Cái Tát Truyền Kỳ Ở Hậu Cung

Chương 6



"Tạ Vân An! Ngươi là tên khốn kiếp!"

Hồng Thự đâu thể để hắn lộng hành? Lập tức sai người kéo xuống, quất cho hai mươi trượng.

"Ngươi tạo phản à? Chỉ là một tên thái giám, mà dám lên tiếng can thiệp vào chuyện của Trưởng công chúa và thị quân sao?!"

Tạ Vân An ôm lấy cánh tay ta, gối đầu lên vai, giọng mềm nhũn hỏi:

"Điện hạ, thị quân là gì?"

Ta vỗ vỗ mặt hắn, cảm thán thật non mềm, véo một cái là ra nước.

Nhưng miệng vẫn hờ hững đáp:

"Chỉ là nam sủng, không danh không phận, chỉ để tiêu khiển thôi."

"Không thích thì có thể cút."

Tạ Vân An chớp chớp mắt, quay sang nhìn ta, đôi mắt long lanh đầy vô tội:

"Tiêu khiển sao… Thế sao điện hạ còn chưa chơi nô tài?"

Ta: "…"

Được lắm, bây giờ bản cung chơi chết ngươi luôn!

Lâu rồi ta không thân mật với nam nhân, mới có nửa nén nhang mà ta đã thấy mệt.

"Không chơi nữa, không chơi nữa! Hồng Thự, chuẩn bị nước tắm…"

Nhưng ta còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Tạ Vân An kéo ngược xuống giường, đặt dưới thân hắn.

Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp.

"Tỷ tỷ đã no, nhưng Vân An còn đói."

"Giờ nên đến lượt Vân An ăn rồi."

Hắn áp môi sát tai ta, hơi thở nóng rực phả lên vành tai, giọng nói như tiếng thì thầm ma mị.

"Tỷ tỷ không biết đâu…"

"Ngay từ lần đầu gặp gỡ, Vân An đã thích tỷ rồi."

"Năm ấy dưới gốc đào, tỷ tỷ uống say, gối lên cánh hoa mà ngủ, còn nhận nhầm Vân An là hoàng huynh, hôn Vân An ở đây, tỷ có thể hôn lại một lần nữa không?"

Hắn chỉ tay lên môi, ánh mắt đầy mong chờ nhìn ta.

Ta chẳng tin nổi những lời này.

Nhưng tình cảnh hiện tại lại khiến ta có chút nhập tâm vào trò chơi này.

Diễn một chút cũng chẳng mất gì.

Ta vươn người tìm kiếm môi hắn.

Nhưng tên tiểu tử này như học xấu rồi, cố tình né tránh, không để ta chạm vào.

Mấy lần thất bại, ta bực mình.

"Không phải chính ngươi muốn bản cung hôn sao?"

"Hơ..." Hắn bật cười khẽ.

"Vậy điện hạ nói xem, ta là ai? Gọi đúng tên mới được hôn."

Ngươi tưởng bản cung là loại người thích tìm thế thân sao?

Ta chỉ là có gu thẩm mỹ nhất quán thôi!

Ta lập tức kéo cổ hắn xuống, há miệng cắn mạnh.

"Tạ Vân An, vừa lòng chưa?"

Vân An ôm chặt lấy ta, động tác lập tức trở nên hoang dại.

Đêm đó, bên ngoài có người gào thét một đêm, còn ta thì ở trong kêu suốt cả đêm.

Ban đầu, Tạ Cảnh Hành không tin.

"Giả dối! Thẩm Thi Lan, ngươi cố ý kêu lớn để chọc giận trẫm!"

"Không thể nào! Hắn không thể được cả một canh giờ!"

"Ha ha ha… Giả đúng không? Ai lại có thể hai canh giờ chứ?!"

"Các ngươi… Các ngươi thật vô liêm sỉ! Còn có để cho người khác ngủ hay không hả!!!"

  1.  

Ta chính thức phong Tạ Vân An làm thị quân, từ một gia nô quét dọn, hắn trở thành Vân An công tử của phủ Trưởng công chúa.

Tin tức truyền ra, đám huynh đệ của Tạ Cảnh Hành lập tức ùn ùn kéo đến.

"Tẩu tẩu! Nhìn ta xem, ta cũng có vài phần giống đại ca đó!"

Nhưng Tạ Vân An đã từng dầm mưa dãi nắng, hắn biết rõ cách nào để phá hủy những chiếc ô khác.

Những người đó, căn bản còn chưa đến gần ta, đã bị hắn đánh đuổi ra ngoài hết.

