Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
CÂY NGÔ ĐỒNG
Chương 2
Thế là, dưới ánh trăng đêm, một cảnh tượng kỳ quái diễn ra:
Một nam nhân không một mảnh vải che thân, đang đuổi theo một nữ nhân giữa cánh đồng lúa, diễn cảnh rượt đuổi như trong hí kịch.
Ta chạy như bay. Dù vóc dáng nhỏ bé, nhưng công việc nặng nhọc bao năm khiến ta có sức khỏe và đôi chân linh hoạt.
Nam tử tuy cao lớn nhưng vì ngâm nước lâu, vừa tỉnh lại, thể lực rõ ràng không bằng ta.
Thấy hắn không đuổi kịp, ta còn ngoái đầu trêu chọc:
"Ngươi đuổi đi, đuổi kịp ta thì ta sẽ để ngươi... hơ—"
Bỗng, một tiếng "bịch" nặng nề vang lên.
Bước chân đuổi theo phía sau ngừng bặt, như thể có thứ gì đó đổ sập.
Ta quay đầu lại, chỉ thấy giữa cánh đồng lúa cao ngút, không còn bóng dáng nam tử.
Trong lòng dấy lên chút lo lắng, ta dừng bước, cẩn thận đi về phía hắn.
Chỉ thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, răng nghiến chặt, sắc mặt tái nhợt.
Hắn không lẽ vì đuổi theo mà kiệt sức đến chếc?
Ta hoảng hốt, ngồi xổm xuống, định dò hơi thở của hắn.
Tay ta chưa kịp chạm vào mũi hắn thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.
Hắn kéo mạnh một cái, khiến ta mất thăng bằng, ngã sấp vào ngực hắn, đầu va đến choáng váng.
Lồng ngực cứng như đá, thật uổng phí nếu không đem ra đập gạch!
Ta chưa kịp phản kháng, hắn đã lật người, ép chặt ta dưới thân.
Trong đôi mắt đen như hắc ngọc của hắn lóe lên tia thích thú, khóe miệng nhếch thành nụ cười trêu chọc.
"Ngươi chạy giỏi thật đấy."
04
Hắn nhanh chóng đưa tay về phía ta.
Ta lập tức rụt cổ, ôm đầu, mặt úp xuống đất, mông chổng cao như một con rùa lớn.
"Tráng sĩ, xin đừng đánh mặt."
"Ai thèm đánh ngươi? Trả đồ cho ta."
Hắn đưa tay ra trước mặt, ra hiệu muốn đòi lại đồ.
Ta giả ngơ: "Đồ gì cơ?"
Nam tử cười lạnh, "bốp" một tiếng, một bàn tay đánh thẳng vào... mông ta!
Âm thanh giòn tan vang lên, lòng tự trọng của ta vỡ tan tành.
Ta giận tím mặt, quay đầu trừng hắn:
"Ta thà chếc chứ không chịu nhục!"
"Ta đâu có đánh mặt ngươi."
Hắn nhún vai, ánh mắt vô tội, như chẳng biết mình vừa làm gì.
"Đây, ngọc bội của ngươi, ta trả lại."
Biết mình yếu thế, ta đành đưa ngọc bội cho hắn.
Nam tử nhận lấy, đầu ngón tay khẽ vuốt ve miếng ngọc.
Bỗng hắn ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên ý vị sâu xa:
"Ngươi... chưa từng xem chữ khắc trên miếng ngọc này sao?"
Ta nhíu mày, cố nhớ lại.
Đúng là trên ngọc bội có khắc chữ, một chữ "Lệnh".
Chợt tỉnh ngộ, ta nhìn nam tử từ đầu đến chân, kinh ngạc hỏi:
"Ngươi không phải là..."
Hắn cười đầy thâm ý, chờ ta nói ra đáp án.
"Ngươi có phải đã ăn trộm lệnh bài của quan phủ, rồi trên đường chạy trốn mới ngã xuống nước đúng không?"
