Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
BÍ KÍP THẮNG NHÂN SINH: NẰM LÀ ĐỦ
Chương 5
Ta cũng bị gọi đến hỏi chuyện.
"Giang tiểu thư, vì sao người đến hậu đài gánh hát? Người có nhìn thấy gì không?"
Ta thành thật đáp: "Ta có chút tò mò nên muốn đến xem thử, vừa hay gặp Tạ tiểu tướng quân cũng đi đến. Chúng ta vừa vào hậu đài thì Trịnh đại nhân cũng đến."
"Khi ta định xem đạo cụ của gánh hát thì có người ngăn lại. Lúc đó ta đã cảm thấy chiếc hòm đựng đạo cụ này có điều kỳ lạ, nhưng không suy nghĩ nhiều."
"Thế nhưng Tạ tiểu tướng quân và Trịnh đại nhân dường như cũng nhận ra điều bất thường. Nhờ vậy mới kịp thời bắt giữ thích khách, ngăn chặn thương vong."
Quan viên Đại Lý Tự xác nhận lại: "Là Tạ tiểu tướng quân và Trịnh Ôn Minh đại nhân?"
"Đúng vậy, chính là hai người bọn họ."
Ta mượn cớ muốn mở chiếc hòm đạo cụ để gợi ý Tạ Tử Dao phát hiện ra điều bất thường, sau đó chàng lập tức đi báo cáo.
Thái tử và Đại Lý Tự chắc chắn không nghi ngờ chàng.
Còn Trịnh Ôn Minh, hắn có thể lấy mối quan hệ tình cảm rối rắm của chúng ta ra làm cái cớ biện bạch.
Dù thế nào thì việc hắn vào hậu đài gánh hát và phát hiện điều khả nghi, đều có thể giải thích.
Vậy thì nếu trong số thích khách bị bắt, có người nhận ra Trịnh Ôn Minh thì sao?
19
Đám thích khách lần này đều là tử sĩ do các cựu thần triều đại trước nuôi dưỡng.
Phụ thân của Trịnh Ôn Minh cũng từng là cựu thần triều đại trước.
Tuy nhiên ông lựa chọn sống ẩn dật, làm một thường dân bình thường và không dính líu đến triều chính.
Trong lần đi săn ở Tây Sơn có một thích khách trốn thoát.
Hắn nhận ra Trịnh Ôn Minh.
Sau đó, những người này bắt đầu tiếp cận Trịnh Ôn Minh, cố gắng thuyết phục hắn giúp đỡ trong kế hoạch ám sát hoàng đế và Thái tử.
Trịnh Ôn Minh không đồng ý.
Tuy nhiên việc thích khách trà trộn vào gánh hát hắn đã được báo trước.
Không chỉ hắn, mà ngay cả Tống Vãn Ninh cũng biết.
Nghĩ kỹ lại thì trong sách, Tống Vãn Ninh từng vì Thái tử đỡ một kiếm.
Có lẽ nàng ta đã đeo ngọc bài từ trước, mang tâm lý cược một phen.
Nhưng dù sao thì chuyện này cũng không còn quan trọng.
Thái tử phi chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Vài ngày sau, ta nghe tin Trịnh Ôn Minh đã bị Đại Lý Tự bắt giữ.
Nhưng Tống Vãn Ninh vẫn bình an vô sự.
20
Lưu lão bản lại có vở kịch mới, lần nào diễn cũng chật kín khán giả.
Còn ta cuối cùng cũng gặp lại Thái tử phi.
Nàng cười nhẹ: "Người ta đều nói Giang tiểu thư là hình mẫu quý nữ điển hình ở kinh thành, biết giữ khuôn phép lễ nghi, thực ra cũng không hẳn vậy."
Tuy lời nói châm biếm như thế nhưng lần này thái độ của nàng lại không hề có chút giận dữ, trái lại còn rất thân thiện và gần gũi.
