BÍ KÍP THẮNG NHÂN SINH: NẰM LÀ ĐỦ

Chương 4



Chúng ta lại gặp nhau gần thủy tạ.

Chàng nói: "Vừa rồi Thái tử truyền lệnh, ta bái biệt xong liền lập tức quay lại tìm nàng."

Thấy chàng, tâm trạng của ta tốt lên không ít.

Ta thuận miệng hỏi: "Thái tử triệu ngươi đến làm gì?"

Tạ Tử Dao tự nhiên trả lời: "Thái tử muốn làm mai cho ta, nhưng ta đáp rằng đã có cô nương trong lòng nên muốn tự mình cầu thân."

Nói đến đây, chàng căng thẳng liếc nhìn ta một cái.

Bị ta phát hiện, chàng liền lập tức dời ánh mắt, làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng thực chất là rất sợ ta không nhận ra ý tứ của chàng.

Ta nghiêng đầu cười nhẹ.

"Vậy thì chúc ngươi sớm ngày thành công, mọi sự thuận lợi. Ta chờ được uống rượu mừng."

Sắc mặt Tạ Tử Dao thoáng chốc trở nên hoảng hốt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rượu hợp cẩn."

Ta nghe thấy rõ ràng.

Dẫu cho ta mặt dày đến đâu cũng không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập rộn ràng.

【Ối chà, Tạ tiểu tướng quân đã mơ đến đêm động phòng rồi!】

【Giang Uyển đỏ mặt rồi, hai người mau thành thân đi thôi.】

 【Để ta bê cả cục dân chính đến cho các ngươi!】

15

Ta và Tạ Tử Dao lần lượt quay về chỗ ngồi.

Mẫu thân đẩy một chén trà đến trước mặt ta.

"Đã để nguội một chút rồi, vừa vặn, không nóng đâu."

"Nữ nhi cảm ơn mẫu thân."

Mẫu thân mỉm cười dịu dàng, xoa đầu ta và nói: "Nữ nhi của ta, làm gì cũng chỉ cần thuận theo lòng mình là được rồi."

Ta vui vẻ, cúi đầu làm nũng với mẫu thân, nhưng thoáng thấy trong mắt người thấp thoáng chút lo âu không giấu được.

Ta nghi hoặc liếc nhìn người, sau đó trao cho Hồng Anh một ánh mắt ẩn ý.

Sau bữa tiệc, Hồng Anh bẩm báo với ta: "Tiểu thư, phu nhân bị Tống Tri Ý nói những lời khó nghe trước mặt mọi người đến mất hết thể diện."

Tống Tri Ý là con gái Thị lang, còn Tống Vãn Ninh là cháu bên nhánh thứ của Tống Thị lang.

Từ khi Tống Vãn Ninh trở thành lương đệ của Thái tử thì Tống Tri Ý -  người từng khinh thường nàng ta, giờ lại quay ngoắt trở thành kẻ bám đuôi.

Hành động của Tống Tri Ý rõ ràng là được Tống Vãn Ninh ngầm sai khiến.

Ta muốn hỏi bình luận để xác nhận, cố ý lẩm bẩm: "Hẳn là Tống Vãn Ninh bảo Tống Tri Ý làm vậy đúng không?"

【Bảo bối của ta, Tống Tri Ý để ý đến Tạ tiểu tướng quân của ngươi, Tống Vãn Ninh liền bảo Thái tử làm mai, muốn lôi kéo Tạ gia.】

【Ha ha ha, nhưng Tạ tiểu tướng quân trong lòng chỉ có Giang Uyển, chắc chắn sẽ từ chối Tống Tri Ý.】

 【Cũng bởi Tống Vãn Ninh cố tình nói với Tống Tri Ý rằng, hôm gặp thích khách, Tạ Tử Dao và Giang Uyển rất thân thiết, rằng trái tim Tạ Tử Dao vốn đã dành cho Giang Uyển.】

【Tống Vãn Ninh còn bảo rằng Giang Uyển đứng hai thuyền, thấy Tạ Tử Dao có tương lai hơn nên mới hủy hôn với Trịnh Ôn Minh.】

Ta đã hiểu rõ.

