CHẤP THỦ

Chương 5



Ta không hiểu hắn đã quyết định điều gì.

Dung Ngọc không trả lời, chỉ nói: "Chốc nữa, bất kể gặp ai, nàng cũng không cần căng thẳng, nên nói gì thì nói, không cần giấu diếm."

"Nhỡ lỡ miệng nói sai thì sao?" Ta hỏi.

Dung Ngọc nhắm mắt, khẽ cười, thì thầm:  "Ai dám nói nàng sai, ta sẽ…"

Ta giật mình: "Gì cơ… g/i/ế/c? Dung Ngọc, chàng nói gì?"

Dung Ngọc có vẻ mệt mỏi, trong chiếc xe ngựa khẽ lắc lư, hắn chìm vào giấc ngủ.

Nhìn ngũ quan thanh tú và hàng mi dài như lông vũ của hắn, ta nghĩ, có lẽ mình đã nghe nhầm.

14

Sau khi vào cung, Dung Ngọc được mời vào tẩm cung của bệ hạ, còn ta thì đợi ngoài tiểu hoa viên.

Hoa viên trong cung có phong cách rất giống hoa viên của phủ Trưởng công chúa, đặc biệt yêu thích trồng hoa Tuyết Ngọc.

Ta đang ngắm hoa, bỗng nhiên một bàn tay tựa như ngọc điêu khẽ ngắt bông hoa lớn nhất mà không chút nể nang.

Theo ánh mắt nhìn lên, ta lần đầu tiên bị vẻ đẹp của một người khiến cho nghẹt thở.

Người nữ tử cao quý diễm lệ ấy nhìn ta từ trên xuống dưới, nói: "Tiết Hữu… Hậu nhân duy nhất của Tiết Quốc Công, quả có vài phần phong thái của gia tộc Tiết gia."

Ban đầu, nàng ta khen ta một câu, nhưng ngay sau đó, giọng điệu thay đổi: "Ngươi có biết, ngươi không xứng với Dung Ngọc không? Ngươi có biết, Trưởng công chúa không muốn gặp ngươi vì khinh thường ngươi không? Ngươi có biết, Dung Ngọc không thật lòng với ngươi, chỉ thấy ngươi mới mẻ thú vị không? Và ngươi có biết, Dung Ngọc sắp được phong tước, còn ngươi là hậu nhân của tội thần, chỉ là vết nhơ của hắn, sớm muộn gì cũng bị hắn xóa bỏ không?"

Hàng loạt câu hỏi đổ dồn về phía ta. Nhớ lời dặn của Dung Ngọc, ta nghiêm túc đáp: "Ta không biết."

Nàng ta thoáng khựng lại, rồi lạnh lùng nói:  "Ngươi giả vờ ngây ngô, đúng là ngu xuẩn."

"Ta không giả ngây, ta thật sự không thông minh." Ta thành thật thừa nhận.

Thấy sắc mặt nàng ta không tốt, ta quyết định không làm khó đồng loại. Dù sao cũng là nữ tử, cần gì làm khó nhau.

Vì vậy, ta suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi của nàng ta, rồi từng câu trả lời.

"Không xứng? Trước đây ta nghĩ không xứng, giờ ta nghĩ mình xứng. Dung Ngọc thông minh, ta giỏi võ, có gì mà không bằng hắn?"

"Trưởng công chúa không muốn gặp ta? Vậy thì không gặp, ta cũng đâu sống cùng bà ấy."

"Dung Ngọc thấy ta mới mẻ? Nhưng ta cũng thích Dung Ngọc vì hắn đẹp. Nếu không có gương mặt này, ta đã chẳng thương nhớ hắn mười mấy năm."

"Dung Ngọc được phong tước, còn ta là vết nhơ? Chuyện này ta không đồng ý. Nhà ta tuy bị vu oan, nhưng vài năm trước đã được minh oan. Tiết gia chỉ suy tàn, chứ đâu phải diệt tộc."

Ta lễ phép đáp lời, từng câu một đầy đủ. Thế nhưng không hiểu sao, sắc mặt nàng ta lại càng lúc càng khó coi.

"Ngươi tin tưởng Dung Ngọc như vậy, chẳng lẽ không sợ một ngày nào đó, vì thứ khác mà hắn phản bội ngươi sao?"

Người này nhất quyết phải nghĩ Dung Ngọc thay lòng sao?

Nếu nàng ta đã muốn nghĩ vậy… được thôi, nàng ta đẹp, nàng ta là nữ tử, ta thuận theo nàng ta!

