Cảm Ơn Vì Anh Đã Không Còn Là Người Của Tôi

Chương 1



Chồng tôi nghe lời đồng nghiệp nữ, đề nghị áp dụng chế độ chia đôi chi tiêu.

Tôi nhờ anh ta mua giúp gói băng vệ sinh, anh liền trở mặt từ chối: “Đó là chi tiêu cá nhân, em phải tự trả tiền.”

Tôi không nói gì.

Đến khi anh ta bị viêm ruột thừa cấp, đau tới mức trắng mặt em, tôi đứng chắn trước cửa phòng phẫu thuật, tát cho anh ta hai cái rồi nói: “Chồng à, anh đừng ngất! Nói mật khẩu thẻ ngân hàng của anh đi đã?”

“Đây là chi tiêu cá nhân của anh, em phải tự thanh toán chứ!”

1

“Anh cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cách này khá hay, chúng mình thử một năm xem sao!”

“Cả hai đều có công việc, ngoài phần đóng góp vào quỹ chung thì còn lại tự quản lý, thế chẳng tốt à?”

“Lý Việt bảo nhà cô ấy làm như vậy đấy...”

Lý Việt là nữ đồng nghiệp mới chuyển đến.

Tôi nghe Chu Ngôn nói mãi cũng chẳng lên tiếng, chỉ hỏi lại một câu: “Không phải Lý Việt mới ly hôn tháng trước sao?”

Anh ta nghẹn họng, phản bác: “Cái đó liên quan gì đến chuyện cô ấy ly hôn hay không, anh chỉ nói cách làm thôi mà! Em chỉ cần nói có đồng ý hay không, dù sao thì anh muốn chia đôi!”

Tôi nhìn người đàn ông đã yêu tôi suốt 4 năm, kết hôn được 1 năm, trong lòng chỉ còn lại cảm giác bất lực.

Lẽ ra mọi chuyện vẫn đang rất yên ổn, từ khi Lý Việt chuyển tới bộ phận anh ta ba tháng trước, nhà tôi bắt đầu rối loạn không yên.

Khi thì anh ta đòi đón bố mẹ ở quê lên, tôi không đồng ý thì bị nói là bất hiếu.

Kết quả, chưa đến một tháng, anh ta không chịu nổi cảnh bố mẹ ngày ngày đi nhặt chai lọ, lại đưa họ về quê.

Khi thì đòi tôi trả lại 30.000 tệ tiền sính lễ.

Tôi tát cho anh ta một cái, chỉ vào cả căn nhà được trang trí đâu ra đấy, nói: “Trả thì trả thôi, nhưng tôi đã bỏ ra 70.000 tệ để trang hoàng nhà cửa, anh muốn tôi trả 30.000 thì căn nhà này tôi sẽ đập sạch!”

Bố mẹ anh ta biết chuyện liền từ quê lên mắng cho một trận, ép anh ta xin lỗi, bồi thường, lúc đó mới chịu yên ổn lại.

Giờ lại đề nghị chia đôi chi tiêu, tôi thật sự không muốn đôi co thêm nữa.

Anh ta muốn thử thì cứ thử, như vậy còn nhàn thân tôi hơn.

“Được, anh muốn thử thì cứ thử.”

Chu Ngôn mừng rỡ, nắm tay tôi nói: “Vợ à, anh biết ngay em không giống mấy người phụ nữ khác! Lý Việt nói rồi, nếu em thực sự muốn sống tốt với anh thì nhất định sẽ đồng ý…”

Tôi lười nghe mấy lời nhảm nhí đó, bản thân cũng muốn tính toán rõ ràng với anh ta một phen liền cắt ngang, nói thẳng: “Cả hai lương tháng đều là 7.000 tệ, mỗi người nộp 70%, làm tròn đi, nộp 5.000 tệ.”

“Năm nghìn chuyển vào thẻ làm quỹ chung, dùng cho chi tiêu gia đình, còn lại ai tiêu gì tự lo, được chứ?”

Anh ta hơi cau mày.

Anh ta biết rõ, trước giờ tiền chi tiêu trong nhà đều là của tôi, còn tiền của anh ta phần lớn đem tiết kiệm, vì nghĩ sau này có con. Tôi cũng chưa từng tính toán gì.

“Hai nghìn… Vợ à, còn lại hai nghìn thì ít quá rồi còn gì?”