Ta mỉm cười đáp: "Quy củ chính là làm thần nữ thì nên chia sẻ gánh nặng cùng Thái tử phi."
Thái tử phi nhìn ta chăm chú.
Hồi lâu, nàng thở dài.
Nàng kể, Tống Vãn Ninh chủ động kể với Thái tử về quá trình quen biết giữa nàng ta và Trịnh Ôn Minh, nhờ vậy lại càng được sủng ái hơn.
Ta hiến thêm một chiêu: "Kế Kim Đao."
21
Thái tử phi hành động rất nhanh.
Dù chỉ ở lì trong phủ, ta cũng nghe nói rằng Thái tử phi đối xử với các trắc phi và thiếp như tỷ muội khiến Đông cung hòa thuận êm đềm.
Khi thời cơ chín muồi, ta đến Đại Lý Tự một chuyến.
Trong ngục thất, không khí ẩm thấp, tối tăm, mùi hôi bốc lên nồng nặc.
Trịnh Ôn Minh ngồi xếp bằng, lưng thẳng, dáng vẻ điềm tĩnh.
Khí chất hắn hoàn toàn đối lập với bộ áo tù và hoàn cảnh xung quanh.
Thấy ta thì hắn ngay lập tức mở to mắt, sau đó sắc mặt dần trở nên phức tạp.
Có kỳ vọng, áy náy, nghi hoặc và cả phòng bị.
Ta nhìn hắn, lộ ra vẻ thương cảm: "Trịnh đại nhân không làm chuyện đó, Đại Lý Tự nhất định sẽ điều tra rõ ràng và trả lại trong sạch cho ngài."
Hắn nghẹn giọng: "Giang tiểu thư tin ta sao?"
Ánh mắt ta kiên định: "Tin."
Ta thật sự tin rằng hắn không tham gia vào vụ ám sát.
Nhưng quan trọng hơn, ta cần lấy từ hắn một thứ có thể khiến Tống Vãn Ninh tin tưởng.
Ta cố gắng nhớ lại những chuyện buồn làm đôi mắt ánh lên chút ướt át.
"Không chỉ ta, mà Tống lương đệ cũng tin Trịnh đại nhân."
Nghe nhắc đến Tống Vãn Ninh, ánh mắt hắn lập tức trở nên cảnh giác.
Ta ra vẻ tổn thương, nói: "Chuyện giữa ngài và Tống lương đệ, ta sẽ giữ kín miệng."
Trịnh Ôn Minh nhìn ta sững sờ.
Ta khẽ nấc và lấy khăn tay lau nước mắt.
Cuối cùng, hoặc là hắn tin ta, hoặc hắn đơn giản chỉ cần ai đó giúp đỡ.
Hắn đưa cho ta một cây trâm gỗ nhờ ta chuyển cho Tống Vãn Ninh.
22
Ngoài Đại Lý Tự, Tạ Tử Dao đứng dựa lưng vào tường trông thật cô đơn.
Lúc ta bước đến gần thì chàng lập tức đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn ta.
"Ta có cách cứu Trịnh đại nhân."
Khi nói câu này, chàng quay đầu đi mà không dám nhìn ta.
Ta sửng sốt nhìn chàng.
Cùng lúc đó, bình luận cũng rộn lên.
【Tạ Tử Dao, ngươi có cần phải rộng lượng thế không!】
【Tạ tiểu tướng quân ghen rồi, hắn đúng thật là... ta khóc chết mất!】
【Hắn muốn cứu, rồi hắn lại tự khóc.】
【Đừng đùa nữa, mau mau giải thích để tránh hiểu lầm.】
【Chúc mừng Tạ tiểu tướng quân gia nhập hội oán phu.】
Ta không biết nên khóc hay cười.
Tạ Tử Dao khẽ cau mày, rồi nét mặt dần dịu đi đến lúc chỉ còn lại sự lo lắng.