"Nếu, ngộ nhỡ, Dung Ngọc thực sự phản bội ta, thì ta sẽ rời xa hắn. Dù rời xa hắn, ta vẫn là ta. Chẳng lẽ vì phu thê bất hòa, ta phải tìm đến cái c/h/ế/c sao? Vậy nên, ngươi hỏi ta có sợ không, ta không sợ. Ta tin Dung Ngọc, và cũng tin chính mình."

Nàng ta không thể chấp nhận câu trả lời này, trừng mắt nhìn ta, cánh hoa Tuyết Ngọc trong tay nàng ta bị ngắt đến tan nát.

"Ngươi dễ dàng buông bỏ như vậy, chắc chắn ngươi không thật lòng với Dung Ngọc!"

"Không thật lòng, nếu như thật lòng yêu sâu đậm thì tuyệt đối không phải thế này!"

"Yêu hận phải dứt khoát, đến c/h/ế/c cũng không ngừng!"

Nàng ta lặp đi lặp lại, từng chữ như nghiến ra từ kẽ răng.

Nói xong, nàng ta vứt đóa hoa tàn, xoay người rời đi.

"Ngươi còn chưa nói ta biết, ngươi là ai!" Ta gọi với theo.

Bước chân nàng ta khựng lại, lạnh lùng đáp:  "…A Tuyết."

A Tuyết?

"Tuyết Ngọc Hoa?" Ta nhìn khắp hoa viên, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

15

Khi Dung Ngọc bước ra khỏi cửa cung, phía sau hắn có bốn nội thị đi theo.

Bọn họ gọi hắn một tiếng "Điện hạ", hai tiếng "Điện hạ".

Dung Ngọc được phong làm Quận Vương, ghi danh vào tông phổ, nhập ngọc điệp.

Người trong hoàng thất còn sống chẳng có bao nhiêu, sao ta lại quên mất cả Dung Ngọc!

Ta không muốn nghi ngờ hắn, định hỏi thẳng xem hắn nghĩ gì. Nhưng Dung Ngọc lại lên tiếng trước:

"Hữu Hữu, nàng muốn làm hoàng đế không?"

"Không muốn!" Ta lập tức đáp.

Dung Ngọc khẽ nhếch môi cười: "Ta cứ tưởng, nàng ôm lòng yêu dân, nếu có cơ hội, nàng sẽ muốn làm hoàng đế."

"Ta biết rõ năng lực của mình, ta không làm được người chỉ điểm giang sơn. Dung Ngọc, chàng muốn làm hoàng đế sao?" Cuối cùng ta cũng hỏi ra.

"Chưa từng nghĩ tới." Dung Ngọc nhìn ta: "Trước đây không muốn, bây giờ không muốn, sau này cũng không muốn."

"Thật sao?!" Ta tràn đầy mong đợi nhìn hắn.

"Muốn ta thề không? Nếu ta lừa nàng, hồng nhan—"

"Dừng!" Ta trừng mắt: "Hồng nhan cảm ơn chàng, họ không muốn chàng thề thế!"

Dung Ngọc bật cười, ôm lấy eo ta, khẽ nói: "Nếu ta lừa nàng, đời đời kiếp kiếp, ta sẽ chẳng bao giờ có được trái tim nàng."

Dung Ngọc thề xong, nhìn sâu vào mắt ta: "Tin ta, lời thề này với ta, là cay nghiệt nhất."

Ta tin lời Dung Ngọc, nhưng sự đời thường khó lường.

Ngày thứ hai sau khi hắn được phong Quận Vương, bệ hạ băng hà.

Trước lúc lâm chung, sáu bộ cửu khanh, các vương công đại thần, không một ai được gặp, tất cả đều quỳ ngoài tẩm cung. Chỉ mình Dung Ngọc được triệu vào.

Ta quỳ trong đám người, ngay khoảnh khắc tiếng chuông tang vang lên, cửa lớn của tẩm cung mở ra lần nữa.

Dung Ngọc bước ra, giữa hàng nghìn hàng vạn người, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía ta.

Ta tràn đầy tin tưởng, không chút dao động.

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Dung Ngọc rút ra một cuộn thánh chỉ vàng rực từ ống tay áo bên phải.

[Năm Cảnh Huy thứ 17 của Đại Thương, Đức Chiêu Đế băng hà. Di chiếu, trưởng nữ Dung Tịnh kế vị, niên hiệu Nguyên Hoàng.]

16

Nữ đế đăng cơ, vạn tượng đổi mới.

Sang năm, kỳ thi mùa thu sẽ là kỳ khoa cử đầu tiên dưới triều đại của nữ đế.

