Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Buông Tay Ngày Cũ, Nắm Lấy Ngày Mai
Chương 2
Không khóc lóc bám lấy anh ta như mọi khi, cũng không gây chuyện om sòm.
Thấy tôi ngoan ngoãn rời đi, anh ta tự cho là lời đe dọa của mình đã phát huy tác dụng.
Không nghĩ nhiều nữa, quay người đi cùng Lâm Tiếu tiếp tục gặp gỡ mấy khách hàng quan trọng trong đêm nay.
Vài ngày sau, quản lý cửa hàng váy cưới gọi điện cho tôi báo rằng chiếc váy cưới mà nhà họ Lục đặt riêng cho tôi đã đến.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tiếu đang mặc váy cưới đứng trước gương.
Bên cạnh là Cố Vân trong bộ vest chỉn chu.
Không thể phủ nhận, Lâm Tiếu ngọt ngào nhỏ nhắn, Cố Vân điển trai chín chắn, đứng cùng nhau thật sự rất xứng đôi, có cảm giác “trai tài gái sắc”.
Tuy không rõ vì sao họ lại xuất hiện ở đây, nhưng tôi không muốn tự chuốc rắc rối vào người, đành chọn cách im lặng, định lướt qua bọn họ mà đi.
Chỉ là, vẫn bị Lâm Tiếu phát hiện.
“Trần tiểu thư, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp chị ở đây.”
Cô ta cười dịu dàng chào hỏi, nụ cười có vẻ mềm mại nhưng lại lộ rõ ý khoe khoang.
“Chị đừng hiểu lầm, Cố tổng nói chị bận, có thể không kịp đến thử váy nên mới bảo tôi qua thử giúp. Chị xem, bộ này có đẹp không?”
Chiếc váy cưới trắng tinh trên người cô ta quả thực rất tinh xảo, từ kiểu dáng đến chất liệu đều thể hiện đẳng cấp của một chiếc váy cưới cao cấp.
Ren thêu tỉ mỉ, ngọc trai được đính khéo léo, nhìn ra được Cố Vân đã bỏ không ít công sức.
Chỉ là, chiếc váy vốn nên do tôi mặc, giờ lại khoác trên người cô ta.
Khung cảnh ấy đúng là mỉa mai đến đau lòng.
Tôi gượng cười, giữ lễ phép: “Đẹp đấy, rất hợp với cô.”
Lâm Tiếu nghe xong như được cổ vũ, nụ cười rạng rỡ hơn, quay sang nũng nịu với Cố Vân: “Cố tổng, chị Trần cũng nói đẹp rồi, anh thấy sao, có hợp với em không?”
Cố Vân không biết đang nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Tiếu một cái rồi gật đầu: “Cũng được.”
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi lại thấy ánh mắt anh ta dừng trên người tôi lâu hơn một chút.
Tôi không muốn tiếp tục dây dưa trong khung cảnh ngượng ngập này, định bước vào trong thì Cố Vân lại bất ngờ mở miệng: “Vy Vy, thật sự là bảo Tiếu Tiếu đến thử giúp em, em đừng nghĩ nhiều. Vừa hay hôm nay em có mặt, hay là em cũng thử luôn đi?”
Tôi hít một hơi sâu, không muốn đôi co thêm với anh ta.
Sắc mặt Lâm Tiếu thoáng cái liền cứng lại, trong mắt ánh lên tia oán hận.
“Không cần đâu.”
Tôi bình tĩnh nói.
“Bộ này không hợp với tôi.”
Cố Vân thoáng ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ tôi lại dứt khoát như vậy.
Ánh mắt anh ta chợt hiện vẻ phức tạp.
Biết bao lần trước đây, tôi đều mong anh ta đi cùng thử váy cưới.
Vậy mà lần nào anh ta cũng viện đủ lý do để từ chối.
Giờ thì anh ta lại muốn, nhưng tôi chẳng còn muốn nữa.
Lâm Tiếu dường như bắt được điểm yếu, môi cong lên, giọng nói đầy ẩn ý: “Trần tiểu thư đã nói vậy thì chắc là có gu thẩm mỹ cao hơn rồi. Chỉ tiếc cho chiếc váy cưới được chuẩn bị kỳ công này.”
Cô ta cố ý kéo dài câu, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Tôi không buồn đáp lại lời châm chọc của cô ta, đi thẳng vào phòng VIP.
Ở đó đặt sẵn chiếc váy cưới mà nhà họ Lục chuẩn bị riêng cho tôi.
Chiếc váy này có thiết kế hoàn toàn khác biệt, kiểu dáng độc đáo, từng đường cắt may đều toát lên sự tinh tế và giá trị.
Tôi khẽ vuốt lên chất liệu mềm mịn, cảm nhận được sự chăm chút và thành ý trong từng sợi vải.
Khi tôi mặc váy bước ra, trong gương là một tôi tỏa sáng nhẹ nhàng.
Chiếc váy ôm khít lấy dáng người, mỗi một chi tiết đều chứng tỏ tấm lòng của nhà họ Lục.
Đúng lúc tôi còn đang chìm đắm trong niềm vui thì Cố Vân và Lâm Tiếu cùng nhau đi vào phòng VIP.
Nhìn thấy tôi trong bộ váy cưới, ánh mắt Lâm Tiếu thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi lập tức bị sự ghen tỵ lấn át.
Cô ta làm bộ như không có gì, cười nhạt nói: “Chiếc váy cưới này đẹp thật đấy. Chỉ là không biết tôi có cơ hội được mặc thử không?”
