Buông Tay Ngày Cũ, Nắm Lấy Ngày Mai
Chương 1
Trong lúc đang làm thủ tục đăng ký kết hôn với vị hôn phu Cố Vân, trợ lý nhỏ của anh ta bất ngờ gọi điện đến, vừa khóc vừa nói rằng đã làm hỏng buổi hợp tác với Tập đoàn Lục Thị, hiện tại đang rất đau khổ.
Cố Vân vừa nói chuyện điện thoại vừa vội vàng khoác áo, chẳng nói chẳng rằng lao ra ngoài, để lại tôi và nhân viên làm việc mặt mũi ngơ ngác.
Tối hôm đó, tôi liền thấy Lâm Tiếu đăng ảnh trên vòng bạn bè, trong ảnh là cô ta cùng Cố Vân ăn tối chung. Phía dưới còn ghi dòng trạng thái: “Cảm ơn sếp đã an ủi trái tim bị tổn thương của em, sếp của em là người tuyệt vời nhất thế gian, chụt chụt.”
Ghê tởm, tôi suýt nữa nôn hết bữa tối hôm qua ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Cố Vân mới nhắn tin cho tôi: “Em đừng nghĩ linh tinh, hôm nay chỉ là cô bé đó bị làm khó khi trình bày phương án với đối tác nên sợ đến bật khóc. Anh chỉ thấy cô ấy đã vất vả chuẩn bị suốt mấy ngày nên mới an ủi một chút.”
“À mà chuyện đăng ký kết hôn, để sau hẵng tính nhé. Con bé đang buồn, anh định đưa cô ấy ra ngoài giải khuây.”
“Còn nữa, tháng sau là đại thọ của ông nội, nếu có ai hỏi thì cứ nói là chúng ta đã đăng ký rồi, tránh để ông lo lắng. Dù sao thì sớm muộn gì cũng làm, chậm mấy ngày cũng chẳng sao.”
Ha, tôi cười nhạt đến cạn lời.
Là người thừa kế của Tập đoàn Trần thị trong giới thương nghiệp thành phố Nam, việc tôi kết hôn với ai đều mang ý nghĩa kết hợp nguồn lực, là cuộc hôn nhân chiến lược giữa hai tập đoàn lớn.
Cố Vân không biết rằng, ngay khi anh ta dắt theo trợ lý nhỏ lên máy bay đi nghỉ dưỡng ở Thụy Sĩ, trong lòng tôi đã lặng lẽ thay đổi đối tượng kết hôn.
Nửa tháng sau, tôi lại gặp lại Cố Vân tại một buổi dạ tiệc thương giới trên du thuyền. Lâm Tiếu sánh vai xuất hiện với tư cách bạn đồng hành của anh ta.
Anh ta khoác eo Lâm Tiếu, để mặc cô ta lấy trái cây và bánh ngọt từ bàn buffet đút cho mình, ánh mắt cưng chiều vô cùng.
Trong những tiếng trêu ghẹo mờ ám xung quanh và ánh mắt soi mói của mọi người, tôi bước vào hội trường với chiếc váy dạ hội cao cấp được may đo riêng.
“Ồ kìa, chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Trần biến mất một thời gian sao, hôm nay sao ăn mặc đàng hoàng thế đến dự tiệc?”
“Phải nói là cô ta giỏi chịu đựng thật, Cố thiếu và Tiếu Tiếu đi trượt tuyết cả nửa tháng, cô ta cũng không đuổi theo. Chắc sợ đến nơi bị người ta đuổi về?”
“Cười chết mất, chẳng phải là nghe tin Cố thiếu dắt Tiếu Tiếu đến dự tiệc liền vội vã chạy đến sao? Giống hệt con chó không rời được chủ.”
Tôi biết, suốt một năm đính hôn với Cố Vân, lũ bạn ăn chơi, lũ công tử rượu thịt của anh ta chưa bao giờ ngừng xì xào sau lưng tôi như vậy.
