CÂY NGÔ ĐỒNG
Chương 1
Ta là kẻ vớt x.á.c bên bờ hào thành.
Hôm nay, vớt được một tên nam tử dung mạo tuyệt đẹp.
Hắn tựa như đang ngủ say, nhưng đã chẳng còn hơi thở.
Ta lẩm bẩm:
"Ta giúp ngươi, ngươi giúp ta, chúng ta không ai nợ ai nhé."
Thuần thục tháo xuống ngọc bội quý giá nơi thắt lưng thi thể lạnh băng.
Sau đó, lột sạch y phục, cõng x.á.c trần truồng trên lưng, hối hả hướng về nghĩa trang.
"Tên này, quả là nặng thật."
Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, ta bất giác rùng mình, lạnh cả sống lưng.
"Hay là... Ngươi để ta xuống, ta tự đi được."
01
Nhà ta đời đời sống bên hồ, lấy nghề vớt x.á.c làm kế sinh nhai.
Vì thường tiếp xúc với người đã khuất, thiên hạ đều cho là xui xẻo, ít ai muốn qua lại.
Những thi thể vớt lên, nếu có người thân nhận về, chúng ta sẽ được chút tiền thưởng;
Còn nếu không ai nhận, chúng ta xem như làm việc thiện, mà chôn cất đàng hoàng.
Đêm ấy, như thường lệ, ta chèo thuyền nhỏ dạo quanh hào thành.
Từ xa, ta nhìn thấy trên mặt nước tựa như có người trôi dạt.
Ta chèo thuyền lại gần, nâng đèn lồng soi xét cẩn thận.
"Hừm, trông cũng khá là tuấn tú đấy."
Ánh đèn hắt lên, gương mặt kia thực phi thường anh tuấn, ngũ quan sắc sảo, đúng là một mỹ nam nhân.
Ngâm trong nước đã lâu mà dung mạo vẫn còn giữ được, quả thật hiếm thấy.
Ta khẽ nhấc chiếc móc sắt trong tay, nhìn thi thể nói:
"Đừng sợ nhé, ta đưa ngươi lên bờ."
Vì người đời thường kiêng kỵ nghề của chúng ta, ta từ nhỏ không có bạn chơi cùng.
Lâu dần thành thói quen nói chuyện với người chếc, cũng nhờ vậy mà nỗi sợ hãi cũng chẳng còn.
Ta dùng móc sắt móc lấy dây lưng của nam tử, kéo tới mép thuyền,
Dùng tấm vải dầu bọc lấy chân tay hắn, kéo lên thuyền.
Dưới ánh sáng nến, gương mặt nam tử càng rõ ràng, như thể chỉ đang say ngủ.
Ta giơ đèn lồng quan sát kỹ, trong lòng bất giác sinh nghi:
"Người này, liệu có thật sự đã chếc?"
Ta thử đưa tay dò hơi thở, rồi lại bắt mạch, cuối cùng còn cúi người lắng nghe nhịp tim hắn.
Kết luận được đưa ra: Đây là một người chếc đến không thể chếc hơn được nữa.
02
Y phục nam tử mặc rất hoa lệ, ngọc bội bên hông lại càng khiến ta sáng mắt.
Xem ra tối nay vận may không tệ.
"Tráng sĩ, nhìn qua đã biết ngươi là kẻ giàu sang, nhưng người chếc thì vạn sự đều hóa hư không, những thứ tục vật này ngươi cũng chẳng mang đi được. Thế này nhé, ta an táng ngươi tử tế, còn ngọc bội này xem như trả công. Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, không ai nợ ai."
Dứt lời, ta thuần thục tháo lấy ngọc bội bên hông hắn. Ngọc ấm nhuận, quả là thượng phẩm.
Thuyền cập bờ, ta lại lâm vào thế khó.
Nam tử vóc dáng cao lớn, thêm bộ y phục ướt sũng, trọng lượng nặng hơn người thường.
