Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
BÍ KÍP THẮNG NHÂN SINH: NẰM LÀ ĐỦ
Chương 3
Tống Vãn Ninh tặc lưỡi mấy tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn ta từ trên xuống dưới, như thể đang đánh giá một món hàng.
Ta điềm nhiên đáp: "Nếu lương đệ không còn việc gì khác thì ta xin cáo lui."
Nàng hơi nheo mắt, cười khẽ: "Chẳng lẽ là vì trong lúc săn bắn, Trịnh đại nhân bảo vệ ta nên Giang tiểu thư ghen sao?"
"Thân phận lương đệ cao quý, Trịnh đại nhân bảo vệ người là điều hiển nhiên. Nếu ta có chút sức lực hẳn cũng sẽ tranh phần bảo vệ lương đệ."
"Giang tiểu thư quả nhiên là đang ghen."
Tống Vãn Ninh che miệng cười.
"Trịnh đại nhân xuất chúng, tuổi trẻ tài cao, đúng là một mối lương duyên hiếm có. Mong Giang tiểu thư trân trọng, đừng vì hiểu lầm mà bỏ lỡ."
Nói thì nghe như một lời khuyên nhủ nhưng lại toát lên vẻ kênh kiệu.
Dường như việc ta từ hôn là một sai lầm lớn.
Nhưng một nam nhân xuất sắc như thế, lại chỉ một lòng với nàng ta, sao nàng ta không tự mình giữ lấy?
Thân phận của nàng ta là lương đệ của Thái tử nên ta không thể trực tiếp đáp trả.
"Đa tạ lương đệ nhắc nhở. Nhưng ta và Trịnh đại nhân bát tự không hợp, không có duyên phận, đã hủy hôn rồi."
Sắc mặt Tống Vãn Ninh dần trở nên u ám.
Lý do thực sự của việc hủy hôn, hẳn là Trịnh Ôn Minh đã nói với nàng ta.
Nàng ta nhướng mày, nói: "Giang tiểu thư, minh nhân trước mặt không nói lời mờ ám. Chẳng phải vì hôm gặp thích khách, Trịnh đại nhân bảo vệ ta trước mà ngươi mới từ hôn sao?"
"Ta đã là nữ nhân của Thái tử, chẳng lẽ còn muốn tranh giành với ngươi vì Trịnh đại nhân?"
"Giang tiểu thư thật sự là quá nhỏ nhen."
Ta bật cười vì giận.
Vì kiêng nể thân phận của nàng nên ta chỉ lặp lại lần nữa:
"Ta và Trịnh đại nhân bát tự không hợp, không có duyên phận, đã hủy hôn rồi."
Nhưng Tống Vãn Ninh lại như đang tự nói với chính mình:
"Giang tiểu thư từ nhỏ đã hưởng phú quý, muốn gì cũng dễ như trở bàn tay."
"Nhưng một mối nhân duyên tốt đẹp với Trịnh đại nhân mà ngươi không biết trân trọng thì ta khuyên cũng vô ích, thôi không khuyên nữa."
Nàng liếc ta một cái đầy khinh thường, như thể ta là kẻ không biết điều, cứ đợi ngày mà hối hận.
12
Khi bóng dáng Tống Vãn Ninh khuất xa, ta thở ra một hơi nặng nề, không nhịn được mà lầm bầm mắng chửi vài câu.
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên từ bên cạnh.
Ta giật mình trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Tạ Tử Dao bước ra từ phía sau hòn giả sơn.
Chàng mỉm cười, giọng nói đầy ẩn ý: "Mối lương duyên dễ dàng đạt được này, e rằng chính Tống lương đệ đã không biết quý trọng trước."
Nói xong, chàng cẩn thận liếc nhìn ta một cái.
Khi ánh mắt hai chúng ta vừa chạm nhau thì chàng lập tức rời đi, giống như sợ bị phát hiện ra bí mật nào đó.
Tất cả suy nghĩ của chàng đều hiện rõ trên gương mặt.
Chàng trước đây cũng ngây thơ như vậy sao?
