Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
BÍ KÍP THẮNG NHÂN SINH: NẰM LÀ ĐỦ
Chương 2
【Cây trâm gỗ đó là do tra nam tự tay làm, sau khi Tống Vãn Ninh leo lên bám xíu Thái tử, nàng ta đã trả lại cho hắn.】
Tự tay làm tín vật định tình sao...
Nghe cũng khá lãng mạn đấy.
Ta đã từng nhận được món quà nào làm thủ công chưa?
Suy nghĩ cẩn thận một hồi ta mới nhớ ra, hình như là có.
Ta xuống giường tìm kiếm, lục tung mọi thứ lên.
Hồng Anh nghe thấy tiếng động, gõ cửa rồi bước vào hỏi: "Tiểu thư, người đang tìm gì vậy?"
"Con rối gỗ nhỏ mà hồi bé được tạc theo hình dáng của ta."
Là Tạ Tử Dao tặng ta.
Không biết ta đã để nó ở đâu rồi.
【A a a! Chính là khúc gỗ mà Tiểu Tạ ngày ngày mang theo bên mình!】
【Chắc chắn là Tạ tiểu tướng quân đã lén giữ lại rồi!】
Không đúng.
Khúc gỗ trong tay Tạ Tử Dao hẳn là cái mà ta làm cho chàng.
Khi ấy, chàng tặng ta con rối gỗ nhỏ, ta chê nó xấu nên cố ý học cách khắc một con rối gỗ còn xấu hơn để tặng lại chàng.
7
Ta và Hồng Anh lục tung khắp phòng tìm lại một lần nữa.
Cuối cùng, ta nhớ ra vú nuôi từng thu dọn đồ chơi thời nhỏ của ta nên bèn tìm tới chỗ bà.
Khi tìm được, bình luận trong đầu ta như phát cuồng.
【Cha mẹ ơi, ai hiểu được cảm giác này! CP của chúng ta thật sự thành rồi!】
【CP phát đường rồi! Ngọt chết mất!】
【Uyển Uyển và Tạ tiểu tướng quân đôi bên đều hướng về nhau, cuối cùng thanh mai trúc mã đã thắng thiên mệnh!】
...
Ta đặt con rối gỗ nhỏ bên cạnh gối.
Nhìn kỹ lại ta vẫn thấy nó vẫn xấu không chịu nổi.
Hồng Anh thổi tắt nến, đóng cửa phòng từ bên ngoài.
Ta quay mặt về phía con rối gỗ nhỏ.
Lúc này mới nhắm mắt ngủ.
Trong mơ, ta thấy những hình ảnh thời thơ ấu.
Khi đó, ta vì không thuộc được "Đệ Tử Quy" mà bị phụ thân dùng roi mây đánh vào lòng bàn tay, còn bị phạt chép lại trăm lần.
Ta khóc đến mức không ai dỗ được.
Cuối cùng, Tạ Tử Dao làm một con rối gỗ tặng ta, nói con rối xấu xí ấy chính là ta.
Ta tức đến mức đuổi theo đánh chàng.
Sau một hồi chạy nháo nhào, ta liền quên hết đau buồn.
Tạ Tử Dao cùng ta chép phạt, còn ta thì miễn cưỡng nhận lấy con rối gỗ.
Rồi ta cố ý tìm người dạy cách khắc gỗ, làm một con rối gỗ xấu hơn nữa để tặng chàng.
Con rối xấu xí ấy là "Tạ Tử Dao".
Vậy mà chàng vui vẻ nhận lấy.
8
Một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm, ta đến chính viện để thỉnh an phụ mẫu.
Mắt ta đỏ hoe, khóc lóc kể lể: "Hôm qua trong lúc bị thích khách tấn công ở bãi săn, Trịnh Ôn Minh vì cứu Tống lương đệ mà đẩy con về phía lưỡi kiếm của thích khách."
Phụ mẫu ta giận dữ.
Ta tiếp lời: "Con tận mắt thấy bọn họ thân mật thắm thiết. Trịnh Ôn Minh cố tình tiếp cận con, cầu thân con chỉ để lợi dụng gia thế nhà ta làm chỗ dựa cho Tống lương đệ."
