Cái Gọi Là Thuần Khiết
Chương 1
Tôi mới biết, chồng mình hóa ra mắc chứng trọng trinh tiết.
Vì tôi tái hôn, anh ta để bụng suốt 7 năm, cuối cùng tìm được một cô gái “sạch sẽ” hơn.
Trong điện thoại, anh ta gọi cô ấy là vợ, mua tặng cô ấy chiếc nhẫn kim cương “Một đời chỉ tặng một người”.
Anh ta nói cô gái ấy là cô gái thuần khiết duy nhất trong lòng anh ta, là tình yêu chân thành của đời anh.
Anh ta còn hứa với cô ta: [Thân thể anh không thể thuộc về riêng em, nhưng nụ hôn của anh chỉ dành cho em.]
Khó trách dạo này mỗi khi thân mật, anh ta tuyệt nhiên không hôn tôi.
01
Hôm đó Kiều Khải Nguyên dự họp lớp uống say, tôi đặc biệt đến đón anh ta.
Vừa bước vào phòng bao, tôi nghe anh ta than thở với bạn.
“Vũ Tống chỗ nào cũng tốt, chỉ tiếc từng ly hôn. Nghĩ đến chuyện cô ấy không còn trong trắng, tôi nuốt không trôi.”
Tay tôi đặt trên tay nắm cửa bỗng cứng lại.
Không trong trắng ư?
Thì ra Kiều Khải Nguyên luôn coi trọng trinh tiết?
Nhưng bảy năm trước anh ta theo đuổi tôi đã biết tôi từng ly dị.
“Vũ Tống, ly hôn không phải lỗi của em. Anh cũng không bận tâm. Anh bảo đảm sau này sẽ không nhắc quá khứ ấy khiến em khó xử.”
Lời thề khi xưa giờ thành lý do khinh miệt tôi.
Bảy năm kết hôn, đột nhiên anh chán ghét tôi ư?
Chắc chắn anh ta đã có lựa chọn tốt hơn.
Thu lại cảm xúc, tôi bình tĩnh đẩy cửa phòng bao…
Bạn anh ta giả vờ như không có gì, nhao nhao khen vợ chồng tôi tình cảm, tiễn chúng tôi ra về.
Kiều Khải Nguyên say khướt, nằm ngủ trong xe.
Màn hình điện thoại anh bỗng sáng lên.
Tôi thấy hai chữ “Ông Xã”.
Mật mã điện thoại anh chưa từng nói với tôi và tôi cũng tôn trọng quyền riêng tư.
Nhưng lúc này, tôi không kìm nổi.
Tôi lấy ngón tay anh mở khóa, đọc tin nhắn của cô gái gọi anh là “ông xã”.
Cô ta tên Đình Đình, anh còn gắn kèm một trái tim sau tên.
Lướt lịch sử, ngày nào cũng sáng trưng, kéo ngược lên còn tới tận năm ngoái.
Nhấn vào một ngày bất kỳ, toàn lời âu yếm ngọt ngào.
Kiều Khải Nguyên dịu dàng kiên nhẫn chưa từng thấy, gọi cô ta là bảo bối, nói cô ta thuần khiết nhất thế gian, là duy nhất của anh.
Chỉ cần Đình Đình nũng nịu, anh lập tức chuyển 5200 tệ.
Sinh nhật cô ta, anh chuẩn bị 999 đóa hồng và một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi nhớ kỷ niệm bảy năm cưới, tôi muốn một chiếc nhẫn DR với slogan “Một đời chỉ tặng một người”.
Anh bảo đó chỉ là chiêu trò quảng cáo, đừng chạy theo phong trào.
Vậy mà chiếc nhẫn chạy theo phong trào ấy, anh lại mua cho người khác.
Anh nhắn: [Bảo bối, em là duy nhất trong tim anh, chiếc nhẫn duy nhất này cũng thuộc về em.]
Đình Đình dỗi: [Nhưng khi anh về nhà lại ôm người phụ nữ kia, còn nhớ đến em sao?]
Anh đáp ngay: [Phải làm sao em mới tin anh?]
Đình Đình: [Em cấm anh hôn cô ta.]
Anh lập tức đồng ý: [Được, bảo bối. Em mới là vợ anh.
Thân thể anh không thể chỉ là của em nhưng nụ hôn của anh chỉ dành riêng em.]
Khó trách dạo này anh không hôn tôi.
Tôi nén giận, tắt điện thoại.
Thấy thật ghê tởm.
Về đến nhà, Kiều Khải Nguyên tỉnh, nắm tay tôi giọng dịu dàng: “Vợ à, em vẫn ân cần nhất.”
