BÍ KÍP THẮNG NHÂN SINH: NẰM LÀ ĐỦ
Chương 1
Khi bị thích khách tấn công, vị hôn phu của ta bỏ mặc ta để liều mạng đi cứu lương đệ của Thái tử.
May mắn thay, có một tiểu tướng quân đã cứu mạng ta.
Nhưng đột nhiên, ta thấy trước mắt mình hiện lên những dòng chữ kỳ lạ tựa như đạn mạc.
【Tạ tiểu tướng quân vừa tuấn tú vừa giàu có, lại cực kỳ yêu thương ngươi, chọn chàng ấy đi! Chọn chàng ấy đi!】
【Đừng tự biến mình thành kẻ u mê vì tình, hãy tìm một phu quân chỉ si tình với ngươi!】
Ta chợt tỉnh ngộ, nhớ ra bản thân đã thai xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngọt sủng và trở thành nữ phụ pháo hôi.
Thế là, ta rất nghe lời mà quyết định từ hôn với Trịnh Ôn Minh.
Một thời gian sau, Trịnh Ôn Minh chặn xe ngựa của ta, hắn đỏ hoe mắt cầu xin ta cho chàng thêm một cơ hội.
Nhưng một tiểu tướng quân cao lớn, anh tuần với áo khoác đỏ cưỡi ngựa đến hất phăng hắn ra, lạnh lùng nói:
"Trịnh đại nhân làm toàn chuyện hèn hạ nhơ nhuốc, ngươi dây dưa với lương đệ của Thái tử còn chưa đủ, lại còn muốn bám lấy nương tử chưa qua cửa của ta. Ai cho ngươi sự tự tin này thế?"
1
Trong lần đi săn ở Tây Sơn có một nhóm thích khách bất ngờ tập kích.
Ngự Lâm Quân chủ yếu tập trung bảo vệ bệ hạ, hoàng tộc và trọng thần.
Ta cùng thị nữ thân cận Hồng Anh đang dạo chơi trong rừng, vì không kịp hội họp với phụ mẫu nên đành phải trốn tạm trong đống củi khô của Ngự Trù Phòng.
Không ngờ, lương đệ của Thái tử - Tống Vãn Ninh nhìn thấy chúng ta liền xách váy chạy tới.
Giá như nàng ta lặng lẽ chạy qua thôi thì chẳng sao, đằng này nàng ta lại hét toáng lên khiến thích khách đánh được hơi mà chạy tới.
Khi ta đang hoảng loạn thì chợt thấy vị hôn phu cũng đang chạy tới.
Trong lòng ta vui mừng, vội vẫy tay gọi hắn.
Hắn hấp tấp bảo với ta: "Nàng tự mình trốn cho kỹ," rồi lập tức lao về phía Tống Vãn Ninh.
Không những vậy, hắn còn đẩy mạnh ta một cái để mượn lực mà cứu nàng ta.
Ta bị xô ngã xuống đất.
Khuôn mặt đầy bàng hoàng, không thể tin nổi.
Còn hắn chỉ biết ôm chặt lấy Tống Vãn Ninh, che chở nàng ta bằng cả sinh mệnh.
Dường như nàng ta chính là cả thế giới của hắn.
Nhưng hắn là vị hôn phu của ta.
Còn Tống Vãn Ninh lại là lương đệ của Thái tử.
Nếu không có lần ám sát này, ta hẳn vẫn không biết rằng họ không chỉ quen biết, mà còn có tình cảm sâu đậm như vậy.
2
Kiếm của thích khách nhắm thẳng vào ta.
Ta tránh không kịp.
Thật may, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy có một tiểu tướng quân của Ngự Lâm Quân đã cứu ta.
Ngay khi ấy, trước mắt ta bỗng hiện lên những dòng chữ kỳ lạ.
【Tạ tiểu tướng quân vừa tuấn tú vừa giàu có, lại cực kỳ yêu thương ngươi, chọn chàng ấy đi! Chọn chàng ấy đi!】
【Đừng tự biến mình thành kẻ u mê vì tình, phải tìm một phu quân chỉ si tình với ngươi!】
...