"Chúng ta vốn là môn sinh của tiên đế, nhưng vì khoa cử bị trì hoãn, giờ lại thành môn sinh của bệ hạ. Điều này có được xem là nhờ họa mà phúc không?" Ta hỏi tiểu thư.

Tiểu thư sau khi đỗ đầu văn bảng, được bổ nhiệm trọng trách, đảm nhiệm vị trí tại Hộ Bộ.

Hiện tại, bên trái nàng ấy là một chồng hồ sơ cao ngất, bên phải là một đống tấu chương như ngọn núi nhỏ. Nghe ta nói vậy, nàng ấy khẽ cười: "Là nhờ ngươi mà có phúc."

"Ta không dám nhận đâu!" Hai ngón tay ta bước từng bước về phía "ngọn núi" đó: "Người có thể vì tình nghĩa giữa chúng ta mà đẩy công văn của Binh Bộ lên trước được không? Một chút thôi, chỉ một chút."

Nàng ấy dùng chuôi bút gõ nhẹ lên ngón tay ta, lạnh lùng từ chối: "Ngươi bảo Vương gia Dung Ngọc phê duyệt tấu chương của Hộ Bộ ta trước thì ta sẽ giúp ngươi đi đường vòng qua Binh Bộ. Nếu không thì đừng hòng nghĩ tới!"

Ta ôm lấy ngón tay bị gõ đau, bĩu môi, quay người chuồn thẳng.

Vừa bước ra khỏi cửa lớn, ta liền thấy "tội đồ" đứng đó.

"Dung Ngọc!"

Ta tức tối lao đến: "Chàng giữ lại công văn của Hộ Bộ, liên lụy đến Binh Bộ, chuyện này ta nhất định không để yên!"

"Tiết đại nhân bớt giận," Dung Ngọc cười khẽ, ánh mắt nhìn xuống: “Đang mang thai mà nóng giận, không tốt cho hài tử."

"Vậy chàng đừng cứ làm mấy chuyện khiến ta bực mình chứ!"

Dung Ngọc đã là thân vương, nhưng lại chẳng hiểu đạo lý "quyền càng lớn, trách nhiệm càng nhiều", cả ngày chỉ biết nhàn rỗi, không chút quan tâm đến chính sự.

"Được rồi, đừng tức giận nữa. Ta không phải đã tự mình mang công văn đến đây rồi sao?"

Dung Ngọc ôm eo ta, mỉm cười nói: "Công văn này gửi đi, đổi lấy công văn của Binh Bộ ra là hết việc. Chúng ta về sớm một chút, hôm nay là sinh thần của ta mà…"

"Ngày sinh của chàng? Ta quên mất rồi!" Ta kinh ngạc kêu lên.

"Nàng có thể nhớ rõ số liệu và kế hoạch của mấy trăm nghìn binh lính Binh Bộ, nhưng lại không nhớ sinh thần của ta. Xem ra, sớm muộn gì nàng cũng thay lòng… Hữu Hữu, nàng mau lặp lại lời thề đi." Ánh mắt Dung Ngọc tràn đầy ủy khuất.

Ta cảm thấy áy náy, đành nhận sai.

Ta lén lút nhìn quanh, chắc chắn không có ai, ta ghé sát vào tai hắn, thì thầm: “Ta, Tiết Hữu, xin thề trước trời, đời này chỉ yêu Dung Ngọc, bảo vệ, che chở, không rời không bỏ…"

Dung Ngọc

1

Năm năm tuổi, Dung Ngọc đã hiểu rõ rằng mình không phải nhi tử ruột của Trưởng công chúa.

Điều này không khó đoán.

Không có mẫu thân nào lại đẩy con mình vào hố rắn độc để bị hàng trăm con cắn xé — dù rằng rắn đã bị nhổ hết răng.

Hơn nữa, Dung Ngọc là kẻ thông minh hơn người, gần như yêu nghiệt.

Hắn biết Trưởng công chúa là một kẻ điên, còn hắn, cũng chẳng khác gì.

Rắn độc cắn hắn, hắn liền cắn lại rắn độc. Miệng đầy m/á/u, nhưng vẫn mỉm cười, duyên dáng hành lễ với "mẫu thân", ngoan ngoãn chào hỏi.

Trưởng công chúa căm ghét hắn, nhưng sẽ không g/i/ế/c hắn.

Đã có thể sống sót thì hắn không sợ gì cả. Dù đêm có bị tra tấn thế nào, sáng hôm sau vẫn có thể thấy bóng dáng nhỏ bé của thanh mai trèo tường tìm hắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...