Chồng Bệnh Kiều Là Yêu Ma
Chương 1
Tôi và tổng tài yêu ma đã là vợ chồng trên danh nghĩa suốt 3 năm.
Ngày đề nghị ly hôn.
Anh ta thản nhiên đồng ý, nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra một loạt bình luật:
[Xích sắt, chiếc giường lớn cùng những món đồ nhỏ trong tầng hầm… tất cả đều được làm theo kích thước của nữ phụ. Tên bệnh kiều chết tiệt kia còn giả vờ làm quý ông gì chứ?]
[Vừa đặt bút ký đơn ly hôn xong, ngay giây tiếp theo tỉnh lại, nữ phụ phát hiện mình đã bị giam cầm cùng nam phụ – kẻ mà cô căm ghét đến tận xương tủy, không còn chút khoảng cách nào nữa.]
[Ồ hố, trò chơi giam cầm cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Thật tuyệt! Yêu ma chính hiệu, cơ thể đầy gai, nữ phụ xấu xa từng gây ra bao tội lỗi, đôi mắt dại đi không tiêu cự, cũng đáng đời thôi…]
[Này, nữ phụ, cô ngốc quá! Nếu mấy năm qua cô chịu đối xử tốt với nam chính một chút, tên cuồng yêu điên loạn ấy đã sớm quỳ xuống liếm chân cô rồi. Chẳng đến mức vì yêu sinh hận, méo mó thành thế này]
Tay tôi run bần bật khi ký tên, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt vô cảm:
"Ờm… Hay là… chưa vội ly hôn đâu?"
01
"Cái gì?"
Hàng mi của Tống Hoài Nam khẽ nhấc lên, giọng điệu lạnh nhạt.
Vẻ dửng dưng của anh ta khiến tôi không khỏi nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm những dòng bình luận vừa rồi không.
Tôi hít sâu một hơi, đặt cây bút xuống, vắt óc tìm lý do:
"Tôi bỗng dưng không muốn ly hôn nữa. Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa. Chúng ta đã ở bên nhau 3 năm rồi, cũng đã quen với sự tồn tại của nhau… Thật ra tôi cũng có chút không nỡ rời xa anh…"
Nói đến đây, ánh mắt của người đàn ông dần trở nên khó hiểu, còn tôi thì mất hết tự tin, giọng nói nhỏ dần.
Cuộc hôn nhân giữa tôi và Tống Hoài Nam là một sự cố.
Năm năm trước, kể từ khi thực tập sinh nghèo rớt mồng tơi – Tô Đình – xuất hiện ở công ty, cuộc sống thuận buồm xuôi gió của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Thanh mai trúc mã từng thề hẹn chăm sóc tôi cả đời lại thay lòng đổi dạ, hủy bỏ hôn ước ngay trước mặt mọi người khiến tôi mất hết thể diện.
Đến cả cha mẹ vốn luôn cưng chiều tôi cũng bất ngờ đứng về phía Tô Đình.
Tôi ghen tị đến phát điên, để chứng minh mình không phải kẻ vô dụng , tôi đã kết hôn với tổng tài yêu ma – Tống Hoài Nam, kẻ nổi tiếng tàn nhẫn, ai ai cũng không dám đến gần.
Ba năm sau khi kết hôn, tôi liên tục đối đầu với Tô Đình nhưng lần nào cũng thua thảm hại.
Hoặc là bị Tống Hoài Nam phát hiện trước và ngăn cản, hoặc là vô tình tự rước họa vào thân.
Đến gần đây, chuyện tôi hãm hại Tô Đình bị bại lộ, danh tiếng hoàn toàn bị hủy hoại, ngay cả bạn bè cũng chủ động cắt đứt liên lạc.
Tôi biết Tống Hoài Nam luôn ghét bỏ những hành vi độc ác của tôi, trong lòng luôn chỉ thiên vị Tô Đình.
Nghĩ rằng thay vì chờ anh ta giống như những người khác giẫm đạp lên mình, chi bằng tôi chủ động vứt bỏ anh ta trước, như vậy còn có thể giữ lại chút kiêu hãnh.
Lúc gửi tin nhắn đề nghị ly hôn, Tống Hoài Nam đang trong một cuộc họp quan trọng.
Nhìn thấy tin nhắn của tôi, anh ta lập tức gọi lại.
"Lý do?" Giọng người đàn ông trầm thấp truyền qua điện thoại.
