CHIM ÉN TRÊN MÁI HIÊN
Chương 1
Vì cứu Thái tử đang trúng độc mà ta bị mất giọng, từ đó chẳng thể mở miệng nói thêm lời nào.
Chư vị thiên kim thế gia đều cười nhạo ta là một kẻ câm, duy chỉ có Điện hạ điên cuồng tìm danh y khắp nơi để chữa trị cho ta.
Thế nhưng khi ta từ Giang Nam dưỡng bệnh trở về, trong phủ đã có thêm một người thế thân ta.
Phụ mẫu chê ta ngang bướng lại xem nàng ta như con gái ruột.
Điện hạ coi ta là gánh nặng nhưng lại vì nàng ta lại vung cả nghìn vàng.
Ngay cả Cố Tiểu Hầu gia cũng vội vã vào kinh trong đêm, trên yến tiệc hoàng cung mà cầu hôn trước mặt mọi người.
Hắn đối diện với ánh mắt giận dữ của Điện hạ lại chỉ cười nhạt như mây khói: “Chuyến vào kinh này, ta chỉ muốn rước đúng vị đích nữ của Thẩm gia.”
01
Ta trở về từ Giang Nam đã được 3 ngày, tuyết lành bay tán loạn, thế nhưng Điện hạ vẫn chưa một lần gặp ta.
Người trong cung đều nghĩ ta lấy ơn báo oán, rõ ràng biết Điện hạ đã có ý trung nhân nhưng vẫn cố tình dây dưa.
Ta quỳ ở trước Đông Cung trong cái lạnh cắt da của nền tuyết ngọc ngà, lạnh đến run rẩy, bọn cung nữ thái giám khuyên ta trở về đều đành bó tay, chỉ còn cách không ngừng vào bẩm báo hết lượt này đến lượt khác.
Qua thật lâu, cửa điện cuối cùng cũng mở.
Bông tuyết khẽ lướt qua vạt áo đen của Điện hạ, rơi xuống giữa chân mày ta.
Điện hạ dừng chân trước mặt ta, thanh âm chàng vẫn lãnh đạm như thế, ta nghe thấy chàng nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Những ngón tay của ta đã tê buốt, gắng lấy giấy bút viết xiêu vẹo: “Ta nhiều lần cầu kiến là muốn hỏi chàng.”
“Nghe nói chàng sắp thành thân rồi, chuyện đó là thật sao?”
Cả kinh thành ai cũng biết, 1 năm trước trong tiệc cung yến xảy ra thích khách, ta vì Điện hạ mà đỡ 1 kiếm.
Lưỡi kiếm có độc làm ta lên cơn sốt mấy ngày không dứt, cuối cùng hỏng giọng, từ đó không thể mở miệng nói.
Đó là lần đầu tiên ta thấy Điện hạ rơi lệ.
Ta và Điện hạ là thanh mai trúc mã, tình cảm mà người ngoài khó có thể so bì, chàng vốn là người lạnh lùng ít nói khiến ai ai cũng sợ.
Chỉ mình ta bướng bỉnh đi theo sau chàng, cả thiên hạ đều biết Thẩm gia chỉ có độc nhất con gái là ta đem lòng mến mộ Thái tử Đông Cung.
Điện hạ luôn hờ hững nhưng vẫn dành cho ta ba phần nhún nhường, mọi người đều bảo ta là Thái tử phi tương lai.
Hôm đó sau khi bị thích khách đâm, Điện hạ như kẻ điên, lặn lội khắp nơi tìm danh y cho ta.
Các thiên kim thế gia trong bữa tiệc cười nhạo ta là kẻ câm, chàng lại lạnh lùng ngước mắt, bất chấp thể diện của các nhà quyền quý mà đuổi bọn họ ra trước mặt bao người.
Chàng từng nói sẽ cưới ta bất kể bệnh câm có khỏi hay không, ta cũng sẽ là thê tử duy nhất của chàng.
Vậy mà bây giờ chàng lại muốn cưới người khác.
Tin ấy truyền đến Giang Nam từ 3 tháng trước, ai cũng nói Điện hạ có người trong lòng, nàng ấy có dung mạo hao hao giống ta, nhưng lại tài hoa, thông minh hơn người.
Ban đầu có kẻ đồn rằng nàng ấy chỉ là thế thân của ta vậy mà bị Điện hạ khiển trách trước mặt chúng nhân, từ đó chẳng ai dám chê cười nữa.