Tôi cười lạnh trong lòng.
Trước mặt tôi, anh luôn mang theo bộ mặt chu đáo dịu dàng, trong mắt người ngoài, anh là chồng tốt, ba hiền, con hiếu.
Ai ngờ anh giấu “duy nhất trong tim” của anh ở trong điện thoại
Anh vừa chạm vào, tôi đã gai người.
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, dịu giọng: “Về sớm nghỉ đi. Ngày mai anh còn dẫn Lâm Lâm đến công viên giải trí.”
Anh sững lại, phấn chấn: “Phải, mai đi chơi mà, về ngủ thôi.”
Có vẻ anh rất nóng lòng dẫn con đi chơi.
Nhưng tôi biết, anh đã hẹn Đình Đình ngày mai gặp.
Chẳng lẽ anh định dẫn Lâm Lâm đi gặp cô ta?
02
Tôi học hội họa sơn dầu, chồng cũ là bạn đại học, tốt nghiệp xong chúng tôi kết hôn.
Nhưng do bất đồng sáng tạo, chúng tôi cãi vã liên miên, chưa đầy một năm đã ly dị.
Sau đó anh ta ra nước ngoài, còn tôi làm việc tại trung tâm nghệ thuật, tiếp tục đam mê.
Kiều Khải Nguyên đến trung tâm dự sự kiện, quen biết tôi rồi theo đuổi ráo riết.
Tôi thẳng thắn kể chuyện quá khứ, anh ta do dự thoáng chốc nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tỏ tình với tôi.
Anh nói tình yêu chiến thắng tất cả, vết thương tôi chịu hãy để anh bù đắp.
Tôi cảm động, chọn tin vào tình yêu lần nữa.
Kết hôn xong tôi sớm mang thai Lâm Lâm, anh khuyên tôi: “Đừng đi làm nữa. Ở nhà em vẫn vẽ được, sau còn dẫn con theo đuổi nghệ thuật.”
Thế là tôi nghỉ việc, yên tâm dưỡng thai.
Đến khi Lâm Lâm chào đời, tôi lo ở cữ, chăm con, bận tối mắt; chỉ cuối tuần anh nghỉ tôi mới tranh thủ vẽ vài nét mơ ước.
Tôi từng nghĩ mình hạnh phúc.
Nếu tôi không xem điện thoại anh.
Khó khăn lắm mới sáng, tôi gượng dậy thì thấy anh đã sửa soạn xong, mẹ chồng bế Lâm Lâm chuẩn bị ra ngoài.
Ba người họ như thể hoàn toàn không cần tôi.
Mẹ chồng nhận ra điều bất thường, cười xoa dịu: “Tiểu Vũ, sắc mặt kém quá, chắc mất ngủ. Con ngủ bù đi, muốn ăn gì mẹ mua về.”
Tôi gắng gượng cười: “Con không đói, con ngủ thêm.”
“Ngủ đi.”
Bà đẩy tôi vào phòng rồi vội vàng cùng anh và Lâm Lâm ra khỏi nhà.
Họ vừa đi, tôi lập tức rửa mặt thay đồ, mở phần mềm định vị ô‑tô.
03
Điểm định vị ở công viên thiếu nhi.
Tôi bắt taxi tới, tìm trong khu đua kart Lâm Lâm thích nhất.
Người lái kart cùng con là mẹ chồng.
Đảo mắt qua khu nghỉ, tôi thấy Kiều Khải Nguyên.
Bên cạnh anh quả nhiên có một cô gái.
Hai người tình tứ, cô ta vừa nói gì đó, anh liền nâng mặt cô ta.
Họ hôn nhau.
Thì ra ngay cả mẹ chồng cũng biết chuyện Đình Đình, còn giúp anh che giấu.
Trong nhà này, rốt cuộc tôi là gì?
Tôi chết lặng nhìn họ, đầu óc nổ tung.
Không nghĩ ngợi, tôi sải bước tới, giơ tay tát anh một cái.
Cô gái hoảng sợ nhảy dựng, hét lên: “Chị sao đánh người?”
Anh hoàn hồn, phản ứng đầu tiên là chắn trước cô ta.
Chồng tôi như thần hộ mệnh bảo vệ gái lạ, đối đầu tôi: “Vũ Tống, có gì tìm anh, đừng làm khó cô ấy.”
Tôi bỗng thấy mình thật đáng thương.
Gia đình tôi dày công giữ gìn, yếu đuối đến vậy.
Giữ bình tĩnh, vậy tôi hỏi: “Các người qua lại bao lâu?”