"Kẻ nào dám tranh đoạt tình yêu của điện hạ, ta sẽ đoạt mạng kẻ đó!"

Rồi lén lút đánh Tạ Cảnh Hành một trận.

"Đại ca nghĩ rằng, tìm một đệ đệ giống mình hơn để quyến rũ điện hạ, là có thể thay thế ta sao?"

"Huynh thật sự cho rằng, điện hạ nhất định phải cần khuôn mặt này của huynh sao?"

"Lần sau còn dám giở trò, đừng trách ta không nể tình huynh đệ, xé nát mặt ngươi, để xem ngươi còn dám quyến rũ điện hạ không!"

Khi Hồng Thự để ám vệ kể lại tường tận những việc hắn làm lén lút cho ta nghe, ta thật sự kinh ngạc.

"Tiểu tử này vậy mà còn có hai bộ mặt?"

"Không hổ danh hoàng tử lớn lên trong cung, bên cạnh bản cung chỉ có mình hắn, cũng chơi trò tranh đấu hậu cung rồi."

Hồng Thự lo lắng: "Điện hạ, có cần cảnh cáo Vân An công tử, để hắn bớt ngang ngược lại không?"

Ta lười biếng nhấp một ngụm trà, cười đáp:

"Không cần."

"Bản cung thích nhìn đám nam nhân vì bản cung mà tranh đấu đến đầu rơi máu chảy."

Sau đó, ta bình thản uống một bát canh tránh thai.

Trước đây ở bên Tạ Cảnh Hành, ta chưa từng uống.

Nhưng bây giờ ở bên đệ đệ hắn, ta lại phải uống.

Bởi vì ánh mắt nhìn chằm chằm vào phủ Trưởng công chúa quá nhiều.

Phụ hoàng ta tạo phản thành công quá nhanh, khiến rất nhiều vấn đề chưa kịp giải quyết.

Nếu ta sinh ra một hài tử mang huyết thống hoàng tộc tiền triều, những kẻ trong triều nhất định sẽ sinh dã tâm.

Vậy nên, ta có thể sủng Tạ Vân An, nhưng không thể có hài tử với hắn.

Ba năm trôi qua.

Tạ Vân An theo ta ba năm, từ mười tám tuổi đến hai mươi mốt tuổi, từ một thiếu niên non nớt, trưởng thành thành một nam nhân cao lớn vạm vỡ.

Mà Tạ Cảnh Hành, thì như con tôm bị rút chỉ lưng, cả người gầy guộc, bốc lên mùi tanh hôi.

Bây giờ ta thậm chí còn không để hắn hầu hạ nữa, sợ hắn yếu đến mức bị ta giẫm một phát gãy mất xương sống.

Không thể để hắn chết dễ dàng như vậy.

Nhưng hắn vẫn chờ đợi.

Chờ ta phế bỏ Tạ Vân An, hình như nhìn thấy Tạ Vân An rơi xuống từ trên mây, trở thành ảo tưởng và chấp niệm cuối cùng của hắn.

Đáng tiếc, ta lại rất "chung tình", sủng ái Vân An suốt ba năm, vẫn chưa nhớ đến hắn ta - "chính thất" này, cũng không nạp thêm nam sủng nào khác.

Những năm này, ta vẫn luôn không loại bỏ sự đề phòng đối với Tạ Vân An.

Với thân phận hiện tại của ta, muốn cho hắn một chức quan nào đó, dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng ta lại chỉ để hắn ở trong phủ.

Mục đích chính là muốn xem xem khi nào hắn không nhịn được, mở miệng xin ta danh phận, hoặc chức quan.

Nhưng hắn không hề, vẫn luôn an an tĩnh tĩnh.

Ngoan ngoãn đến mức phụ hoàng và hoàng huynh của ta đều cảm thấy ta có chút quá đáng.

"Thi Lan, trẫm thấy đứa nhỏ Vân An này cũng tốt. Hay là để hắn làm phò mã đi?"

"Đúng đó, theo đại ca thấy, nó đối với muội rất tận tâm, xuất thân hoàng tộc tiền triều, thân phận cũng đủ, cũng xứng với muội."

Tối về phủ, ta vừa đặt chân vào phòng, Tạ Vân An đã quỳ xuống cởi giày cho ta.

Ta hỏi hắn:

"Phụ hoàng và hoàng huynh muốn tác thành chúng ta, muốn phong ngươi làm phò mã. Ngươi nghĩ, ngươi có xứng không?"

