CHỊ DÂU EM CHỒNG
Chap 1
Biết Tết này tôi sẽ dẫn bạn trai về nhà, chị dâu tức đến mức lật cả bàn, chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng:
“Vưu Nghiên! Hồi trước chính miệng em luôn bảo không yêu đương không yêu đương nên tôi mới quyết định sinh con. Bây giờ con tôi đang cần tiền, em không định lo cho nó nữa à?”
“Nhà em lừa cưới hả!?”
“Tôi muốn giới thiệu em trai nhà mẹ đẻ mình cho em mà em luôn miệng không đồng ý. Thế mà giờ em lại hạ mình, vắt giò lên cổ mang đàn ông về nhà!”
Tôi nhìn chị dâu giống như phát điên, chỉ vào đống bừa bộn trên sàn mà nói:
“Hoặc là chị xin lỗi tôi, hoặc là bây giờ tôi đè đầu chị bắt chị ăn hết chỗ này.”
1
“Phì! Xin lỗi em, em là cái thá gì chứ? Con trai tôi là người thừa kế nhà họ Vưu này, dựa vào đâu mà em bắt tôi phải xin lỗi!”
Nghe đến ba chữ “người thừa kế”, đầu tôi như muốn nổ tung.
Nói thật thì, gia cảnh nhà tôi thật sự chẳng có gì đủ để gọi là “kế thừa” cả.
Bố tôi mê nghiên cứu khoa học, mấy năm trước đã theo đơn vị sang Nam Cực, ông gần như mặc kệ mọi chuyện ở nhà.
Mẹ tôi thì không thích đi làm, bà chỉ thích uống trà chiều, làm đẹp, tiền chi tiêu mỗi tháng đều do tôi chu cấp.
Còn anh tôi thì miễn bàn, tiền anh kiếm được còn không đủ nuôi cái xe của ảnh.
Tiền trong nhà đều do tôi làm ra.
Tôi cũng chưa bao giờ đòi hỏi gia đình này phải biết ơn hay gì cả.
Chỉ là không ngờ mình lại nuôi ra một con sói trắng mắt.
Chị dâu không phải không rõ tình hình nhà tôi. Cái “người thừa kế” mà chị ấy nhắc đến chắc từ lâu đã nhắm vào việc tôi không kết hôn, không sinh con, rồi sau này sẽ để lại tiền cho con chị ấy.
Tôi nhìn chỗ đồ ăn vung vãi khắp sàn, bất giác rơi vào trầm tư.
Sao tôi lại để chị ta trèo lên đầu lên cổ mình thế này?
2
Một tiếng đồng hồ trước.
Hôm nay hiếm lắm tôi mới tan làm sớm, vì muốn về nhà ăn cơm với mẹ.
Tôi vừa bước vào cửa đã thấy chị dâu lườm nguýt, mặt cau mày có.
Chị ta trách lần trước tôi từ chối đi xem mắt với cậu em bên nhà mẹ đẻ chị, bảo tôi khinh thường nhà họ.
Chị muốn lần tới tôi hãy mời cậu ta đi ăn nhà hàng Michelin một bữa coi như bồi tội.
Tôi mặc kệ chị ta.
Khi ngồi vào bàn ăn, tôi vừa hay thông báo mình đã có bạn trai, nhân dịp Tết sắp tới đây muốn dẫn anh ấy về nhà.
Ai ngờ chị dâu tức đến độ ném thẳng đôi đũa đi.
Chị chất vấn tại sao tôi yêu người khác mà không nói cho chị.
Hồi trước, nếu không phải nghĩ tôi không yêu đương thì có thể giúp chị nuôi con, chị đã chẳng sinh con sớm như thế.
Dựa vào mấy đồng lương còm của anh tôi sao nuôi nổi con được.
Tôi nghe mà ngớ cả người, phản bác ngay lập tức:
“Vậy hóa ra con này chị sinh ra cho tôi à?”
Chị dâu cũng đơ người, trông chị ta còn kích động hơn cả tôi.
Chị ta lật ngược cả bàn cơm.
Toàn bộ thức ăn còn nóng hôi hổi bỗng đổ tung tóe xuống đất.
3
Tôi nghĩ một lúc.
Đây là lỗi của tôi.
Tôi nhận ra cứ một mực dốc lòng ra như thế chỉ làm chị dâu nghĩ tôi là kẻ dại rột.
Nên tôi đột ngột đứng dậy, túm tóc chị dâu đè xuống, định nhấn mặt chị ta xuống sàn: “Ai dạy chị lãng phí lương thực thế hả? Chút đạo đức bình thường cũng không có. Chị xin lỗi tôi hay là ăn hết chỗ cơm này, chị chọn đi.”
“Tôi có yêu đương hay không, tôi yêu ai thì liên quan quái gì đến chị? Có phải tôi đối xử tốt với chị quá nên chị tưởng chị là mẹ tôi chắc?”
