BÍ KÍP THẮNG NHÂN SINH: NẰM LÀ ĐỦ

Chương 6



Sau khi triều đại trước diệt vong, ông ta đã đổi tên đổi họ, tham gia khoa cử của triều đình hiện tại và từng bước thăng quan.

Đằng sau con đường thăng tiến của ông ta không thể thiếu sự chống lưng của các thế lực triều đại trước.

Họ vốn dĩ là cùng một bọn.

Tống Thị lang bị cách chức, cả gia đình cũng bị lưu đày theo.

Tống Vãn Ninh vì biết chuyện mà không báo nên bị giáng làm thứ dân, cũng bị lưu đày.

Đúng như Tạ Tử Dao từng nói, triều đình mới lập, Hoàng thượng muốn thu phục lòng dân nên ngoại trừ vài kẻ cầm đầu, những cựu thần triều đại trước đều được xử lý nhẹ nhàng.

Trịnh Ôn Minh được tuyên bố vô tội.

Phụ mẫu của hắn đến kinh thành, quỳ trước cổng hoàng cung để tạ ơn.

24

Tạ Tử Dao đến nhà ta cầu hôn.

Phụ mẫu hai nhà bàn bạc với nhau và nhanh chóng định ngày cưới cho chúng ta.

Thái tử phi gửi thiệp mời mời ta đến dự hội du xuân.

Nàng đã giải quyết được mối họa lớn trong lòng, còn được Thái y chẩn đoán mang thai nên cả người rực rỡ hẳn lên.

Ta và Tạ Tử Dao đã định ngày cưới, lại nắm được mối quan hệ tốt với Thái tử phi nên tâm trạng ta cũng vô cùng vui vẻ.

Thái tử đích thân đến đón Thái tử phi.

Chúng ta liền giải tán sớm.

Hồng Anh hỏi: "Tiểu thư, có cần đợi Tạ tiểu tướng quân đến đón không?"

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong vắt trên đầu và mỉm cười: "Không cần. Chúng ta đi tìm chàng."

Ta lên xe ngựa, lòng tràn đầy niềm vui mong ngóng được gặp Tạ Tử Dao.

Nào ngờ giữa đường lại bị Trịnh Ôn Minh chặn trước xe.

"Giang tiểu thư, ta có vài lời muốn nói với nàng."

Ta bảo phu xe không để ý đến hắn, nhưng hắn đứng chắn trước xe ngựa không chịu rời đi.

Nhìn thấy người vây xem ngày càng đông, ta đành xuống xe rồi dẫn hắn qua một góc nói chuyện.

Hắn muốn kể về quá khứ giữa hắn và Tống Vãn Ninh.

Nhưng ta chẳng hề quan tâm cũng không muốn nghe.

Hắn dường như đang có rất nhiều cảm xúc ngổn ngang: "Phải suýt chết một lần ta mới hiểu được, ai chỉ lợi dụng ta và ai thật lòng đối tốt với ta."

Ta không đáp lời, chỉ thầm nghĩ cách để hắn mau rời đi.

"Trong thời gian ở ngục Đại Lý Tự, nàng ta vì ngại thân phận mà chưa từng đến thăm ta. Ta có thể hiểu được, nhưng nàng ta vậy mà lại muốn giết ta."

Nhắc đến Tống Vãn Ninh, Trịnh Ôn Minh lộ ra vẻ thất vọng và đau khổ.

Sau đó hắn nhìn ta tha thiết: "Giờ ta mới hiểu, người đáng để ta chân thành đối đãi chỉ có nàng."

Ta hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Trịnh đại nhân hiểu lầm rồi. Ta đến thăm ngài trong ngục là vì chút tình quen biết, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ với ngài."

Trịnh Ôn Minh vội vàng: "Nhưng ta đã hối hận. Ta thừa nhận, ban đầu ta tiếp cận nàng là có mục đích. Nhưng bây giờ ta thật sự muốn ở bên nàng, muốn đối tốt với nàng."