Tôi cười nhạo: "Lần trước cửa phòng tắm không đóng chặt, tôi vô tình nhìn thấy “cái đuôi” của anh, trơn nhẫy, nhìn mà phát ghê."
Thế nên bây giờ khi tôi nói "không rời xa được anh ta", đừng nói Tống Hoài Nam, ngay cả tôi cũng không tin nổi…
"Chắc chắn không ly hôn?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kéo tôi trở về thực tại.
"Tạm thời chưa muốn ly hôn."
Tôi quan sát biểu cảm của Tống Hoài Nam, nhưng không nhìn ra bất kỳ vẻ vui mừng nào.
"Tùy cô."
Dừng một lúc, anh ta cầm lấy đơn ly hôn đã ký một nửa trên bàn, ném vào máy hủy tài liệu.
Bình luận lại hiện lên:
[Nữ phụ độc ác gì đây? Sao tự nhiên thông minh ra thế?]
[Trần Lê Lê cuối cùng cũng giác ngộ định bám lấy nam chính à? Đáng tiếc, muộn rồi! Hận ý của anh ta đã cắm rễ sâu lắm rồi.]
[Ai nói muộn chứ? Thời điểm này mới là chuẩn! Không thấy sao? Lúc ném đơn ly hôn đi, nam chính cười khoái trá thế kia! Còn cái máy hủy tài liệu nữa, cười xỉu, đúng là tên đàn ông cáo già, sợ nữ phụ quay xe ngay lập tức à?]
[Nữ phụ, tiếp tục giữ phong độ, đừng chùn bước! Tăng cường lực công phá đi! Nam chính là tên bệnh kiều yêu ma vô đạo đức, cô là ác nữ, hai người đúng là trời sinh một cặp! Nắm chắc anh ta, còn sợ không đấu lại nữ chính Tô Đình sao?]
02
Tôi đã dành cả buổi chiều để suy nghĩ.
Cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra thế giới mà tôi đang sống chính là một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng.
Tô Đình là nữ chính, còn tôi là nữ phụ độc ác, kẻ gây ra vô số chuyện xấu xa và cuối cùng bị nam chính giam cầm đến chết.
Bảo sao ai tiếp cận Tô Đình đều bị cô ta thu hút, cứ như cả thế giới đều xoay quanh cô ta vậy.
Lượng thông tin tiếp nhận hôm nay thực sự quá nhiều.
Buổi tối sau khi tắm xong, tôi mở điện thoại để thư giãn đầu óc thì thấy vô số bình luận tiêu cực tràn ngập trên mạng.
Gần như tất cả tài khoản mạng xã hội của tôi đều bị công kích, cư dân mạng đồng loạt lên tiếng bênh vực nữ chính Tô Đình.
Thanh mai trúc mã – Thẩm Phi nhắn tin WeChat:
[Trần Lê Lê, đừng tưởng tôi không biết, cô dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu này chỉ để ép tôi rời xa A Đình và quay lại với cô đúng không?]
[Ha, bày ra đủ trò chẳng phải chỉ để gặp tôi sao? Được thôi, cô thắng rồi đấy, chiều thứ Sáu gặp tôi ở chỗ cũ.]
Tôi không trả lời, trực tiếp chặn anh ta rồi tắt màn hình điện thoại.
Bình luận lại xuất hiện:
[Không phải tôi muốn tẩy trắng nữ phụ, nhưng thật ra cô ấy ác độc cũng là vì có lý do cả. Một cô tiểu thư kiêu ngạo của hào môn, chỉ sau một đêm liền mất đi cha mẹ, người yêu, bạn bè. Ai cũng như bị bỏ bùa, chỉ quan tâm đến một cô gái khác. Đặt vào vị trí đó thì tôi cũng sẽ phát điên.]
[Nữ phụ vừa có nhan sắc, vừa có tiền, dựa vào đâu mà lại thua một nữ chính ngốc nghếch đến mức không phân biệt được Word và WPS chứ? Cái truyện cẩu huyết này thật vô lý.]
[Nếu tôi là tác giả, tôi sẽ vả nữ chính một cái, vả nam chính hai cái, rồi nhốt nữ phụ với nam phụ bệnh kiều vào cùng nhau, cấm họ sinh con không làm được thì khỏi ra khỏi tầng hầm! Thấy sao?]
"…"
Không sao hết.
Dẹp bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, tôi chuẩn bị đi ngủ. Vừa mới cởi áo trong thì cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra.
Ánh mắt của Tống Hoài Nam từ trên cao nhìn xuống.