Tuy ta quanh năm làm việc nặng, nhưng muốn cõng hắn đến nghĩa trang cũng không dễ.
Ta gãi đầu, bất đắc dĩ nói:
"Đắc tội rồi, ngươi chớ trách. Để lát nữa ta chọn cho ngươi bộ khác tốt hơn."
Nói rồi, ta liền nhanh nhẹn lột từng lớp y phục hoa lệ của hắn.
Bên trong là áo giáp xích sắt, trách sao lại nặng đến thế!
Lột sạch áo trong, thân hình rắn chắc của hắn liền lộ rõ.
Trên lồng ngực vạm vỡ có mấy vết sẹo dài kinh tâm động phách, vô cùng nổi bật.
Ta không khỏi thở dài:
"Haizz, một thân thể đẹp như thế này, thật là đáng tiếc."
Không do dự thêm, ta lập tức cõng thi thể nam tử, nhanh chóng hướng đến nghĩa trang gần nhất.
Nghĩa trang gần đây nhất cách hai dặm.
Thi thể trên lưng nặng tựa ngàn cân, mồ hôi thấm ướt lưng áo ta.
"Tên này, đúng là nặng thật."
Gió lạnh thổi qua, mồ hôi trên người hóa lạnh buốt, khiến ta bất giác rùng mình.
Ngay lúc đó, một giọng nam trầm thấp, âm u vang lên ngay bên tai:
"Có lẽ... Ngươi nên để ta xuống, ta tự đi được."
Ta giật mình kinh hãi, da đầu tê rần, sợ hãi bò khắp sống lưng.
Hồi lâu, ta mới thét lên một tiếng kinh hoàng, lập tức ném mạnh thi thể xuống đất, xoay người bỏ chạy.
"Trời đất ơi! Quỷ sống dậy rồi!"
Ta hoảng loạn hét lớn, đầu cũng chẳng dám ngoảnh lại.
Nam tử rên lên một tiếng đau đớn, ta mới khựng lại bước chân.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta,
Chậm rãi nói từng chữ:
"Y... phục... của... ta... đâu?"
03
Mặt ta lập tức đỏ bừng, bối rối quay đầu đi, giọng run run đáp:
"Chuyện đó... ta, ta đã cởi y phục của ngươi... để ở bên bờ sông rồi."
Nam tử bật cười lạnh lẽo.
"Vừa rồi ngươi cởi y phục của ta không phải rất gan dạ sao?
Sao giờ lại e thẹn đến thế?"
Ta không nhịn được phản bác:
"Chuyện đó khác! Khi cởi y phục người chếc, ta xưa nay không ngại ngùng.
Nhưng ta chưa bao giờ thấy cơ thể của một nam nhân còn sống!"
Nói đến câu cuối, giọng ta nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Ánh mắt nam tử trầm xuống, toát ra một luồng áp lực khiến người khác khó lòng chống đỡ.
Khi hắn mở mắt, đôi mày kiếm càng thêm sắc bén, ánh nhìn lạnh lẽo như hàn đàm.
Dưới áp lực mạnh mẽ ấy, ta không dám ngẩng đầu nhìn, tựa như đã làm chuyện gì trái lương tâm.
Thực ra, ta đúng là làm chuyện trái lương tâm thật.
Tay ta siết chặt lấy ngọc bội, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi, không biết có nên trả lại hay không.
Nhưng dù sao, ta cũng đã cõng hắn đi hơn một dặm đường, coi như cứu mạng hắn, bằng không giờ hắn vẫn đang ngâm mình trong nước.
"Qua đây."
Nam tử ra lệnh.
"Ta không!"
Ta đáp, mặt đầy vẻ kiên quyết.
"Qua đây!"
Giọng hắn cao hơn vài bậc.
"Ta nói không là không!"
Ta cứng đầu, nhất quyết không nhúc nhích.
Hắn tức đến đen mặt, quai hàm cứng lại, ánh mắt như đóng đinh vào ta.