Khóe miệng hắn co giật.
"Ta đường đường là Tuyên Uy hầu, Vệ Thiếu Ngô! Ngươi lại nghĩ ta là kẻ trộm? Cái đầu của ngươi mọc để làm gì hả? Ngươi—"
Hắn còn định mắng, nhưng một cơn gió lạnh thổi qua.
"Hắt xì!"
Hắn hắt hơi vang dội, lòng tự tôn cũng theo đó mà vỡ nát.
Ngâm mình dưới nước lâu như thế, lại thêm việc không mảnh vải che thân giữa gió đêm, dù có khỏe mạnh đến mấy cũng chịu không nổi thôi.
05
Ta nhìn Vệ Thiếu Ngô cố gắng chống chọi giữa gió lạnh, răng va vào nhau lập cập, trong lòng cảm thấy thương xót.
Ta cởi áo khoác ngoài, đưa cho hắn.
"Hầu gia, nơi này không ai chế giễu ngài đâu.
Chỉ có ta, một kẻ vớt x.á.c vô danh mà thôi.
Ngài giữ sức khỏe quan trọng hơn, mau khoác áo vào đi."
Vệ Thiếu Ngô tuy nhận lấy áo, nhưng khi nghe ta nói mình là kẻ vớt x.á.c, khóe miệng không khỏi co giật, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ.
Ta nhận ra sự do dự của hắn, bèn cười gượng:
"Tiểu nhân quên mất, hầu gia vốn ăn mặc đều tinh tế.
Áo của ta từng chạm vào thi thể, đúng là có phần xúi quẩy.
Là ta suy nghĩ không chu toàn."
Khi ta định rút lại áo trong tay, Vệ Thiếu Ngô bất ngờ giật phắt lấy.
Tay ta ngượng ngùng lơ lửng giữa không trung, rồi lặng lẽ rụt về.
Hắn nhíu mày, trầm giọng: "Người chếc có gì đáng sợ?
Ta, Vệ Thiếu Ngô, nơi chiến trường chẳng biết đã g.i.ế.t bao nhiêu người, m.á.u dính đầy thân.
Nếu chạm vào thi thể là ô uế, vậy chẳng phải ta là kẻ bẩn thỉu nhất thiên hạ sao?"
Nhớ lại những vết sẹo chằng chịt trên người hắn, mới cũ đan xen, ta không nghi ngờ lời hắn nói.
Dường như sợ ta lại hiểu lầm, Vệ Thiếu Ngô bèn thẳng lưng, kiêu hãnh khoác chiếc áo vải thô không vừa vặn của ta lên người.
Lồng ngực rắn chắc như muốn xé toạc lớp áo mỏng, từng khối cơ bụng lộ rõ, tạo nên một vẻ quyến rủ khó tả.
06
"Ngươi ăn những thứ này sao?"
Ánh mắt Vệ Thiếu Ngô nhìn trên bàn, nơi chỉ có vài cái màn thầu và một đĩa dưa muối nhỏ, lông mày nhíu chặt.
Ta lau tay qua lớp áo vải thô, cười nhẹ:
"Hầu gia, màn thầu này là ta tự nhào bột làm, tuy nhìn không đẹp mắt nhưng mùi vị cũng không tệ đâu."
Vệ Thiếu Ngô cầm đũa lên, do dự một chút, rồi lại đặt xuống.
"Chẳng trách ngươi gầy như vậy, trên người chắc không có nỗi hai lạng thịt."
Ta bật cười lớn, không để ý đến lời trêu chọc của hắn.
"Hầu gia, đừng xem thường ta. Ta tuy gầy nhưng sức cõng x.á.c rất khỏe, đi hai dặm cũng chẳng thành vấn đề.
Có x.á.c còn nặng lắm, chẳng hạn như hầu gia ngài đây..."
Ánh mắt sắc bén của Vệ Thiếu Ngô khiến ta lập tức ngậm miệng.
"Ngươi tên gì?"
"Ta là Mộc Hân Đồng."