Ngay cả vị tiểu thư Mạnh gia xưa nay không ưa ta cũng gửi thư giễu cợt, nàng ta bảo: “Thẩm Lạc Thủy, ngươi cứu Điện hạ thì đã sao, chẳng phải giờ đây ngươi cũng chỉ là kẻ bị chàng vứt bỏ thôi ư.”
Ta bất chấp gió tuyết khắc nghiệt, đêm khuya một mạch vào kinh chỉ để hỏi trực tiếp chàng.
Chuyện nàng ta viết trong thư có thật không?
Vậy còn ta?
Chàng không cần ta nữa sao?
Điện hạ không đáp lời, sự im lặng ấy đã là câu trả lời rõ ràng nhất.
Đầu mũi ta cũng lạnh đến đỏ bừng, ta ngước cặp mắt cay sè, rõ ràng Điện hạ đang đứng ngay trước mặt, chỉ một khoảng cách gần thế này nhưng qua mịt mù tuyết trắng ta lại chẳng thể nhìn rõ.
Ta cúi đầu định viết thêm nhưng Điện hạ đã mất kiên nhẫn.
Chàng bóp chặt cổ tay, kéo ta đứng dậy giữa trời tuyết mênh mông, lực đạo quá mạnh khiến ta đau đớn, nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống.
Thanh âm Điện hạ không một tia động lòng, chàng lạnh lùng mở miệng: “Từ nay, đừng đến Đông Cung tìm ta nữa.”
“Nếu ngươi không muốn dưỡng bệnh ở Giang Nam thì sang Kim Lăng hay Lạc Xuyên cũng được.”
“Dược liệu, danh y, ta đều sẽ thay ngươi thu xếp, ta có thể lo cho ngươi cả đời chỉ duy nhất một điều là không thể cưới ngươi.
Những lời năm xưa…ngươi hãy quên cả đi.”
Bọn cung nữ thái giám kéo ta trở lại phủ, giấy bút bị kẻ khác giẫm đạp tan nát dưới lớp tuyết, Điện hạ xoay người muốn đi.
Ta chẳng thể cất lời, gấp đến độ cắn lấy cổ tay chàng.
Tùy tùng quỳ rạp khắp nơi, ta cầm chặt tay chàng, nước mắt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay chàng.
Ta ngoan cố viết trong tay chàng, rằng vì sao, là ta đã làm sai điều gì ư?
Điện hạ rút tay lại, lặng lẽ nhìn ta trong chốc lát, cuối cùng xòa nét mặt, giọng nói rất nhẹ:
“Cứ coi như ta phụ ngươi.
Nhưng Đại Châu không thể có một Thái tử phi bị câm.”
“Nếu ngươi bằng lòng làm thiếp, cũng được.”
Tựa như một sự sỉ nhục.
Ta theo bản năng buông tay, trong màn lệ mờ ảo ta chợt suy nghĩ mình không còn nhận ra Điện hạ nữa.
Ta từ nhỏ đã sống phóng túng, phụ mẫu sau khi ta chào đời liền để ta ở Biện Kinh còn họ đến Lạc Xuyên trấn thủ ngoại địch.
Ta thích múa đao chơi thương, cực ghét thi thư.
Vậy mà chỉ vì một câu nói của Thái phó rằng “Chính phi của Thái tử không thể dốt nát,” ta cũng cam lòng nín nhịn, đi theo Điện hạ đến Thái Học.
Tiên sinh ở Thái Học rất nghiêm, mỗi lần tức giận đều cầm thước đánh vào lòng bàn tay ta.
Khi ấy Điện hạ thương xót vô cùng, chàng khẽ dỗ dành, đôi tai lại thoáng đỏ lên: “Không giỏi thi thư cũng chẳng hề gì, đâu cần phải làm hài lòng kẻ khác.
Làm một Thái tử phi biết múa đao chơi thương, cũng đâu có gì không ổn.”
Vậy mà bây giờ chàng lại bảo cứ coi như ta phụ ngươi.
Bởi ngươi là một kẻ câm.
Nên ta không cần ngươi nữa.
02
Đầu ta quay cuồng, vừa bước vào phủ thì bị bà vú áp giải quỳ ngay giữa sảnh.
Nương lạnh lùng hừ một tiếng, ném tách trà xuống trước mặt ta: “Điện hạ bảo con ở lại Giang Nam dưỡng bệnh, sao con lại tự ý vào kinh?”
“Nếu đã vào kinh, tại sao không về phủ?”
Bên cạnh người có một nữ tử dung mạo thanh lệ dù không son phấn vẫn xinh đẹp mê hồn.
