Cái Tát Truyền Kỳ Ở Hậu Cung

Chương 1



Ngày ta được phong làm Hoàng quý phi, Hoàng hậu sai người mang đến một bộ y phục cũ của Tiên Hoàng hậu, bắt ta phải khoác lên người.

Vốn dĩ luôn cưng chiều ta hết mực, Hoàng đế vậy mà đột nhiên nổi điên, không những muốn phế bỏ ta, còn muốn giáng tội phụ thân cùng huynh trưởng của ta.

Sau khi biết rõ chân tướng, ta không nói hai lời, trực tiếp tát hắn một bạt tai!

"Tiên Hoàng hậu của ngươi thì có liên quan gì đến ta? Là Hoàng hậu nương nương sai Thượng Y Cục đưa đến, ai mà biết đó là đồ của ai?"

"Quần áo của người đã khuất, ban cho ta cũng không cần, thật xúi quẩy!"

"Ngươi... Ngươi dám đánh trẫm???"

Hoàng đế giận dữ, lập tức hạ chỉ tống ta vào lãnh cung, nói rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại.

Nhưng hắn lại không biết, ngay đêm đó, ta đã viết một phong thư gửi đến phụ thân và huynh trưởng ở biên cương:

"Đã đến lúc tạo phản rồi!"

Sau này, ta và hoàng đệ của hắn kết thành phu thê.

Ngày đại hôn, hắn – người từng là Hoàng đế, nay trở thành một gã thái giám theo ta làm của hồi môn, co ro nơi góc giường khóc suốt cả đêm.

1

Ta tên là Thẩm Thi Lan, là đích nữ của danh tướng thế gia.

Phụ thân và huynh trưởng ta nắm trong tay trọng binh, vậy mà lại bị tên chó Hoàng đế kia nghi ngờ công cao lấn át chủ, hàng năm còn cố tình cắt xén quân lương.

Ta nói: "Dứt khoát tạo phản đi cho rồi!"

Nhưng phụ thân ta lại là người cổ hủ, chỉ muốn làm một trung thần lương tướng.

"Nữ nhi, không được đâu! Thẩm gia chúng ta đời đời trung liệt."

"Thanh danh này, sao có thể để hủy hoại trong tay ba cha con chúng ta được?"

Ta gật gù:

"Tạo phản có rủi ro."

"Thắng thì đổi triều đại, nhưng thua thì cả nhà đều rơi đầu."

"Chi bằng, tạm thời tìm cách trì hoãn."

Thế là, để trấn an người trong cung kia, ta chủ động nhập cung làm phi.

Mẫu thân ta là nữ tử Giang Nam, phụ thân là đại hán Tây Bắc.

Vậy nên ta, dáng người cao ráo, dung mạo mỹ lệ, da trắng nõn nà, dáng người yểu điệu, vòng nào ra vòng nấy.

Cầm kỳ thi họa, ca múa đàn hát, cưỡi ngựa bắn cung, không gì không thông.

Chỉ có chữ viết là hơi xấu một chút, ngoài ra không có khiếm khuyết gì.

Ta vốn cho rằng bản thân chỉ là một linh vật, nhập cung chẳng qua là để giúp người trong cung kia an tâm, để hắn cho rằng có thể lấy ta làm con tin mà kiềm chế phụ huynh ta.

Chuyện được sủng ái, ta chưa từng nghĩ đến.

Không ngờ, Hoàng đế Tạ Cảnh Hành lại vừa gặp ta đã si mê, không chỉ lập tức phong ta làm phi, mà còn hết mực cưng chiều, vạn phần ân sủng.

Ta nhìn bộ dạng tuấn tú kia của hắn, cảm thấy cũng không đến nỗi nào, tuổi còn trẻ, trông cũng thuận mắt.

Hắn vì muốn lấy lòng ta, không ngừng đưa đủ thứ quý giá đến cung của ta.

Hôm nay là hương liệu thượng hạng, ngày mai là lụa là cống phẩm, ngày kia là các món kỳ trân dị bảo đến từ Tây Dương.

Nếu cứ sống như vậy mãi, thì cũng không cần tạo phản làm gì.

Thật sự muốn tạo phản, cũng phải chờ hắn già nua, suy yếu đã… Khụ khụ!

2

Một năm sau khi ta nhập cung.

Từ biên cương, phụ huynh gửi tin thắng trận về, huynh trưởng ta đại phá Bắc Nhung, thậm chí còn chém đầu Thiền Vu Bắc Nhung, lấy chiến công ấy làm lễ vật chúc mừng sinh thần ta.

Tạ Cảnh Hành vui mừng khôn xiết, nói rằng muốn cho ta một bất ngờ vào ngày sinh thần.

Yến tiệc mừng sinh thần của ta đã được chuẩn bị trước ba tháng.

Đến khi gần tới ngày, ta mới biết, hắn vậy mà lại muốn phong ta làm Hoàng quý phi ngay trước mặt Hoàng hậu!