Vừa nói, cô ta vừa vươn tay định chạm vào chiếc váy trên người tôi.
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay cô ta.
Cố Vân cau mày, quay sang nói với tôi: “Vy Vy, đừng như vậy. Tiếu Tiếu thích thì để cô ấy thử một chút, chẳng phải chỉ là một cái váy cưới sao?”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt đầy thất vọng: “Cố Vân, đây là chiếc váy tôi đã dày công chuẩn bị, mang ý nghĩa vô cùng quan trọng. Anh nói thử xem, sao có thể tùy tiện để người khác mặc thử?”
Lâm Tiếu ở bên lại giả bộ vô tội, chen vào: “Trần tiểu thư, tôi vốn chỉ định giúp chị thử váy thôi mà. Thêm một bộ cũng chẳng sao, chị đừng nhỏ nhen thế chứ, tôi sẽ cẩn thận, không làm hỏng đâu.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Lâm Tiếu, đây không phải chuyện nhỏ hay không nhỏ. Cô thừa biết chiếc váy này với tôi có ý nghĩa gì, vậy mà vẫn cố tình đưa ra yêu cầu này?”
Cố Vân lại tỏ vẻ chẳng có gì to tát: “Đúng thế, Tiếu Tiếu hôm nay vốn dĩ là đến giúp em, em đừng làm lớn chuyện quá.”
Tôi hít sâu một hơi, cố kiềm chế bản thân: “Đây không phải trò đùa. Không ai đem việc kết hôn ra làm trò đùa cả. Tôi không giống anh, có thể bỏ chạy vào đúng ngày đăng ký kết hôn.”
Không nói thì thôi, vừa dứt lời, tôi lập tức thấy rõ vẻ mặt giận dữ của Cố Vân.
Tôi thật sự rất tò mò, không biết anh ta phải vô liêm sỉ đến mức nào mới có thể làm như vậy.
Vị hôn thê danh chính ngôn thuận đang đứng đây thử váy cưới, vậy mà anh ta lại thản nhiên đề nghị để một cô gái khác thử thay?
Tôi đã nhẫn nhịn đến mức không muốn dây dưa thêm với bọn họ nữa, vậy mà họ vẫn còn mặt dày làm loạn?
Người đàn ông này, chính là người mà tôi từng hết lòng yêu thương, từng cam tâm tình nguyện hạ mình vì anh ta, từng mong sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời...
Bây giờ lại dựa vào quá khứ tôi từng yêu, từng nhường nhịn, mà dám được đằng chân lân đằng đầu?
Hay là anh ta cho rằng chuyện cưới xin giữa tôi và anh ta đã là chuyện chắc chắn nên có thể mặc sức chèn ép tôi, chẳng cần kiêng dè gì nữa?
Lâm Tiếu thấy không chiếm được chút lợi thế nào từ tôi liền bày ra bộ mặt đáng thương, quay sang làm nũng với Cố Vân: “Cố tổng, anh xem Trần tiểu thư kìa, ở bên ngoài mà chẳng cho anh chút thể diện nào. Sau này làm sao xứng đáng làm bà Cố nữa đây?”
Tôi khẽ cười khẩy, không hề nể nang đáp lại: “Lâm tiểu thư, chuyện tôi có đủ tư cách làm bà Cố hay không, e rằng không cần cô phải lo lắng. Sao, tôi không làm được thì cô muốn thế chỗ à?”
Sắc mặt Lâm Tiếu lập tức trở nên khó coi, môi mím chặt như bị nghẹn bởi câu nói của tôi.
Cố Vân nhíu mày, ánh mắt đầy bất mãn nhìn tôi: “Vy Vy, em đừng quá đáng như vậy. Tiếu Tiếu chỉ là có lòng nhắc nhở thôi.”
Tôi liếc nhìn anh ta, cười nhạt một tiếng: “Nhắc nhở ư? Cô ta nhắm vào tôi không chỉ một lần hai lần, anh lại coi như không thấy, thậm chí còn đứng về phía cô ta. Hóa ra trong lòng Cố Vân anh, cảm xúc của Lâm Tiếu quan trọng hơn cảm nhận của tôi, đúng không?”
“Còn nữa, chiếc váy cưới hôm nay, ngoài tôi ra, bất kỳ ai cũng đừng mong được mặc thử.”
Lâm Tiếu vành mắt đỏ hoe, thân người run rẩy như thể bị tổn thương nặng nề: “Trần tiểu thư, chị đừng giận Cố tổng nữa mà... Chiếc váy này em không thử nữa, được chưa?”
Nói xong, cô ta che mặt quay đầu bỏ chạy, bóng lưng mảnh mai nhìn thật yếu đuối, đáng thương.
Cố Vân trừng mắt nhìn tôi một cái đầy tức giận rồi vội vàng đuổi theo.
Tôi nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi, trong lòng chỉ còn lại một nỗi bực bội nặng nề.
Một ngày vốn nên là để thử váy cưới vui vẻ lại bị hai người kia phá rối đến nát bét.
Xung quanh, nhân viên cửa hàng cũng lúng túng nhìn tôi, không biết phải nói gì.
Một lúc sau, tôi mới lấy lại bình tĩnh, khẽ gật đầu với họ: “Hôm nay đến đây thôi. Xin lỗi mọi người vì đã gây phiền phức.”
Tôi lê bước ra khỏi tiệm váy, lòng nặng trĩu.