16

Thái tử phi thích nghe hát.

Trong sách từng có một đoạn, Thái tử phi mời một gánh hát đến Đông cung biểu diễn.

Không ngờ trong gánh hát lại có thích khách trà trộn.

Tống Vãn Ninh vì Thái tử mà đỡ một kiếm, may nhờ có miếng ngọc bài ở ngực cản lại nên mới không bị thương đến tim phổi, giữ được tính mạng.

Từ đó, tình cảm giữa nam nữ chính phát triển vượt bậc, từ chút thiện cảm lúc trước lập tức tiến đến sinh tử gắn bó.

Còn Thái tử phi vì kinh sợ quá độ mà sảy thai.

Ta từng viết một vở kịch, giúp một nghệ sĩ hát xưa là Lưu lão bản nổi danh trở lại.

Lưu lão bản cần cơ hội trở mình.

Còn ta thì cần Lưu lão bản để dẫn dắt Thái tử phi.

Khi còn ở khuê phòng, Thái tử phi từng nhiều lần lén ra ngoài để nghe Lưu lão bản hát, giống như những cô gái trẻ si mê thần tượng.

Quả nhiên Thái tử phi lại rất kín đáo đến Nguyệt Hoa Ban chỉ để nghe Lưu lão bản diễn.

Lưu lão bản thay ta mời Thái tử phi đến hậu đài, sau đó để ta và nàng ta nói chuyện riêng.

Đôi mắt đẹp của Thái tử phi hơi nheo lại: "Giang tiểu thư mất công mời bổn cung đến đây, để ta đoán xem có việc gì?"

Thái độ của nàng có phần bất mãn, nhưng cũng không nhiều.

Ta khẽ cười, không chút vội vã.

Nàng cười nhạt: "Là vì Tống Vãn Ninh và Tống Tri Ý sao?"

Ta gật đầu: "Thái tử phi thật sáng suốt."

"Bổn cung là Thái tử phi, là chính thê của Thái tử. Dù Thái tử có bao nhiêu Tống Vãn Ninh cũng không ảnh hưởng đến vị trí của bổn cung."

Thái tử phi hơi nhướng mày: "Giang Uyển, ngươi định dùng gì để thuyết phục bổn cung?"

Ta cũng nhướng mày: "Tống Thị lang có năm người con gái. Trừ Tống Tri Ý còn chưa lập gia đình thì bốn người kia đều gả cao vào các gia đình quyền quý."

"Một gia tộc gả cao nữ nhi cũng không phải chuyện đáng lo."

Nàng chăm chú nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ suy xét.

Ta không vội, tiếp tục nói: "Những cô gái nhánh bên của họ Tống, dù gả vào nhà nghèo cũng đều là những nhân tài xuất sắc, hoặc quan võ đầy triển vọng."

Những chuyện của nhà họ Tống chắc chắn Thái tử phi đều biết.

Xuất thân thấp kém của Tống Vãn Ninh, thực chất đã ngấm ngầm tạo thành một mối đe dọa đối với nàng.

Nàng cần một cơ hội cũng cần một con dao.

Hiện tại, cơ hội đã có.

Việc ta cần làm là đưa con dao này đến tay nàng.

17

Thái tử phi mời Nguyệt Hoa Ban đến Đông cung diễn kịch.

Trong sách, nàng chỉ mời chủ nhân trong Đông cung nghe hát.

Nhưng lần này Thái tử phi lại phát thiệp mời rộng rãi.

Hôm đó Đông cung hội tụ đông đủ các quyền quý.

Gánh hát tất bật chuẩn bị, rất nhiều người ra vào phía trước và sau sân khấu.

Ta tiến lại gần khu hậu đài nhưng không bước vào.

Tạ Tử Dao xuất hiện dò hỏi: "Có muốn vào trong hậu đài xem thử không?"

"Ừm."

Ta chỉ mang theo Hồng Anh nên không dám vào. Nhưng có Tạ Tử Dao bên cạnh thì ta chẳng sợ gì cả.

Chúng ta cùng nhau bước vào hậu đài.

Ngay sau đó, Trịnh Ôn Minh cũng bước theo.

