Bị Chị Dâu Sắp Cưới Xem Như Kẻ Thứ Ba, Tôi Giận Rồi

Chương 4



“Đúng đó, chúng tôi chỉ ra mặt cho cậu thôi mà.”

Bọn họ nhao nhao túm lấy tay Trần Thi Thi, chị ta không còn giọt máu trên mặt.

Tôi biết, chị ta chỉ xuất thân gia đình bình thường, dù làm streamer kiếm được chút tiền thì ba trăm triệu cũng là con số trên trời.

“Em… em không trả nổi. Hạo Nhiên, em sai rồi, anh giúp em trả đi. Anh là bạn trai, là chồng chưa cưới của em, chúng ta sắp kết hôn mà!”

“Hừ, chúng ta chia tay rồi. Cút.”

Anh tôi dứt khoát buông, nhìn chị ta chẳng còn chút tình cảm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, sợ nhất anh tôi vẫn vướng bận cô ta.

Giờ thế này thì không cần lo nữa.

Ra khỏi đồn, trên đường về nhà, ba tôi nổi trận lôi đình với anh.

“Con tìm đâu ra cái loại phụ nữ hay ho thế hả!”

Anh tôi trầm mặc hồi lâu rồi quay sang xin lỗi tôi.

Tôi biết đây không phải lỗi của anh.

“Cũng may chưa rước cô ta vào nhà, nếu không nhà mình về sau còn khốn đốn hơn.”

Tưởng chừng mọi chuyện kết thúc ở đó, chỉ còn chờ Trần Thi Thi và đám kia bồi thường, nhưng không ngờ họ lại làm ra chuyện còn tệ hại hơn.

Tôi nhận được tin thông báo livestream, hoá ra Trần Thi Thi đang đứng trên sân thượng.

Chị ta livestream với đôi mắt sưng húp, tóc tai rũ rượi, giọng thê lương.

“Tôi chỉ là quá yêu bạn trai, thấy anh ấy với em gái mà lầm tưởng là người phụ nữ khác… Ai ngờ họ lại muốn dồn tôi vào chỗ chết, ba trăm triệu bồi thường, tôi biết lấy đâu ra! Tôi tưởng bạn trai mình yêu tôi, ai ngờ… hu hu…”

Phía dưới bình luận bắt đầu ồ ạt an ủi, lại quay sang chỉ trích chúng tôi.

“Họ giàu thế rồi, sao còn phải ép người thường vào đường cùng?”

“Đúng đấy, ba trăm triệu, người bình thường chúng ta mấy đời làm không ra mà dân nhà giàu mấy ngày đã có rồi, tại sao còn ép người ta?”

“Không thể nói vậy, chính bọn họ livestream đánh kẻ thứ ba, làm lố trước công chúng, giờ chịu hậu quả còn trách gì!”

Bình luận chia thành hai luồng, cãi nhau inh ỏi.

Tôi hiểu, Trần Thi Thi muốn dựa vào dư luận để quỵt ba trăm triệu.

Quả nhiên chị ta là dân streamer, lối dẫn dắt dư luận rất khéo.

Công ty anh tôi cũng bị kéo vào, tài khoản chính thức của công ty hứng không ít lời chỉ trích nặc danh.

Đám người đó có lẽ ghét giàu, hoặc đời gặp bất hạnh, giờ tìm chỗ trút giận.

Ba tôi tức giận đòi “dọn dẹp” nhà họ Trần nhưng tôi can lại.

Những việc Trần Thi Thi làm, không liên quan tới gia đình chị ta.

Nghe nói nhà họ còn đứa em trai nhỏ, tôi chỉ muốn tính sổ với mỗi mình Trần Thi Thi.

Nhưng lòng tốt của tôi không có nghĩa người ta được đằng chân lân đằng đầu.

Cũng chẳng có nghĩa gia đình chị ta có thể lợi dụng điều đó để ép ngược tôi.

8

Hôm sau, lúc tôi quay lại trường, một đứa bé bất ngờ xông đến.

“Đồ đàn bà xấu xa, mày muốn giết cả nhà tao, tao hận mày, đồ tiện nhân!”

Một thằng nhóc tầm năm sáu tuổi đứng trước đông người, đẩy tôi một phát rồi chửi ầm lên.

Chỉ nhìn đã biết đó là em trai của Trần Thi Thi.

Cạnh nó còn hai ông bà già, chính là ông bà nội của chị ta.

Vừa thấy tôi, hai ông bà liền ngồi bệt xuống đất, khóc lóc ầm ĩ.

“Ôi trời ơi, nhà chúng tôi chỉ là dân thường, sao mà có ba trăm triệu. Cô là nhà giàu, sao cứ phải dồn chúng tôi vào chỗ chết chứ.”