Sắc mặt phụ thân nghiêm lại, hỏi: "Việc này rất hệ trọng, lời con nói là thật sao?"
Ta cố gắng nhớ lại những chuyện đau lòng, ép ra vài giọt nước mắt, nói: "Chuyện này hoàn toàn là sự thật. Nếu không nhờ Tạ Tử Dao kịp thời cứu giúp, phụ mẫu đã không còn được thấy nữ nhi nữa rồi."
【Bảo bối của ta, ngươi thực sự đã tỉnh ngộ.】
【Ngoan nào, con gái của ta đừng khóc, để tên tra nam đó khóc đi.】
Những dòng bình luận lại xuất hiện, lời lẽ thật chí lý.
Mẫu thân ta phẫn nộ mắng lớn: "Tên cẩu tặc! Dám tính kế với nữ nhi của ta, đúng là biết mặt mà không biết lòng!"
Phụ thân ta cẩn trọng hơn nên lập tức phái người đi mời Tạ Tử Dao đến.
Tạ Tử Dao đến rất nhanh.
Thấy ta vừa khóc xong, ánh mắt chàng thoáng qua một tia giận dữ lẫn đau lòng.
Phụ mẫu ta cảm tạ chàng vì đã cứu ta ngày hôm qua.
Tạ Tử Dao không biết là khiêm nhường hay kiêu hãnh mà đáp: "Giang bá bá, Giang bá mẫu, tiểu điệt là Trung Lang tướng Ngự Lâm quân, lại lớn lên cùng Giang Uyển từ nhỏ. Thấy thích khách định dùng kiếm tấn công nàng thì đương nhiên phải ra tay cứu giúp."
Phụ thân hỏi: "Vậy lúc đó, Trịnh Ôn Minh ở đâu?"
Tạ Tử Dao thẳng thắn trả lời: "Trịnh đại nhân lúc ấy đang bảo vệ Tống lương đệ."
Dừng một chút, chàng bình thản nói tiếp: "Dù khoảng cách giữa Trịnh đại nhân và Giang Uyển không đến một trượng, nhưng nghĩ lại thì hẳn là Trịnh đại nhân lo lắng cho sự an nguy của Tống lương đệ."
"Dẫu sao thân phận Tống lương đệ tôn quý, nghe nói nàng được Thái tử rất mực sủng ái."
Tạ Tử Dao nói với vẻ mặt bình thản, nghe thì có vẻ như đang hết sức giải thích thay cho Trịnh Ôn Minh.
Nhưng phụ mẫu ta là ai chứ?
Họ liếc nhìn ta, sau đó ánh mắt rơi vào Tạ Tử Dao, mang theo vài phần dò xét kỳ lạ.
9
Đến giờ Tỵ, Trịnh Ôn Minh đúng hẹn tới Giang phủ.
Phụ mẫu ta ngồi nghiêm nghị ở chính vị, sắc mặt nghiêm trọng.
Mẫu thân ta chủ động mở lời, thẳng thắn hỏi: "Hôm qua, Uyển Uyển gặp nguy hiểm, vì sao Trịnh đại nhân thấy chết không cứu?"
Trịnh Ôn Minh cúi đầu đáp: "Hồi nhạc mẫu, tình hình khi ấy hỗn loạn, tiểu tế không kịp ứng phó. Đây là lỗi của tiểu tế."
Mẫu thân ta cười lạnh: "Khoảng cách chỉ có một trượng, ngươi có thể cứu Tống lương đệ nhưng không thể cứu Uyển Uyển nhà ta. Xem ra bản lĩnh của Trịnh đại nhân chỉ có vậy."
Trịnh Ôn Minh cúi đầu, dường như đang suy nghĩ cách đối đáp.
Hắn quay sang nói với ta: "Uyển Uyển, là ta sơ suất, khi ấy thấy nàng và nha hoàn trốn trong đống củi, ta nghĩ nàng tạm thời đã an toàn. Từ giờ trở đi ta nhất định sẽ bảo vệ nàng một bước không rời."
Hắn vẫn nghĩ bản thân có thể khống chế được ta, chỉ cần nói vài câu là ta sẽ bỏ qua mọi chuyện mà bám lấy hắn.