Tựa như có chút áy náy, nàng ta nhẹ giọng khuyên: “Mẫu thân chớ giận, tất cả là lỗi của con.”
Ta biết nàng ấy là ai, chính là người mà Điện hạ cố chấp muốn cưới.
Ai cũng nói Thẩm Vân Sơ chỉ là thế thân của ta.
Ban đầu, Điện hạ chú ý đến nàng vì gương mặt có vài nét tương đồng với ta nhưng sau đó ngay cả Nương cũng xem nàng như con nuôi, đưa về bên cạnh dạy dỗ.
Ngoài gương mặt ra, thật ra ta và nàng không giống nhau chút nào.
Nàng yếu mềm tựa liễu rủ, ngay cả Nương xưa nay nghiêm khắc cũng nhẹ nhàng dịu giọng với nàng.
Trong lúc ta ốm liệt giường, ta từng mong Nương ở Lạc Xuyên có thể tới thăm ta một lần.
Nhưng không, chúng ta hiếm khi gặp nhau, ngay cả chuyến hồi kinh này Nương thấy ta chẳng ở trước mắt cũng không hề viết thư nhắc nhở gửi đến Giang Nam.
Lần ta vào kinh, gia nhân trong phủ lập tức đến đón là do Nương lệnh, muốn nhốt ta trong phủ không cho ta quấy rầy Điện hạ.
Giờ ta đã tự tiện dùng lệnh bài để vào cung ắt cũng đến lúc bà hỏi tội.
Giấy bút bỏ lại trong cung, ta bị ép quỳ trên đất, đầu váng mắt hoa dù muốn cũng không sao gắng sức nổi.
Nương quay sang Thẩm Vân Sơ nói: “Con đừng xin xỏ thay nó, hôm nay nó hỗn hào vào cung, vốn dĩ khiến con chịu ấm ức.
Tính nó xưa nay ương bướng, hành sự tùy hứng không hề cân nhắc hậu quả, vốn không xứng làm Thái tử phi.”
“Hoàng thượng ốm đã lâu, nay Điện hạ bận trăm bề, nếu nó còn biết giữ chút thể diện cho Thẩm gia đã chẳng lẳng lặng chạy đi chất vấn Điện hạ.”
Mẫu từ tử hiếu thật khiến người ta hâm mộ.
Ta bật cười rơi nước mắt, giọt lệ rơi xuống sàn mà ta vẫn như không thấy.
Ngay từ lúc ta sinh ra, Nương đã để ta ở Biện Kinh, các tiểu thư thế gia lén bàn tán ta không được cha mẹ dạy dỗ.
Ta biết phụ mẫu vì nghĩa lớn nên chẳng bao giờ mở miệng oán hờn.
Ta từng muốn cùng Nương về Lạc Xuyên nhưng trong mắt bà, ta chỉ là đứa vô pháp vô thiên, không cách nào bước lên nổi vũ đài.
Người khác bị từ hôn hoặc bị chê cười, các trưởng bối trong nhà đều sẽ đứng ra che chở.
Chỉ riêng ta, từ nhỏ không lớn lên dưới gối song thân nên chẳng được họ yêu thương.
Dẫu ta kiên quyết vào cung, Nương cũng chỉ lo Thẩm Vân Sơ có bị ấm ức hay không tuyệt chẳng buồn nghe ta nửa lời.
Đi Giang Nam một chuyến, ta không chỉ đánh mất Điện hạ mà còn mất luôn cả phụ mẫu
…Thật là một đời bết bát.
Bà vú giữ tay ta dường như phát hiện nhiệt độ nóng rực trên người ta, bà chần chừ: “Phu nhân, cô nương đứng giữa trời tuyết ở trong cung khá lâu, hình như sốt rồi.”
Nương thoáng sững, toan nói gì đó, thấy ta há miệng muốn lên tiếng lại bảo: “Đưa giấy bút cho nó.”
Tay ta rất đau, cả người đều ê ẩm, nước mắt rơi xuống tờ giấy Tuyên.
Ta cắn chặt răng, chậm rãi viết từng chữ: “Con từ nhỏ không được cha mẹ dạy dỗ, đương nhiên là hư hỏng.”
“Con không cha mẹ cũng chẳng tỷ muội.”
“Nương muốn phạt thì cứ phạt.”
Ta ném bút xuống, cúi đầu không nhìn bà nữa.
Nương tức đến mức suýt làm rơi tờ giấy, bà vịn vào bàn rồi hồi lâu mới cất tiếng: “Hay cho câu ‘không cha mẹ dạy dỗ’.”