"Trịnh đại nhân, nếu ngài thật lòng tốt với ta thì hãy xem ta như người xa lạ."

"Uyển Uyển…"

Hắn bước lên một bước.

Ta lập tức lùi lại.

May mắn thay, một thanh trường kiếm còn nằm trong vỏ đã ngăn giữa ta và hắn.

Tạ Tử Dao đứng chắn trước mặt ta, lạnh lùng chọc khoáy: "Trịnh đại nhân, sao ngươi toàn làm mấy việc hèn hạ như vậy? Dây dưa với lương đệ của Thái tử còn chưa đủ, giờ lại muốn quấy rầy cả nương tử chưa qua cửa của ta. Ai cho ngươi mặt mũi này?"

Trịnh Ôn Minh dường như rất tức giận.

Nhưng đối mặt với Tạ Tử Dao, hắn có thể làm gì?

Hắn chỉ tiếp tục tỏ ra mình si tình không hối hận, vừa chăm chú nhìn ta vừa nói: "Giang tiểu thư, ta thật lòng với nàng."

Tạ Tử Dao siết chặt chuôi kiếm, gân xanh nổi rõ trên tay.

Ta đặt tay mình lên tay chàng, chàng lập tức thả lỏng, cả người thư thái lại.

Ta nhìn Trịnh Ôn Minh, điềm nhiên nói: "Ta và Tạ lang đã định ngày cưới, ngày mai ta sẽ cho người gửi thiệp mời đến Trịnh đại nhân."

Tạ Tử Dao vui như mở cờ trong bụng, thần thái phấn khởi.

Còn Trịnh Ôn Minh thì thất hồn lạc phách rời đi.

25

Ta và Tạ Tử Dao chậm rãi đi dọc theo con phố.

Chàng nói: "Trịnh Ôn Minh tuy được khôi phục chức vị nhưng không còn cơ hội thăng tiến, nghe nói hắn sắp bị điều đi nơi khác. Hắn tiếp cận nàng lần nữa là có mục đích, nàng nhất định không được để hắn lừa gạt."

【Hũ dấm nhà ai đổ rồi? À, là của nhà họ Tạ.】

【Không đúng, là hũ dấm nhà Giang Uyển đổ.】

Ta bật cười khúc khích: "Ta biết rồi."

Trịnh Ôn Minh tìm đến ta không phải vì muốn nối lại tình xưa, mà là hy vọng ta có thể giúp hắn trong sự nghiệp.

Huống hồ Trịnh Ôn Minh cũng là người có tài thực sự.

Với trí tuệ của hắn, sao lại không đoán được rằng hắn rơi vào tình cảnh ngày hôm nay phần lớn là do ta?

Chính ta là người đã hại hắn.

Ta ngước nhìn Tạ Tử Dao, chăm chú nhìn vào đôi mắt chàng.

Chàng nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

Ta thử thăm dò: "Nếu một ngày nào đó ngươi phát hiện ta không phải là người tốt, ngươi sẽ làm gì?"

Chàng không chút do dự đáp: "Ta thích nàng, chính là thích tất cả mọi mặt của nàng."

Không biết vì sao nhưng khóe mắt ta lại hơi ươn ướt.

Tạ Tử Dao nói, chàng đã đoán được mọi chuyện ta và Thái tử phi mưu tính ngay từ khi ta đến Đại Lý Tự thăm ngục.

Chàng khen ta làm đúng, còn ca ngợi ta biết lo xa tính trước.

Chàng nói thêm, Tống Thị lang từng hợp tác với một số ngự sử để dâng sớ luận tội phụ thân ta.

Nếu ta không ra tay trước thì người bị lưu đày bây giờ chính là nhà họ Giang chúng ta.

Đúng vậy, từ khi nhận thức được sự thật thì ta thường giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

Ta sợ rằng các tình tiết trong sách sẽ trở thành hiện thực.