Trước kia, tôi luôn dùng cả tấm lòng chân thành đối đãi với Cố Vân và bạn bè của anh ta. Tôi từng nghĩ, có lẽ do bản thân chưa đủ tốt nên mới không được công nhận. Vì vậy, dù họ nói gì, tôi cũng đều nhẫn nhịn, mong một ngày họ sẽ bị tôi cảm động.
Nhưng hiện tại, sau tất cả những chuyện đó, sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Cố Vân, những lời đâm chọc ấy đã không còn khiến tôi bận tâm nữa.
Tôi ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng và khinh thường bước qua đám người kia một cách tao nhã, không đáp lại lấy một lời.
Khi lướt qua chỗ Cố Vân và Lâm Tiếu, tôi dừng lại chốc lát, ánh mắt bình tĩnh lướt qua họ rồi rời đi, không ngoảnh lại.
Trong mắt tôi, những con người này giờ đây chẳng còn chút liên quan gì.
Cố Vân nhướng mày, rõ ràng không ngờ tôi lại thờ ơ như thế với anh ta và bạn bè như thế, thậm chí khi thấy anh ta ôm Lâm Tiếu cũng không có chút phản ứng nào. Anh ta tưởng tôi đang giận, đang cố tình làm cao với anh ta.
“Trần Vy Vy, đứng lại. Nửa tháng không gặp là em bắt đầu lên mặt rồi đấy à? Em thật sự nghĩ mình quan trọng lắm sao? Là định bụng sắp kết hôn với tôi, chuẩn bị gả vào nhà họ Cố rồi nên bày trò ‘lạt mềm buộc chặt’ đúng không? Tôi nói rồi, tôi không ăn chiêu giả vờ đáng thương đó đâu, đừng có mà làm trò nữa.”
Trước kia, chỉ cần Cố Vân chịu mở lời, tôi liền lập tức dịu giọng xuống nước. Nhưng giờ đây, tôi chỉ khẽ nhếch môi cười giễu, không hề dừng bước.
Thấy tôi dửng dưng như vậy, Cố Vân thoáng cau mày, trong mắt hiện lên vẻ bực bội.
Lâm Tiếu thì tỏ ra đắc ý, tay ôm chặt lấy cánh tay Cố Vân, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ chiến thắng. Cô ta nũng nịu nói: “Cố tổng, đừng giận chị Trần nữa mà, đều là lỗi của em cả. Nếu hôm nay em không đi cùng anh, chắc chị ấy cũng chẳng đến mức thế này đâu.”
“Chẳng liên quan gì đến em, là do cô ta nhỏ nhen.”
Cố Vân cau mày, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn.
“Chuyện gì cũng thích làm quá lên, tôi thật không hiểu đầu óc cô ta chứa cái gì nữa.”
Lâm Tiếu cúi đầu, khóe môi khẽ cong nhưng vẫn giả bộ dịu dàng: “Cố tổng, có lẽ chị Trần chỉ là nhất thời xúc động thôi. Đừng để bụng ạ. Nhưng mà, chị ấy trước giờ vốn như vậy, chẳng biết cách cảm thông cho người khác.”
Cố Vân hừ lạnh, dường như đồng tình với lời của Lâm Tiếu: “Chứ còn gì nữa, sao mà so được với em. Em lúc nào cũng hiểu chuyện.”
Lâm Tiếu đỏ mặt, vòng eo lả lướt áp sát vào người anh ta, nũng nịu: “Cố tổng quá khen rồi, em đâu có giỏi như vậy. Em chỉ không muốn thấy anh phiền lòng vì những chuyện cỏn con thôi.”
“Đúng vậy, vẫn là Tiếu Tiếu của chúng ta biết điều, biết quan tâm đến Cố thiếu. Còn Trần Vy Vy chẳng phải là muốn anh ấy dỗ dành mình thôi sao? Trước kia thì bám riết lấy không buông, giờ lại giả bộ thanh cao.”
Tôi tuy đã đi xa một đoạn nhưng những lời nói ấy vẫn không sót chữ nào lọt vào tai tôi.