Sao ta lại chưa từng nhận ra rằng chàng cũng thú vị đến thế.
【Chút tâm tư này của Tiểu Tạ đến người mù cũng nhìn ra, ha ha ha ~】
【Hắn thích Giang Uyển từ rất lâu, chỉ là trước đây che giấu quá kỹ mới để tên tra nam Trịnh Ôn Minh vượt lên trước.】
Những dòng bình luận nói về tình cảm của Tạ Tử Dao dành cho ta hóa ra còn nhiều hơn ta nghĩ.
Ta mỉm cười: "Ngươi nói đúng."
Lời vừa dứt, Tạ Tử Dao ngay lập tức quay lại nhìn ta.
Ánh mắt chúng ta giao nhau, ta như thấy được ánh lửa sáng rực trong đôi mắt ấy.
Chàng như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
【Tạ Tử Dao, mau tỏ tình với Giang Uyển đi, cẩn thận nương tử của ngươi lại bị kẻ khác cướp mất!】
【Tiểu Tạ đỏ cả tai rồi, hắn chỉ là quá nhút nhát.】
【Có lẽ hắn vẫn không tự tin, sợ nếu nói ra sẽ bị từ chối, sau này Giang Uyển sẽ tránh mặt hắn, hai người không còn cơ hội gặp gỡ nữa.】
Ta nhìn kỹ, không chỉ tai mà khuôn mặt Tạ Tử Dao cũng đã đỏ bừng, dáng vẻ còn có chút luống cuống.
Chàng không dám mở lời trước, vậy thì để ta.
"Tạ Tử Dao..."
"Giang Uyển..."
Cả hai chúng ta đồng thanh cất lời.
Sau đó lại cùng lúc nói: "Ngươi nói trước đi."
Chúng ta bật cười, bầu không khí trở nên thoải mái và vui vẻ.
Tạ Tử Dao mỉm cười: "Ngươi chịu cười là tốt rồi."
【Bảo bối của ta, phu quân ngươi lo lắng rằng ngươi sẽ đau lòng vì tên tra nam kia đó.】
【Tình yêu của Tạ tiểu tướng quân thật lòng quá, ta cảm động muốn khóc.】
Ta nhìn thấy rồi.
Ánh mắt chàng nhìn ta là sự chân thành và tập trung đến lạ kỳ.
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói với chàng: "Ta đối với Trịnh Ôn Minh không có tình cảm nam nữ."
"Khi hắn cầu thân, phụ mẫu ta cho rằng tuy xuất thân hắn bần hàn nhưng tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở, là một mối lương duyên tốt. Vì thế mới định ra hôn sự này."
"Nhưng sau khi phát hiện ý đồ thật sự của hắn, ta chỉ cảm thấy may mắn vì đã kịp thời hủy hôn, tránh tổn thất lớn hơn."
13
Tạ Tử Dao tiếp tục trò chuyện với ta một lúc lâu.
Đến khi một tiểu đồng đến tìm thì chàng mới rời đi.
Niềm vui và sự không nỡ gần như hiện rõ trên từng bước chân của chàng.
Điều đáng nói là cảm xúc của chàng như lây sang ta.
Ta cũng cảm thấy vui vẻ, cũng có chút không nỡ.
【Tạ Tử Dao trước đây không dám để nương tử biết lòng mình, giờ lại muốn tuyên cáo cho cả thế giới hay.】
【Thanh mai trúc mã, đôi bên đều hướng về nhau, ta yêu cặp đôi này mất thôi.】
Những lời trong bình luận thật dễ nghe.
Ta không kiềm được mà nhếch khóe môi.
Ta nghĩ, một người hiểu rõ ta, một mối hôn sự môn đăng hộ đối có lẽ mới thực sự phù hợp với ta.
Ta tiếp tục dạo bước trên con đường hoa với tâm trạng vui vẻ.
Nhưng có vẻ luôn có người muốn phá hỏng sự vui vẻ này của ta.
Trịnh Ôn Minh chặn trước mặt ta, nhíu mày nói: "Uyển Uyển, ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."