Anh ta quen tiêu xài phung phí, hai nghìn chắc chắn không đủ. Nhưng đó không phải việc tôi cần lo.

“Ăn uống, quần áo, điện nước, những thứ đó dùng quỹ chung. Hai nghìn đủ để anh mua điếu thuốc, đổ ít xăng rồi!”

Thấy tôi bỗng nhiên đồng ý quá nhanh, ngược lại anh ta bắt đầu nghi ngờ, cau mày: “Không đúng vợ à, lương mình đều là 7.000, nhưng em làm ở thẩm mỹ viện, nếu có khách lớn thì còn được hoa hồng nữa! Thế thì em đang lợi dụng anh còn gì?”

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt anh ta đầy toan tính, rõ ràng rất đắc ý vì đã nghĩ ra được chiêu này.

“Cùng đóng góp quỹ chung, sao lại thành tôi lợi dụng anh? Chu Ngôn, anh không thấy mình ngày càng tính toán quá mức rồi sao?”

Anh ta dựa người ra sau, vẻ mặt như thể đã đoán trước điều này từ lâu.

“Đây không phải vấn đề tính toán hay không, Lý Việt nói rồi, nếu mọi chi tiêu dùng quỹ chung, còn tiền riêng của em nhiều hơn anh, em sẽ sống thoải mái hơn bên ngoài. Như vậy thì công bằng ở đâu?”

“Chúng mình phải công bằng, hiểu chưa? Là công bằng!”

Nhìn dáng vẻ đó của anh ta, ý nghĩ ly hôn trong tôi ngày càng mạnh mẽ.

Nhưng bố tôi vẫn đang nằm viện, Chu Ngôn lại là người bố tôi nhờ người giới thiệu cho tôi.

Nếu giờ tôi ly hôn, lỡ kích thích bố thì mọi chuyện chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.

Tôi cắn răng chịu đựng, chỉ cần vượt qua được khoảng thời gian này thôi.

“Được rồi, nếu tôi có thêm thu nhập, cũng sẽ góp 50% vào tiết kiệm! Thế được chưa?”

Anh ta gật đầu hài lòng.

2

Thật ra sau khi chia đôi chi tiêu, cuộc sống của tôi lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Không cần mỗi ngày phải tính toán chi ly từng đồng, tiền mua rau mua thịt đều dùng từ quỹ chung, tin nhắn thẻ ngân hàng gửi thẳng về điện thoại anh ta, tôi cũng không cần phải báo cáo quá nhiều.

Số tiền tôi để dành đến lúc chia tay cũng là tài sản chung nên tôi có quyền mang đi phần của mình!

Nghĩ như vậy, cuộc sống này cũng coi như có chút hy vọng.

Chỉ là tôi không ngờ, anh ta lại vô liêm sỉ đến mức này!

Tối hôm đó khi đang tắm, phát hiện sữa tắm sắp hết.

Tôi tắm xong bước ra, nói với anh ta là phải mua chai mới trên điện thoại thì bị anh ta chặn lại.

“Vợ à, anh mua rồi!”

Mấy thứ này trước giờ anh ta chỉ biết dùng, chưa từng chủ động mua.

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại anh ta đưa, thứ mua trên Pinduoduo, 15 tệ 2 chai, máu nóng lập tức bốc lên.

“Cái gì vậy? Dùng lên da mà không có thương hiệu, anh cũng dám dùng?”

“Ái chà, thứ này rửa chưa tới 2 giây đã trôi đi rồi, cần gì phải mua đồ đắt tiền?”

“Loại nội bộ 41 tệ một chai cũng đắt lắm sao?”

Tôi lấy từ thẩm mỹ viện về, giá theo nội bộ nhân viên vừa rẻ lại vừa tốt, chẳng hiểu sao anh ta lại nổi hứng thế này.

“Vợ à, em đừng coi tiền không là gì. Mua loại 15 tệ này là tiết kiệm được 25 tệ, 25 tệ đủ anh mua 2 bao thuốc rồi!”

Tôi bực mình thật rồi, chẳng thèm vòng vo với anh ta nữa.

“Anh cũng có dùng đấy thôi, đồ dùng chung của cả hai, anh tiết kiệm cái gì ở đây?”

Lời tôi nói giống như gợi mở cho anh ta điều gì đó, mắt anh ta sáng lên, cười nói: “Ôi, thứ này vốn dĩ anh dùng cũng được, không dùng cũng chẳng sao, trước giờ toàn là nhường em đấy chứ. Giờ em nói thế thì… em tự dùng tiền của mình mà mua đi, anh không dùng nữa!”