Chàng nói: "Trịnh đại nhân biết mà không báo, tội này nặng hay nhẹ đều do triều đình định đoạt. Nhưng triều ta mới thành lập, hoàng thượng luôn muốn thu phục lòng dân nên có lẽ sẽ khoan hồng với hắn."
Bình luận nói đúng.
Tạ Tử Dao yêu thương ta vô điều kiện. Ta không muốn, cũng không nên để chàng hiểu lầm mà buồn bã.
Vì vậy, ta liền giải thích: "Ta đã hứa với Thái tử phi, lấy được từ Trịnh Ôn Minh một thứ. Còn hắn cuối cùng bị xử ra sao đều là định mệnh của hắn."
Ánh mắt Tạ Tử Dao lập tức sáng lên như sao, ngập tràn niềm vui và hy vọng.
Dù thời điểm này không thích hợp, nhưng ta rất muốn nghe chàng nói ra thẳng điều trong lòng.
"Tạ Tử Dao, trong lòng chàng có lời gì muốn nói với ta phải không?"
Chàng do dự, như muốn nói nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Bình luận nhắc nhở:
【Bảo bối của ta, ngươi cứ nói rằng nếu bây giờ không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.】
"Nếu bây giờ không nói thì sau này chàng muốn nói, ta cũng sẽ không nghe."
Tạ Tử Dao cuống lên: "Ta nói."
"Ta muốn cưới nàng làm thê tử."
"Chúng ta quen biết từ nhỏ, lại hiểu rõ về nhau. Sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, mọi chuyện đều đặt nàng lên hàng đầu. Nàng bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây."
【Ha ha ha, ý là sau này mọi thứ đều nghe lời nương tử.】
【Tạ tiểu tướng quân thực sự có tố chất làm "phu quân bị quản nghiêm".】
【Ta muốn có một mối tình như vậy.】
Tạ Tử Dao vừa mong đợi, vừa thấp thỏm nhìn ta.
Ta hỏi: "Ngươi còn giữ con rối gỗ ta tặng hồi nhỏ không?"
"Còn."
Chàng vội vàng lấy con rối gỗ từ trong ngực ra.
Quả nhiên đúng như lời bình luận nói.
Ta cũng lấy con rối gỗ của mình ra, rồi đổi chúng với nhau.
Khi đón nhận ánh mắt nghi hoặc của chàng, ta khẽ nhướng mày, mỉm cười: "Hồi nhỏ là tặng đồ chơi, bây giờ là trao tín vật định tình."
Tạ Tử Dao sững sờ một lúc rồi chợt hiểu ra.
Khóe môi chàng cong lên, nét mặt rạng ngời, ngập tràn hạnh phúc.
Ta cũng không kìm được mà cười sâu hơn.
Ngoài bức tường Đại Lý Tự, chúng ta giống như hai kẻ ngốc đang cùng cười ngớ ngẩn.
23
Thái tử phi bí mật trao cây trâm gỗ cho Tống Vãn Ninh, nói với nàng rằng Trịnh Ôn Minh đã phản bội, khuyên nàng nhanh chóng tìm cách tự cứu mình.
Tống Vãn Ninh chỉ là một lương đệ trong Đông cung, cách duy nhất để tự cứu mình chính là nhờ Tống Thị lang ra tay.
Tống Thị lang tìm người ở Đại Lý Tự để hỏi thăm về vụ án.
Đáng tiếc, những gì ông ta biết được đều là do Thái tử phi sắp đặt và chỉ thị cho người của Đại Lý Tự nói ra.
Vì muốn trừ hậu họa nên Tống Thị lang đã hối lộ cai ngục, định siết cổ Trịnh Ôn Minh trong ngục để dựng nên cái chết giả là tự sát.
Nhưng hành động này của Thị lang Tống, trong mắt Hoàng thượng và Thái tử lại trở thành hành vi giết người diệt khẩu.
Qua điều tra của Đại Lý Tự, hóa ra Tống Thị lang từng là một thư lại dưới triều đại trước.