Tôi siết chặt tay.
Chó sủa thì cứ mặc chó sủa, chẳng cần quan tâm.
Cố Vân phụ họa theo bọn họ nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng tôi, như thể muốn tìm ra chút hoảng loạn hay tủi thân nào đó trong bước đi của tôi.
Nếu là trước kia, lúc này tôi chắc chắn đã khóc rồi.
Nhưng lần này, đừng nói là khóc, đến cả nhìn lại tôi cũng lười.
Cuối cùng, anh ta không kìm được nữa, vài bước đã đuổi kịp tôi, túm lấy cánh tay tôi, giọng đầy mệnh lệnh: “Trần Vy Vy, không nghe tôi gọi à? Em điếc rồi sao?”
Tôi chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn tay anh ta đang túm lấy mình, thản nhiên đáp: “Cố thiếu, làm ơn tự trọng một chút. Bây giờ vẫn chưa phải lúc anh có thể ra lệnh cho tôi.”
Cố Vân sững người.
Hiển nhiên không ngờ tôi lại dám nói thẳng như vậy, hoàn toàn không nể mặt anh ta chút nào.
Sắc mặt anh ta lúc trắng lúc đỏ, trong mắt đầy phẫn nộ.
“Trần Vy Vy, em đừng tưởng mình ghê gớm lắm. Chẳng qua là nhờ có chút nhan sắc với chỗ dựa nhà họ Trần thì mới có thể vênh váo như thế. Hôm nay em đối xử với tôi như vậy, sau này đừng hối hận, cũng đừng đến quỳ xin tôi tha thứ.”
Nói xong, anh ta hất mạnh tay tôi ra như thể muốn trút hết cơn giận.
Thấy vậy, Lâm Tiếu vội vàng bước lên dỗ dành Cố Vân.
Một tay vỗ nhẹ lưng anh ta, một tay không quên liếc nhìn tôi đầy khiêu khích như thể đang nói: “Lần này Cố tổng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô đâu.”
Tôi vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, chỉ khẽ vuốt lại nếp nhăn trên ống tay áo bị anh ta kéo lệch.
Trong lòng không hề gợn sóng.
Xem đi, đây chính là người mà tôi từng yêu, là vị hôn phu của tôi.
Nhìn anh ta giờ đây đắc ý, khinh thường, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Hồi đó rốt cuộc là tôi bị mù hay não hỏng mới đi thích loại đàn ông như vậy?
May mà vào đúng khoảnh khắc anh ta bỏ chạy ngay tại nơi đăng ký kết hôn, tôi đã tỉnh ngộ.
Dù lãng phí không ít thời gian, nhưng ít ra vẫn chưa quá muộn.
Thấy tôi im lặng mãi, Cố Vân tưởng rằng lời đe dọa của mình có hiệu quả.
“Thôi nào, đừng làm ầm lên nữa. Làm quá rồi thì khó coi lắm. Lúc đó tôi thật sự sẽ không tha cho em đâu. Hôm nay em về trước đi, tôi với Tiếu Tiếu còn phải gặp vài khách hàng quan trọng. Tối nay em làm chủ, mời mấy anh em của tôi và Tiếu Tiếu ăn bữa cơm, coi như mọi chuyện xong.”
Đám bạn lêu lổng của Cố Vân cũng phụ họa theo: “Trần Vy Vy, đừng có mà làm mãi không biết chán. Cố thiếu đã cho em bậc thang rồi thì cứ biết điều mà xuống đi. Sau này tụi anh còn phải gọi em là chị dâu nữa đấy, đừng vừa được lợi vừa ra vẻ thanh cao.”
Nhìn mấy gương mặt đó, đừng nói là Cố Vân bảo tôi đi, chính tôi cũng chẳng còn muốn ở lại nơi này.
Tôi quay người, không do dự bước thẳng đi.
Chị dâu? Đúng là không biết xấu hổ.
Sau lưng, Cố Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cảm thấy hôm nay Trần Vy Vy có gì đó rất khác.