Tôi lập tức vớ lấy khăn tắm khoác lên người.
"Xin lỗi, em không khóa cửa."
Ánh mắt anh ta nhìn tôi chăm chú, yết hầu khẽ trượt lên xuống, trên làn da lộ ra từng mảng vảy đen mờ ảo.
Yêu ma khi động tình, sẽ vô thức để lộ chân thân…
Tôi định quát "Cút ra ngoài", nhưng đúng lúc đó, bình luận lại xuất hiện:
[Tôi cá là nữ phụ chắc chắn sẽ bày ra bộ mặt kiêu kỳ, khinh thường rồi bảo anh ta cút đi. Tiếc quá, nàng vốn là một đóa hoa kiều diễm, vậy mà cứ thích tự chuốc họa vào thân, nam chính yêu cô ấy nhiều đến đâu cũng bị tổn thương hết thôi.]
[Trần Lê Lê, đối xử dịu dàng với chồng cô một chút đi. Bây giờ cô tát anh ta một cái, tương lai trong tầng hầm, cô sẽ phải trả giá bằng cả khuôn miệng đấy. Đến lúc khóe môi bị cắn đến rách toạc, đau thấu trời luôn đấy!!]
Nhớ đến lời nhắc nhở trong phần bình luận, tôi lập tức đổi giọng, khẽ mỉm cười với Tống Hoài Nam:
"Không sao đâu, ông x.."
Bước chân vừa chuẩn bị rời đi của Tống Hoài Nam bỗng dừng lại, đôi mắt sâu thẳm tối sầm, chờ tôi nói tiếp.
Chết tiệt, là tại mấy dòng bình luận cứ gọi "ông xã" suốt làm tôi cũng bị ảnh hưởng…
[Trời ạ, nhanh lên đi, chỉ cần cô gọi một tiếng ‘ông xã’, mạng sống của anh ta cũng có thể cho cô luôn! Nữ chính là cái gì chứ, đáng để bận tâm à?]
[Đừng nói nam chính rẻ rúng như vậy, ba năm lạnh lùng thờ ơ, hận ý trong lòng anh ta chắc chắn còn nhiều hơn yêu. Hơn nữa, đừng quên rằng vì bảo vệ nữ chính, anh ta đã nhốt nữ phụ đến chết đấy!]
Bình luận chia thành hai phe tranh cãi.
Tôi hơi nhướng mày, cũng muốn kiểm chứng thử xem thông tin này có đúng không, liền thuận thế trêu chọc:
"Tống Hoài Nam, anh thấy dáng người em thế nào?"
"Bình thường."
Người đàn ông trả lời với giọng điệu nhạt nhẽo, không nhìn rõ biểu cảm.
[Tên này giả vờ quá đáng! Cái miệng cứng nhắc này bảo sao nữ phụ cưới ba năm vẫn còn thích nam chính, cậu ta đúng là đáng đời.]
[Chẳng lẽ tôi tỉnh dậy quá sớm? Sao hôm nay nữ phụ lại không ghét nam phụ nữa? couple ác nữ x bệnh kiều nam của chúng ta cuối cùng cũng có dấu hiệu khởi sắc rồi à?]
Không cam tâm, tôi tiến lên một bước, trêu đùa:
"Anh còn chưa nhìn mà đã nói bình thường?"
"Không cần nhìn."
Tống Hoài Nam trả lời dứt khoát, nhưng đầu ngón tay lại vô thức siết chặt, khớp xương ửng hồng, thậm chí còn sắp cào rách đường chỉ may quần.
Từ khi nào tôi mới phát hiện ra, dáng vẻ xấu hổ của người đàn ông này cũng thật đáng yêu?
Nhìn cổ áo của anh ta bị xộc xệch, tôi liền vươn tay định chỉnh lại giúp.
"Đừng chạm vào tôi."
Lời cấm cản lạnh băng vang lên trên cao.
Dữ thật đấy.
Tôi sững người, trong đầu chợt nhớ đến những dòng bình luận vừa rồi.
Cũng phải, suốt ba năm nay tôi chưa từng đối xử tốt với Tống Hoài Nam, trong khi Tô Đình luôn như một vầng thái dương ấm áp, động viên anh ta bước ra khỏi bóng tối.
Việc anh ta ghét tôi là điều bình thường.
Tôi cười tự giễu, rút tay về:
"Anh ra ngoài nhớ đóng cửa lại, tôi muốn ngủ."