Hắn lập tức rùng mình, cuống quýt lắc đầu.

"Nô tài không dám!"

"Nô tài chỉ cần ở bên điện hạ, hầu hạ điện hạ là đủ rồi, không dám vọng tưởng danh phận!"

Ta nhìn Hồng Thự, thản nhiên nói:

"Nghe chưa? Hắn không muốn."

Hồng Thự há hốc miệng: "Điện hạ?"

Ta khẽ cười:

"Cứ thế mà hồi bẩm phụ hoàng và hoàng huynh."

Hồng Thự liếc nhìn Tạ Vân An đang quỳ dưới đất, nói một tiếng: "Vâng."

Sau đó lui xuống.

Còn hắn, cúi xuống ôm lấy bàn chân ta, nhẹ nhàng áp lên má, giọng dịu dàng:

"Vân An không cần danh phận, Vân An chỉ cầu cho điện hạ an tâm."

Ta gật đầu: "Tốt."

13 

Hậu Ký

Ta thật không ngờ, cuối cùng vẫn lập Tạ Vân An làm phò mã.

Tên tiểu tử này, vậy mà lại trốn mất.

Mất hút suốt mấy năm, không hề có tin tức.

Sau này ta mới biết, hắn đã ẩn danh tòng quân, xông pha chiến trường, tự mình lập công.

Ngày hắn khải hoàn trở về, trước mặt phụ hoàng và hoàng huynh, hắn quỳ xuống, giọng nói đầy kiên định:

"Vi thần không cần phong thưởng, không cần tước vị, chỉ xin được cưới Trưởng công chúa điện hạ!"

"Xin bệ hạ và Thái tử điện hạ ban hôn, để vi thần danh chính ngôn thuận làm phò mã!"

Toàn bộ triều đình đều bàng hoàng khó hiểu.

"Hoàng thượng nhân từ, dùng người không câu nệ xuất thân. Tạ tướng quân lập được đại công, nhất định sẽ được trọng dụng."

"Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn từ bỏ công danh hiển hách, để làm phò mã sao?"

"Đúng vậy! Một khi thành phò mã, sẽ không còn đường làm quan!"

Nhưng Tạ Vân An vẫn rất kiên quyết:

"Mạt tướng, chỉ cầu được đường đường chính chính, danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Trường công chúa."

"Công danh, quyền thế đối với vi thần mà nói, chẳng qua chỉ là mây trôi."

"Vi thần liều chết xông pha chiến trận, chỉ là để chứng minh với điện hạ."

"Thi Lan, nàng thấy chưa? Ngay cả khi ta có cánh, ta cũng không bay khỏi lòng bàn tay nàng."

"Ta sẽ không phản bội nàng, sẽ không bao giờ làm điều có lỗi với nàng."

"Ta và hoàng huynh không giống nhau!"

Những lời này, thật sự khiến ta cảm động đến rơi nước mắt.

Vết thương lòng năm nào, vào khoảnh khắc này, dường như đã được chữa lành.

Ta lao vào lòng hắn, nức nở:

"Đừng nói nữa, ta đồng ý!"

Phụ hoàng phong Tạ Vân An tước Hầu, chính thức tứ hôn cho ta và hắn.

Ngày đại hôn, ta mang theo vị tiền phu, à không, thái giám bồi giá, hoan hoan hỉ hỉ gả cho Tạ Vân An.

Đêm động phòng, Tạ Cảnh Hành ngồi co ro ở góc giường, khóc suốt cả đêm.

"Tạ Vân An! Đồ ngốc nhà ngươi! Có thể làm tướng quân, cớ gì lại làm phò mã?!"

"Trong tay có binh quyền, ngươi còn sợ không có cơ hội phục quốc sao?"

"Thẩm Thi Lan là loại nữ nhân ác độc gì chứ? Rốt cuộc ngươi thích nàng ta ở điểm nào?!"

Ta cau mày: "Phò mã, cái lão hoạn quan kia đang lẩm bẩm cái gì vậy?"

Tạ Vân An: "Không biết, điện hạ, tập trung đi."

Sáng hôm sau, khi Hồng Thự dẫn cung nhân vào giúp ta rửa mặt, phát hiện Tạ Cảnh Hành đã chết lặng lẽ ở góc giường.

Ta nghe xong, chỉ thở dài:

"Lôi ra ngoài, chôn đi."

Nghĩ một chút, ta lại nói thêm:

"Hoặc… cứ ném cho chó ăn đi?"

Tạ Vân An bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều:

"Nàng đấy…"

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Chương trước
Loading...