Ánh mắt hắn nhìn ta đầy phức tạp, như thể hắn thật sự có tình cảm với ta.

Hắn nói: "Giang tiểu thư, nơi hậu đài của gánh hát phức tạp, nàng không nên đến đây."

Ta cố ý mỉm cười thân thiện: "Không sao, đã có Tạ tiểu tướng quân ở bên cạnh ta rồi."

Ngay lập tức, sắc mặt Trịnh Ôn Minh đông cứng lại.

Tạ Tử Dao thì rạng rỡ, vui vẻ cam kết với ta: "Uyển Uyển, nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng."

Chàng lỡ miệng gọi thẳng tên ta.

Ta cong khóe môi, ngầm cho phép sự thân mật ấy.

Còn về Trịnh Ôn Minh, sắc mặt hắn có đen thế nào đi nữa cũng chẳng liên quan đến ta.

Ta đưa tay định lấy một thanh kiếm đạo cụ.

Một người trong gánh hát nhanh tay ngăn lại, kẻ đó cầm lấy thanh kiếm trước ta, cười gượng rồi chắp tay: "Tiểu thư tôn quý như thế không nên để bị va chạm tổn thương."

Ta chỉ vào chiếc hòm bên cạnh và hỏi: "Trong hòm này, tất cả đều là kiếm đạo cụ sao?"

Người kia đặt thanh kiếm xuống chiếc hòm, rồi đẩy nó sang một bên.

Nhìn trọng lượng chiếc hòm, ta chắc chắn nó không chỉ đựng đạo cụ.

Tạ Tử Dao khẽ cau mày, nói với ta: "Chúng ta đi thôi."

"Được."

Việc cần làm ta đã hoàn thành.

Nếu ta không xuất hiện ở đây, không để ai nhìn thấy thì làm sao có thể thuyết phục họ rằng ta đã nhận ra tình tiết từ trong sách?

Tạ Tử Dao nhìn ta đi về phía mẫu thân, sau đó vội vàng rời khỏi.

Mẫu thân kéo ta lại, người nhỏ giọng nói: "Nơi đông người lắm kẻ soi mói, lời đồn thật đáng sợ."

Ta gật đầu nhưng lập tức cảm nhận được một ánh mắt dữ dội.

Khi ngẩng đầu lên, ta thấy Tống Tri Ý đang trừng mắt nhìn ta với ánh mắt hung ác.

Ta mỉm cười với nàng ta.

Nhìn xem, ta thân thiện biết bao.

18

Đám thích khách quả thật trà trộn vào gánh hát để hành thích, nhưng chúng vừa xuất hiện thì đã bị các thị vệ Đông cung mai phục sẵn ngăn chặn.

Ngự Lâm quân kịp thời đến và bắt giữ toàn bộ thích khách.

Cuộc ám sát lần này bị triệt tiêu từ trong trứng nước, thậm chí còn không gây ra chút hỗn loạn nào.

Thái tử nắm lấy tay Thái tử phi hết lời khen ngợi: "Thái tử phi vừa dũng cảm vừa thông minh, cưới được nàng là phúc của cô."

Thái tử phi thoáng lộ vẻ e thẹn, khiêm nhường nói: "Là nhờ điện hạ sáng suốt."

Mọi người ca ngợi Thái tử và Thái tử phi khiến Tống Vãn Ninh nắm chặt khăn tay, ánh mắt đầy ghen tức.

Nhưng vở kịch này mới thực sự bắt đầu.

Trước khi mời Nguyệt Hoa Ban đến Đông cung, Thái tử phi đã thuyết phục Thái tử rằng sau cuộc đi săn ở Tây Sơn, có khả năng vẫn còn sót lại thích khách.

Vậy nên chi bằng bày một ván cờ để dẫn rắn ra khỏi hang.

Từ khi Thái tử phi phái người đến Nguyệt Hoa Ban đưa thiệp mời, Thái tử đã cử người ngày đêm theo dõi mọi động tĩnh của gánh hát.

Mọi hành tung của bọn thích khách đều bị kiểm soát.

Thái tử đã phái Đại Lý Tự điều tra kỹ càng về vụ ám sát này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...