Ta cười lạnh và nói: "Để tránh việc Trịnh đại nhân sơ suất lần nữa, chi bằng chúng ta giải trừ hôn ước đi. Từ nay về sau, Trịnh đại nhân có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ Tống lương đệ."
Khi nói đến câu cuối cùng, ta bước gần hắn vài bước, hạ thấp giọng, thêm vài phần ý tứ uy hiếp.
Trịnh Ôn Minh không thể tin nổi nhìn ta.
Sau sự kinh ngạc là nỗi lo lắng lớn hơn.
Hắn lo cho Tống Vãn Ninh sẽ bị ảnh hưởng.
Hắn nghiêm mặt phân trần: "Ta và Tống lương đệ trong sạch. Uyển Uyển, nàng đừng nói lời hồ đồ như thế, sẽ gây hại cho nàng ấy."
Ta lạnh lùng đáp: "Ta không thích lo chuyện thiên hạ. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng nếu ai phạm ta thì ta cũng chẳng ngại gì."
Ý ngoài lời là, mau chóng hủy hôn, ta sẽ không xen vào chuyện của ngươi và Tống Vãn Ninh.
Nếu không hủy hôn, ta sẽ phải can thiệp đến cùng.
【Bảo bối của ta, cuối cùng ngươi cũng cứng rắn một lần.】
【Ý gì đây? Hoàng gia của ta đâu, mau dịch lời nàng ấy đi!】
【Ý là, nếu hắn không đồng ý hủy hôn, nàng sẽ đối phó Tống Vãn Ninh, công khai mối quan hệ mờ ám của bọn họ.】
Thấy ta không lay chuyển, Trịnh Ôn Minh quay sang cầu cứu phụ mẫu ta.
Phụ thân ta quả quyết: "Lời của Uyển Uyển cũng chính là ý của lão phu."
Vì Tống Vãn Ninh, Trịnh Ôn Minh đã trăm phương ngàn kế tiếp cận ta, cầu hôn ta.
Giờ đây cũng vì nàng ta, hắn đành phải hủy hôn với ta.
10
Sau khi hủy hôn, đúng lúc phủ Quốc cữu tổ chức yến tiệc thưởng hoa.
Ta đường hoàng xuất hiện đến dự tiệc.
Các tiểu thư nhà quyền quý tụ tập lại, hoặc quan tâm, hoặc tò mò, hoặc chỉ muốn xem trò vui.
Ta bình thản nói: "Đã tìm được cao nhân xem lại bát tự, hai chúng ta không hợp."
Một câu nói chặn đứng mọi lời đàm tiếu.
Bát tự không hợp thì ai cũng không thể làm gì hơn.
Người muốn nói thêm cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối trước mặt, sau lưng lại bàn tán đôi ba câu.
Người hầu của phủ Quốc cữu thông báo Thái tử và Thái tử phi đã đến.
Mọi người cùng nhau ra nghênh đón.
Ta lại một lần nữa gặp Tống Vãn Ninh.
Nàng ta mặc một bộ trường sam màu sen nhạt, phối với áo ngắn màu lam xám, trang phục tuy giản dị nhưng lại rất vừa vặn, làm nổi bật dung nhan tuyệt sắc của nàng ta khiến không ít người trầm trồ kinh ngạc.
Tống lương đệ đi sau Thái tử phi, khi ánh mắt chạm tới ta thì khựng lại, có chút khó hiểu, nhưng phần lớn là không hài lòng.
Cũng không biết nàng ta bất mãn điều gì.
11
Sau khi mọi người tản ra, ta chậm rãi dạo bước trên con đường hoa.
Khi đến gần thủy tạ, ta tình cờ gặp lại Tống Vãn Ninh.
Nàng ta hơi nhíu mày, nở nụ cười như có như không: "Nghe nói Giang tiểu thư muốn từ hôn với Trịnh đại nhân, chẳng lẽ trong lòng đã có người khác?"
"Đa tạ lương đệ quan tâm. Ta và Trịnh đại nhân hủy hôn chỉ vì bát tự không hợp."