Mẹ tôi thì kinh ngạc không nói nên lời, khi hoàn hồn lại thì bắt đầu khóc: “Hai đứa làm gì thế này!”
“Vưu Nghiên, buông chị dâu ra mau! Con còn biết lớn bé gì không hả!”
Tôi bật cười, trước giờ tôi chưa từng nghĩ mẹ mình sẽ bênh vực ai khác ngoài tôi, nhưng giờ thì thấy rõ.
Người bị mắng là tôi, người bị chỉ tay vào mũi là tôi, sao lại thành ra tôi không biết lớn bé?
Tôi lắc đầu: “Con muốn chị ấy xin lỗi con.”
Tôi rèn luyện thể lực thường xuyên nên sức rất lớn.
Chị dâu gỡ không ra thì tức đến đỏ mặt, chửi ầm: “Xin lỗi cái quái gì! Đừng có mơ! Cô ở trong nhà tôi mà không làm tròn bổn phận! Anh cô không kiếm được tiền, cô giàu thế chẳng lẽ không nên nuôi con anh cô à!”
“Cẩn thận tôi ly hôn với anh trai cô, để các người cả đời cũng không được gặp cháu!”
Tôi lại bật cười lần nữa, xưa nay tôi chưa từng nghĩ não chị dâu lại bất thường như vậy.
Con của anh chị, tôi thích là một chuyện.
Nhưng mang chuyện “cô không được gặp cháu” ra uy hiếp tôi, thì chi bằng chị ấy đâm thủng lốp xe tôi còn có vẻ đáng sợ hơn.
“Chị có giỏi thì ly hôn đi, chị không ly mới là tôi không coi ra gì đấy.”
“Chị nghĩ ra kế gì hay hơn chút đi, đừng lấy cớ này ra hù tôi.”
Nhưng mẹ tôi lại hoảng hốt.
Tôi quên mất chuyện này không uy hiếp được tôi, nhưng lại uy hiếp được bà.
Mẹ vội đứng dậy lôi kéo tôi: “Con mau buông chị dâu ra! Con xin lỗi chị đi!”
“Con chẳng phải có một căn nhà nằm trong khu học không ở đó sao? Con chuyển nhượng cho chị dâu coi như đền bù xin lỗi đi, dù gì cũng để Diệu Diệu dùng mà, con làm cô chẳng phải cũng nên có chút tấm lòng sao.”
Tôi lại cười thêm lần nữa, thì ra vẫn là muốn moi tiền tôi.
4
“Mẹ, mẹ có nhầm không? Căn nhà đó con mua mà không lấy một đồng nào của gia đình, là con tự mình bỏ tiền mua đứt.”
Chưa bao giờ tôi cãi lời mẹ trước mặt chị dâu, vì tôi vẫn nghĩ, trước mặt con dâu thì tôi phải giữ thể diện cho mẹ để con dâu tôn trọng bà.
Bà nghe thế thì không vui: “Cái gì của con với của mẹ, mẹ con còn phân biệt sao?”
Tôi không nhịn được nữa, bèn hít sâu một hơi: “Nên mẹ mới mở miệng là đòi căn nhà mấy trăm vạn của con hả?”
“Nếu việc tốt này có phần, mẹ cũng dẫn con theo với?”
Mẹ vừa dỗ chị dâu vừa lườm tôi bằng ánh mắt không hài lòng: “Đó là cháu ruột con, con là cô chẳng phải nên lo cho thằng bé à?”
Lại mấy lời “con là cô ruột”.
Mỗi lần câu này cất lên, tôi liền biết mình phải rút tiền.
Đó giờ cũng chẳng sao, tôi thương anh tôi kiếm được ít nên giúp được thì cứ giúp.
Tiền mua nhà là của tôi.
Thậm chí tiền mua xe cho anh cũng do tôi trực tiếp bỏ tiền.
Anh tôi biết ơn tôi, chị dâu cũng dịu dàng với tôi.
Tôi cho đi mà không so đo, dù sao cũng là người một nhà.
Nhưng giờ họ lại xé rách mặt.
Còn muốn tôi làm cái máy ATM mãi chắc?
Tôi cười: “Mẹ, lí do chị dâu gây chuyện với con, mẹ không rõ sao?”
“Con có bạn trai, sau này con còn muốn có con của mình.”
“Tiền con vì sao phải để nuôi con nhà khác!?”
Chị dâu tức điên gào lên: “Con nhà khác cái gì! Nó là cháu ruột em đó! Em định trở mặt à?!”
Tôi cảm thấy hơi hoang mang: “Chị bị điên à, tôi trở mặt chuyện gì?”
Mẹ tỏ vẻ không vừa ý: “Con đấy, con quên Tết năm ngoái, Diệu Diệu đã cầu nguyện ‘cô kiếm thật nhiều tiền để nuôi Diệu Diệu’, con còn cười đồng ý sao?”
Tôi nghẹn lời.