Phải biết rằng, Hoàng Quý Phi có địa vị ngang hàng với Phó Hậu.

Thông thường, chức vị này chỉ được thiết lập khi Hoàng hậu bệnh nặng không thể quản lý hậu cung, hoặc khi hoàng vị không có Hoàng hậu.

Quyết định này của Hoàng Đế chẳng khác nào giáng thẳng một cái tát vào mặt Hoàng hậu, lại còn khiến cả hậu cung nghiến răng nghiến lợi.

Lời đàm tiếu đố kỵ liên tục truyền vào tai ta.

"Thẩm tỷ tỷ thật tốt số! Phụ huynh đều là trọng thần triều đình, tự nhiên khác hẳn bọn ta vốn xuất thân bình thường."

"Đúng vậy, bệ hạ quả thực vô cùng sủng ái tỷ tỷ! Bao nhiêu thứ tốt đều đưa vào cung tỷ tỷ, không nói chúng ta chưa từng thấy, ngay cả Hoàng hậu nương nương e cũng chưa được như vậy."

"Hoàng hậu nương nương lúc mới vào cung, dường như cũng không được đãi ngộ này nhỉ? Thẩm tỷ tỷ quả nhiên có phúc khí, à không, sắp phải gọi là Hoàng quý phi nương nương rồi!"

Ta biết bọn họ đang ghen tị, nhưng ta chẳng bận tâm.

Nho xanh không ăn được nói nho xanh chua, cũng là chuyện thường tình.

Ta chỉ giả vờ như không hiểu lời châm chọc của bọn họ.

"Muội muội quá khen rồi!"

"Bệ hạ chẳng qua là niệm tình phụ thân và huynh trưởng ta vất vả chinh chiến nơi biên cương, công lao hiển hách, nên mới quan tâm đến bản cung đôi chút mà thôi."

"Những phần thưởng này, bản cung dùng không hết, mọi người chia nhau đi!"

Các phi tần vốn đang xì xào, nghe ta nói xong, nhất thời ngơ ngác.

"Cái này… đều ban cho chúng ta?"

Bọn họ dù xuất thân không cao quý bằng ta, nhưng phần lớn đều là tiểu thư nhà quan lại.

Thẩm gia ta muốn đứng vững trong triều, duy trì thế lực, kết giao với bọn họ là điều cần thiết.

Ta mỉm cười: "Bản cung chỉ có một mình, làm sao dùng hết chừng này? Các muội cứ lấy đi!"

"Chúng ta đều là nữ nhân của bệ hạ, tỷ muội cùng một cung, cần gì phân biệt?"

"Bản cung xa quê, bên cạnh chẳng có ai tâm sự, sau này các muội có rảnh thì đến đây trò chuyện nhé!"

Thấy bọn họ vẫn do dự, ta đích thân chọn vài món trang sức, tặng mỗi người một món.

"Chiếc trâm ngọc trai này rất hợp với Thục phi muội muội, khiến muội càng thêm phần tròn trịa phúc hậu."

"Cây trâm hồng ngọc này, Lý Chiêu nghi đeo hợp hơn bản cung."

"Miếng gấm Thục này, màu sắc tươi sáng, hợp với tuổi trẻ như Lương Tiệp dư, muội lấy về may vài bộ y phục đi."

Nhận quà của ta xong, đám người còn châm chọc ta khi nãy, lập tức thay đổi thái độ.

"Hoàng quý phi nương nương quả thực hào phóng, đâu như Hoàng hậu, keo kiệt không chịu nổi!"

"Đúng đúng, chức Hoàng quý phi này, chỉ có nương nương mới xứng đáng!"

"Đã là ban thưởng của nương nương, chúng thần thiếp nào dám chối từ!"

"Từ nay về sau, thần thiếp nguyện đi theo Hoàng quý phi nương nương!"

Ta mỉm cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại thầm suy tính.

Một đám phi tần cấp thấp, dám chạy đến trước mặt ta nói những lời này, nói không có sự xúi giục của Hoàng hậu hoặc Thái hậu, ta vạn lần không tin.

Bọn họ không biết rằng, thứ ta muốn, chưa bao giờ là sự sủng ái của Hoàng đế, cũng không phải cái ghế Hoàng quý phi.

Thứ ta muốn, chính là thiên hạ của nhà họ Tạ!

3.

Hôm ấy, trong cung tràn ngập niềm vui, lễ đại điển phong Hoàng quý phi diễn ra vô cùng long trọng.

Khi ta đang thay y phục trong điện, Hoàng hậu Chu thị bất ngờ giá lâm.

Nàng ta còn đích thân mang đến một bộ lễ phục vô cùng hoa lệ.

Chu thị xuất thân danh môn, là thiên kim phủ Tể tướng, nhưng lại không phải đích nữ, chỉ là con vợ lẽ.

Chương tiếp
Loading...