Ta chợt tỉnh ngộ, nhớ ra mình vốn là thai xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngọt ngào.
Nữ chính là Tống Vãn Ninh, còn nam chính là Thái tử.
Còn vị hôn phu của ta - Trịnh Ôn Minh chính là nam phụ thâm tình âm thầm bảo vệ nữ chính.
Hắn tiếp cận ta, theo đuổi ta, cùng ta định hôn ước chỉ để trèo cao vào gia đình ta, đạt được quyền thế rồi làm chỗ dựa cho nữ chính.
3
Tạ Tử Dao lo lắng nhìn ta và nói: "Đừng sợ, thích khách đã bị tiêu diệt rồi."
Ta trấn an tinh thần rồi khẽ cất lời cảm tạ.
Nói đến cũng lạ, nhà họ Tạ và nhà họ Giang chúng ta là láng giềng sát vách.
Ta cùng Tạ Tử Dao cũng được coi là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau.
Nhưng theo năm tháng, ta không ra khỏi cửa lớn mà chỉ quanh quẩn trong khuê phòng, học làm một tiểu thư khuê các đúng mực.
Còn chàng thì gia nhập Ngự Lâm Quân, luôn bận rộn trong quân doanh.
Chúng ta rất hiếm khi gặp mặt.
Ban nãy suýt chút nữa ta không nhận ra chàng.
"Không sao thì tốt. Ta đưa nàng tới chỗ Giang phu nhân."
Sắc mặt Tạ Tử Dao nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng trông chẳng khác nào đang làm việc công.
Thế nhưng, bình luận lại náo loạn cả lên.
【Đừng nhìn Tạ tiểu tướng quân cao lãnh thế kia, trong lòng hắn đã vui mừng khôn xiết.】
【Tiểu Tạ cuối cùng cũng được nói chuyện với nương tử rồi.】
【Bảo bối của ta, mau từ bỏ gã tra nam kia đi, hãy nhìn xem Tạ tiểu tướng quân si tình thế nào!】
Ta nghi hoặc nhìn Tạ Tử Dao.
Chàng nghiêm mặt, nói: "Đừng ngây người, theo sát ta."
Tạ Tử Dao hộ tống ta rời khỏi nơi nguy hiểm.
Trịnh Ôn Minh và Tống Vãn Ninh cũng đi theo.
Trịnh Ôn Minh hỏi ta: "Uyển Uyển, nàng không bị thương chứ?"
Thích khách không làm ta tổn thương, nhưng cú đẩy mạnh của hắn thì khiến ta ngã đau điếng.
Giờ đây nghe hắn hỏi han quan tâm, lại nghĩ đến dáng vẻ liều mạng bảo vệ Tống Vãn Ninh của hắn khi nãy mà ta chỉ thấy ghê tởm.
"Nam nữ khác biệt, xin đại nhân đừng tới gần ta quá."
"Uyển Uyển..."
"Trịnh đại nhân tự trọng, xin hãy gọi ta là Giang tiểu thư."
【Có ai phát hiện ra không, Giang Uyển có vẻ hơi khác thường.】
【Người phía trên, ta cũng nhận ra, dường như cô ấy đã bắt đầu chán ghét gã tra nam?】
【Chán ghét là đúng, mau mau hủy hôn với gã ta đi!】
4
Ta vô thức bước nhanh hơn.
Tạ Tử Dao vẫn giữ khoảng cách không xa không gần, cẩn thận bảo vệ ta.
Ta quay sang hỏi: "Ngươi đi xa ta như vậy làm gì?"
Chàng lúng túng đáp: "Vừa rồi nàng nói nam nữ khác biệt."
【Tiểu Tạ thật ủy khuất, nhưng sao ta lại cười mỉm như mẹ kế thế này, ha ha ha ~】
【Bảo bối của ta, mau giải thích với Tạ tiểu tướng quân rằng ngươi không có trách mắng chàng.】
Ta ngẩn người trong giây lát rồi liền thuận miệng giải thích: "Ta không nói ngươi, ta chỉ muốn Trịnh Ôn Minh cách xa ta một chút."