Ta cười nhạt: "Trịnh đại nhân, chúng ta chẳng có gì để nói cả. Hơn nữa, xin ngài hãy gọi ta là Giang tiểu thư."
Trịnh Ôn Minh như đang kìm nén một hơi thở nặng nề, hồi lâu mới nói: "Giang tiểu thư, hủy hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng và cả nhà họ Giang. Xin nàng hãy suy nghĩ lại."
Thời thế này đúng là rất khắt khe với nữ nhân.
Nhưng chính vì vậy, ta càng không cho phép bản thân nhảy vào hố lửa khi đã biết rõ nó là gì.
Hủy hôn, hoặc không kết hôn, dù cả đời làm cô nương chưa gả thì cùng lắm chỉ bị người đời bàn tán sau lưng, cũng không gây tổn hại thực sự đến ta.
Nhưng nếu nhảy vào hố lửa, nhẹ thì u sầu khổ sở, nặng thì bị ngược đãi, thậm chí mất mạng nơi hậu viện.
Trong sách, kết cục của ta chính là nhảy vào hố lửa.
Giờ đây Trịnh Ôn Minh đang trông mong ta nhảy vào đó.
Ta cười lạnh: "Trịnh đại nhân lo lắng cho danh tiếng của ta sau khi hủy hôn, hay lo mất đi con thuyền nhà họ Giang?"
Trịnh Ôn Minh lộ vẻ thất vọng, đau lòng nói: "Sao nàng có thể nhìn ta như vậy? Trong mắt nàng, ta là người như thế sao?"
Ta đáp thẳng: "Đúng vậy."
Hắn không phải chính là loại người đó sao?
Nhìn hắn xem, ta nói thật mà hắn còn không chịu nổi, ánh mắt như muốn bốc lửa.
Trịnh Ôn Minh nói: "Nàng từ nhỏ được hưởng phú quý nên không hiểu được nỗi khổ nhân gian, cũng không biết rằng những lời đồn đại có thể giết người."
"Phụ thân và mẫu thân nàng luôn nghĩ cho nàng, nàng cũng nên suy xét nhiều hơn vì họ."
Ta bật cười vì tức giận.
Hắn lại dám dùng phụ mẫu ta làm cái cớ để áp đặt đạo đức lên ta.
Dù tính tình ta tốt đến đâu cũng không thể nhịn được.
"Trịnh đại nhân đang nói ta bất hiếu sao?"
"Nếu ta không hủy hôn, bị ngươi làm khổ, thậm chí liên lụy đến phụ mẫu ta, đó mới là bất hiếu thật sự."
"Điều lớn nhất ta có thể làm vì chữ hiếu, là bảo vệ bản thân, không để phụ mẫu ta phải lo lắng."
"Không giống ngươi, vì một Tống lương đệ mà không tiếc tính toán mọi cách để cưới một nữ tử ngươi không yêu."
"Thậm chí âm thầm hỗ trợ nàng ta lấy lòng nam nhân khác, tranh đoạt tình cảm, ghen tuông vì họ."
"Trịnh đại nhân, ngươi có xứng đáng với công ơn dưỡng dục của phụ mẫu mình không?"
"Họ sinh ngươi, nuôi ngươi, cho ngươi ăn học là để ngươi giúp một nữ nhân tranh sủng đoạt quyền, thậm chí hy sinh cả người vô tội sao?"
"Trịnh đại nhân, ngươi có phải công học hành của ngươi đã đổ sông đổ biển hết rồi không?"
Ta hỏi liên tiếp, câu nào cũng đầy châm biếm.
Trịnh Ôn Minh bị ta nói đến mức á khẩu, mặt lúc xanh lúc trắng.
Ta cười lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Nam phụ si tình trong sách, nếu vì nữ chính mà cả đời không cưới, không làm hại ai thì ta còn có thể khen hắn một câu chung tình.
Nhưng hắn lại muốn làm hại ta, muốn lợi dụng ta và nhà họ Giang để chống lưng cho Tống Vãn Ninh.
Hắn chính là một kẻ hèn hạ!
14
Tạ Tử Dao sải bước nhanh về phía ta.