Vụ Trần Thi Thi livestream đã gây ồn ào lớn, trường tôi ai cũng biết.

Giờ thấy cảnh này, mọi người xì xào bàn tán.

“Vậy các người trả được bao nhiêu?”

Hai người già nọ sáng mắt nhìn nhau, giơ tay ra hiệu.

Tôi nhướn mày: “Hai trăm triệu à?”

“Không không, hai nghìn.”

“…”

Tôi tức đến bật cười, xung quanh cũng lao xao.

Định mở miệng thì vô tình thấy có người nấp ở góc, vạt áo ló ra.

Tôi nheo mắt, chậm rãi nhìn lên.

“Hai nghìn tệ?

Chẳng phải nhà các người còn cái biệt thự đó sao, rồi anh tôi từng chuyển cho Trần Thi Thi hơn năm nghìn vạn sao, không một ức thì cũng phải được nửa ức. Còn bao nhiêu đồ trang sức nữa. Sao vậy, con vô dụng ấy chỉ biết để người già với trẻ nít ra mặt, còn mình thì trốn như rùa rụt cổ?”

Nói rồi, tôi hướng ánh mắt về phía góc tường kia, vạt áo khẽ run lên.

“Đã trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, ba trăm triệu, không thiếu một xu.”

Dứt lời, tôi không quan tâm tới họ nữa, chờ Trần Thi Thi chuyển khoản.

Nhưng thay vào đó, tôi lại bị tấn công trên mạng.

Nhìn đoạn clip mới, tôi mới hiểu vì sao chị ta phải nấp. Con gái nhà giàu nhất chèn ép dân thường bắt họ quỳ gối. 

Hàng loạt kẻ không biết đầu đuôi làm “anh hùng bàn phím”, lùng sục thông tin về tôi.

Thậm chí chỗ ở của tôi bị hắt đầy sơn đỏ, vẽ bậy khắp nơi, trông vô cùng đáng sợ.

Cả nhà họ Trần cũng liên tục livestream khóc lóc, nhất là hai ông bà già và đứa nhóc.

“Chúng tôi khổ lắm, con bé Thi Thi nó tốt, chỉ là vì tình yêu mà lỡ tay. Chúng tôi biết sai rồi nhưng nhà giàu họ có chịu tha đâu. Không chỉ đòi ba trăm triệu mà còn muốn tống chúng tôi vào tù, dồn nhà chúng tôi vào đường chết, đây là cái kiểu giàu có gì thế?”

Chuyện này càng lúc càng nóng, suốt ba ngày liền chiếm top tìm kiếm.

Trước nay tin tức mạng thường trôi nhanh, nhưng giàu – nghèo luôn khơi gợi đủ loại cảm xúc của công chúng.

Cảnh sát lập tức ra thông báo, đưa sự thật lên.

Dân mạng xem xong ngọn nguồn, kèm đoạn clip livestream đánh “kẻ thứ ba” trước đó, mới thấy đúng là Trần Thi Thi quá đáng.

Chị ta lại gào lên rằng bị “thế lực nhà giàu thao túng” các kiểu.

Song cư dân mạng đâu có ngu, lập tức quay sang chỉ trích chị ta, còn điều tra cả gia đình họ Trần.

Tôi cũng thống kê đầy đủ danh sách những kẻ “khủng bố” tôi trên mạng rồi mang đi báo cảnh sát, ai nấy đều nhận trát đòi.

Khoản ba trăm triệu chính thức vào tài khoản, nhìn thông báo trên điện thoại, tôi khẽ mỉm cười.

Nhưng đúng lúc tôi ngước lên, có một tia sáng loé qua khoé mắt, tôi lập tức lùi lại, phát hiện đó là con dao.

Trần Thi Thi cầm dao, hai tay run rẩy, mắt đầy dữ tợn.

“Tô Tử, mày không cho tao sống yên, tao cũng không cho mày bình an! Giờ tao chẳng còn xu nào, nhà cũng bán, bị đuổi khỏi nhà, tất cả là do mày hại!”

Chị ta hét lên, vung dao lao về phía tôi.

Tôi liền tung cước, chị ta bị đạp ngã, vấp phải hòn đá ngã dúi dụi.

Tôi lập tức báo cảnh sát, lần này chị ta phải ở trong trại tạm giam một thời gian dài.

Ba và anh tôi biết chuyện chị ta muốn giết tôi thì nổi giận lôi đình, bọn họ làm gì đó trong âm thầm nhưng tôi không hỏi kỹ.

Vết thương trên đầu tôi đã lành, anh tôi cũng cưới được một người vợ hiền hoà.

Còn Trần Thi Thi đã trở thành dĩ vãng.

Nhà họ Trần cũng cùng đường, rời khỏi Thành phố S.

(Toàn văn hoàn)

Chương trước
Loading...