"Nhưng hắn là vị hôn phu của nàng."
Ta nghe ra một chút tủi thân trong giọng chàng từ câu nói ấy.
Ta nghiêng đầu nhìn kỹ chàng.
Chàng mày kiếm mắt tinh, vóc dáng cao lớn, anh dũng phi thường, có vẻ trẻ tuổi đầy triển vọng nhưng nét mặt lại chất chứa sự cô đơn.
Ta thoáng do dự, rồi chậm rãi nói: "Trịnh Ôn Minh dây dưa không rõ với lương đệ của Thái tử, ta sẽ từ hôn với hắn."
"Quả nhiên là vậy. Ban nãy ta đã nhận ra ánh mắt đưa đẩy của bọn họ. Làm gì có nam nhân nào như hắn, thà bỏ mặc vị hôn thê cũng phải chạy tới lấy lòng lương đệ của Thái tử."
Chàng có vẻ vừa phẫn uất, lại vừa khấp khởi mừng thầm, đồng thời không quên liếc trộm ta một cái.
【Ối dào, Tiểu Tạ có phải đang cố ý bôi xấu tên tra nam không?】
【Tạ tiểu tướng quân đúng là có tiềm năng trở thành đại sư trà nghệ.】
Quả nhiên, Tạ Tử Dao cố tình nói lời chua ngoa.
Nhưng, cảm giác này... ta lại không hề thấy chán ghét.
5
Thích khách đã bị tiêu diệt nên Hoàng thượng hạ lệnh lập tức hồi cung.
Trên đường trở về, Trịnh Ôn Minh cưỡi ngựa theo sát xe ngựa của ta, không ngừng tìm cơ hội nói chuyện riêng.
Hồng Anh thay ta truyền lời: "Trịnh đại nhân, từ bao giờ ngài học được thói vô lại ngoài đường, cứ bám theo tiểu thư nhà ta mãi như vậy? Ngài đang muốn hủy danh dự của tiểu thư đún không?"
Bên ngoài xe, Trịnh Ôn Minh nói với ta: "Uyển Uyển, nàng đừng giận. Ta không có ý gì khác, chỉ là từ sau khi gặp thích khách chúng ta chưa được nói chuyện tử tế. Ta lo lắng cho nàng."
Miệng nói lo lắng nhưng những việc hắn làm lại chẳng chút nào nghĩ đến ta.
Lúc bị thích khách tấn công, hắn xô mạnh ta chỉ để mượn lực cứu Tống Vãn Ninh.
Đến giờ chỗ bị hắn đẩy vẫn còn đau, chắc đã bầm tím.
Bây giờ hắn theo sát xe ngựa của ta không chịu rời, chẳng khác nào không để ý đến thanh danh của ta.
Ta bảo Hồng Anh truyền lời: "Tiểu thư nhà ta nói, xin Trịnh đại nhân ngày mai giờ Tỵ đến Giang phủ."
Nói đến đó Trịnh Ôn Minh mới chịu rời đi.
Hắn thực chất chỉ vì ta không cho hắn sắc mặt tốt mà sợ mất đi chỗ dựa vững chắc là nhà họ Giang mà thôi.
May mắn thay, xe ngựa của ta đi ở cuối đoàn người, hành vi của hắn không gây ảnh hưởng quá lớn đến ta.
6
Buổi tối khi đang nằm trên giường, ta thử tưởng tượng cảnh ngày mai từ hôn với Trịnh Ôn Minh trong đầu.
Nhưng trước mắt, lại hiện lên những dòng bình luận.
【Bảo bối của ta, ngươi gọi tên tra nam tới phủ làm gì? Không phải là để bàn bạc chuyện cưới xin đấy chứ?】
【Tên tra nam lúc này hẳn đang cầm trâm gỗ của Tống Vãn Ninh mà nhớ thương nàng ta.】