Tôi thực sự không hiểu, người chồng từng bình thường như bao người khác, tại sao lại đột nhiên biến thành như thế này?

“Khi nào anh trở nên keo kiệt như vậy?”

Anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa, nghiêm giọng nói:

“Anh đây không phải keo kiệt, chị Lý còn nói đây là để dành một phần đảm bảo cho tương lai. Hôm nay tiết kiệm được một đồng, sau này về già không chừng sống tốt hơn nhiều!”

Tôi thật sự không biết là anh ta đang đói đến mức nào, hay là thật sự bị tẩy não rồi.

“Sao lời của chị Lý anh lại nghe lọt tai đến thế? Nếu thật sự có đảm bảo như vậy thì sao chị ta lại bị đuổi ra khỏi nhà, ngay cả con cũng không muốn theo?”

Chồng tôi cau mày.

“Em nói thế là sao? Chồng chị Lý bỏ chị ấy là do anh ta không có mắt, người vợ biết tiết kiệm, biết vun vén như thế mà không biết trân trọng, là anh ta không có phúc!”

Tôi bật cười lạnh lùng.

“Thế nào? Anh cũng muốn có cái ‘phúc’ đó à?”

Anh ta sa sầm mặt mày, đứng phắt dậy buông một câu:

“Em đúng là không nói lý lẽ gì cả. Chị Lý lớn hơn anh bao nhiêu tuổi, em nghĩ cái gì vậy?”

Anh ta nổi giận chỉ vì cảm thấy bị sỉ nhục vì bị so với Lý Việt.

Nếu cô ta có nhan sắc hơn một chút, anh ta có khi đã đòi ly hôn với tôi từ lâu rồi.

Tôi quay người gọi điện cho mẹ.

“Ca phẫu thuật của bố sắp tới chưa ạ?”

Cúp máy, tận tai nghe mẹ nói còn 3 tuần nữa sẽ phẫu thuật, tôi ngẫm nghĩ thật lâu, lại quyết định nhẫn nhịn thêm chút nữa.

Nếu bây giờ tôi đòi ly hôn, với cái kiểu trơ trẽn của anh ta, không chừng lại quay sang làm phiền bố mẹ tôi, lúc đó thì đúng là thiệt đơn thiệt kép.

3

Hôm sau tan làm, tôi về nhà trước.

Bụng đau tới mức không đứng thẳng nổi, soi gương thấy chiếc váy mới mua bị dính một mảng máu lớn.

Xem lại ngày – mùng 8, đến sớm hơn dự kiến.

Lần trước tích trữ băng vệ sinh đã dùng hết, giờ này Chu Ngôn đang trên đường về, tôi gọi điện cho anh ta từ trong nhà vệ sinh.

“Chồng à, em đến kỳ rồi, anh tiện đường mua giúp em một gói băng vệ sinh nhé!”

Tôi vừa nói xong định tắt máy thì nghe anh ta nói:

“Băng vệ sinh à? Vậy em chuyển khoản cho anh trước đi!”

Vốn dĩ áo váy bị hỏng cộng thêm cảm giác khó chịu trên người đã khiến tôi bực bội, nghe vậy tôi tức giận hét vào điện thoại: “Em lấy anh làm chồng, nhờ anh tiện đường mua gói băng vệ sinh mà anh nhất định phải nói chuyện tiền bạc ngay lúc này sao?”

“Không phải, em nóng nảy cái gì thế? Em bình tĩnh chút được không? Nói thế là không đúng đâu, băng vệ sinh là thứ em dùng, anh không dùng được, vốn dĩ thuộc chi tiêu cá nhân, tất nhiên là em phải tự trả tiền rồi!”

“Anh cứ mua trước đi được không? Mua về rồi chúng mình nói chuyện tiền nong sau, được chưa?”

“Vợ à, lỡ em đổi ý thì sao? Một gói băng vệ sinh giờ cũng đắt gần bằng một bao thuốc của anh rồi! Em vốn dĩ kiếm được nhiều hơn anh, đừng có tính toán với anh thế chứ?”

Tính toán?

Anh ta gọi cái này là tính toán sao?

Giọng điệu tưởng như đang đùa giỡn của anh ta khiến cơn giận trong tôi bùng lên dữ dội.

Chương tiếp
Loading...