Ta và cha mẹ cùng trở thành bàn đạp để Tống Vãn Ninh bước lên cao, thành chất dinh dưỡng để Trịnh Ôn Minh nâng đỡ nàng ta.

26

Tạ Tử Dao dẫn ta đến một quầy nặn tượng đất.

"Chủ quán, làm phiền nặn giúp chúng ta hai bức tượng nhỏ, cứ dựa theo dung mạo của chúng ta."

Ông chủ cười vui vẻ, bắt tay vào nhào nặn.

"Ngày nhỏ tặng nhau tượng gỗ, giờ thêm hai bức tượng đất."

Tạ Tử Dao chăm chú nhìn ta, ánh mắt như đang chờ đợi một lời ngợi khen.

Nếu không phải nơi đây không tiện thì ta thật muốn xoa đầu chàng một cái.

Tượng đất nhanh chóng được hoàn thành.

Trước khi ông chủ tô màu, ta cầm lấy hai bức tượng.

"Chát, chát!"

Ta đập vỡ cả hai bức tượng ngay trước mắt mọi người.

Tạ Tử Dao sững sờ nhìn hai mảnh đất vụn, sắc mặt tái nhợt.

Ta dùng khăn tay bọc lấy hai mảnh đất, nhào chúng vào nhau rồi nói với ông chủ: "Làm phiền nặn lại một lần nữa."

Tạ Tử Dao nghi hoặc nhìn ta.

Ta nhìn chàng và mỉm cười: "Đây gọi là ‘ta trong ngươi, ngươi trong ta’."

Bình luận phản ứng rất nhanh, thậm chí còn đánh ra cả một bài Nguyên khúc:

【Nàng yêu chàng, chàng yêu nàng, tình sâu đậm khôn cùng. Dùng một nắm đất, nặn thành chàng, nặn thành ta. Rồi đập tan cả hai, hòa cùng nước, nặn lại chàng, nặn lại ta. Trong đất của ta có chàng, trong đất của chàng có ta. Cùng sống chung một giường, chết chung một mộ.】

Tạ Tử Dao tràn đầy vui sướng cúi đầu nhìn ta.

Ánh mắt chàng vẫn là ánh mắt chân thành và tập trung như vậy.

Tình cảm nồng nàn quấn quýt giữa hai chúng ta.

Sau khi hai bức tượng đất được nặn lại, Tạ Tử Dao mua về hai chiếc hộp sơn và lót đầy nhung mềm bên trong, cẩn thận đặt từng bức tượng vào hộp.

27

Hôn lễ của chúng ta được tổ chức đúng ngày đã định.

Thái tử phi đang mang thai dẫn đầu nhóm người đến tặng đồ trang sức cho ta.

Thái tử cũng phái người mang lễ vật đến chúc mừng.

Ta đường hoàng trở thành thê tử của Tạ Tử Dao.

Bạn bè thân thích đến chúc mừng chúng ta.

Bình luận cũng tưng bừng gửi lời chúc.

【Ta đốt pháo mừng các ngươi.】

【Ôi trời, cuối cùng cũng thành thân rồi, nhanh chóng vào việc nào, xông lên, xông lên!】

 【Phần tiếp theo có phải chỉ dành cho hội viên cao cấp không?】

Ta khẽ nhếch môi, trong lòng thầm nói với những bình luận kia một tiếng: "Cảm ơn."

Ta tin rằng dựa vào bản thân thì ta cũng có thể vượt qua mọi khó khăn.

Nhưng nếu không có sự đồng hành và giúp đỡ của bình luận thì ta sẽ không thể thuận lợi đến ngày hôm nay.

Vì vậy, ta muốn gửi lời cảm ơn đến những người đằng sau những dòng bình luận ấy.

Tạ Tử Dao vén khăn voan đỏ và cùng ta uống rượu hợp cẩn.

Chàng nói, đây là ly rượu mà chàng mong chờ nhất, cũng là ly rượu ngon nhất mà chàng từng uống.

Ta cũng rất mong chờ.

Từ nay về sau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...