Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Chồng Bệnh Kiều Là Yêu Ma
Chương 3
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm như vực sâu không đáy:
"Đây chính là chuyện em muốn nói với tôi?"
"Không phải! Em không biết tại sao Thẩm Phi lại xuất hiện ở đây…"
Nói đến một nửa, tôi bỗng nhớ ra tin nhắn mà Thẩm Phi gửi trước khi tôi chặn anh ta.
Hôm nay đúng là thứ Sáu.
Nhưng rõ ràng tôi chưa từng đồng ý gặp mặt anh ta cơ mà!
Tôi đã cố gắng tránh xa cả nam chính lẫn nữ chính để tự cứu mình rồi.
Lực kéo của cốt truyện… lại có thể mạnh đến mức này sao?!
06
"Vừa rồi là Thẩm Phi muốn cưỡng hôn em, em không đồng ý, lập tức đẩy hắn ra."
Ngũ quan của Tống Hoài Nam phần lớn mang đường nét sắc bén, khi không cười trông còn lạnh lùng như dao kiếm.
Cộng thêm chiều cao gần 1m90 khiến người đối diện cảm thấy áp lực đến mức chóng cả mặt.
Tôi vốn dĩ đã nói năng rành mạch, nhưng lúc này cũng có chút vấp váp:
"Chiều nay em hẹn anh là để nói với anh chuyện này… Tối qua, em tự nguyện. Đó là nụ hôn đầu của em. Em không biết cách đổi hơi, đẩy anh ra chỉ vì anh siết chặt quá, là vì em không thở nổi chứ không phải vì ghét bỏ anh."
Nói một hơi xong, tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tống Hoài Nam.
Đôi mắt của anh ta dần dần trở lại bình thường.
Bình luận:
[Tốt quá rồi! Thẳng thắn là con đường sống! Chúng ta có cơ hội rồi!]
[Nữ phụ nói thật không vậy? Hay lại cố tình chọc tức nam chính?]
[Bình luận phía trên đang đùa à? Nam chính rác rưởi đó có gì đáng để ghen chứ? Tác giả tưởng mình xây dựng được một tổng tài phong lưu vạn người mê, thực tế chỉ là một gã bẩn thỉu ghê tởm thôi. Cặp hắn với nữ chính giả tạo kia mới là trời sinh một đôi! Nữ phụ chỉ cần không mù, chắc chắn sẽ chọn nam phụ (mặc dù ba năm trước cô ấy đúng là hơi mù thật).]
"Trần Lê Lê."
Thẩm Phi từ quán cà phê bước ra, nhìn tôi và Tống Hoài Nam đứng sát bên nhau:
"Em đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao vẫn còn chơi trò trẻ con thế này? Nghĩ rằng như vậy là có thể khiến anh ghen sao?"
Tôi thuận theo tay áo của Tống Hoài Nam, đan chặt ngón tay vào tay anh ta, mười ngón giao nhau. Tôi nghiêm túc nói:
"Thẩm Phi, em không thích anh nữa. Em đã kết hôn, có chồng rồi. Làm ơn đừng quấy rầy em nữa."
"Nếu anh nói anh đã chia tay với Tô Đình, bây giờ đang độc thân thì sao?"
Thẩm Phi nhìn tôi, vẻ mặt tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng.
Tôi định bước lên trước thì cảm nhận được một lực kéo ngăn lại.
Quay đầu nhìn, phát hiện Tống Hoài Nam vẫn đứng yên tại chỗ, tay siết chặt lấy tôi, đầu ngón tay hơi run nhẹ.
Anh ta… đang bất an.
"Anh chia tay thì liên quan quái gì đến em?" Tôi mất kiên nhẫn, "Đừng nói độc thân, dù anh có chuyển sang thích đàn ông cũng chẳng liên quan đến em! Đừng chắn đường, biến đi!"
Hồi còn nhỏ, tôi từng rung động trước Thẩm Phi – người anh hàng xóm thanh mai trúc mã.
Nhưng sau này, hắn ta hết lần này đến lần khác đứng về phía Tô Đình, ăn cháo đá bát, lạnh lùng nhìn tôi bị chà đạp.
Chút tình cảm ít ỏi còn sót lại cũng đã tiêu tan từ lâu, chỉ còn lại sự chán ghét.
Nụ cười trên mặt Thẩm Phi dần dần tan biến.
Tôi liếc nhìn điện thoại, có đến vài chục cuộc gọi nhỡ.
Bữa tối dưới ánh nến đã đặt trước cũng trễ mất nửa tiếng, chắc chắn không kịp nữa rồi.
"Tống Hoài Nam, chúng ta về nhà đi."
"Được."
Chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn của anh ta đang đỗ ngay bên kia đường.
Cho đến khi tôi ngồi vào ghế phụ, tôi cũng không buồn quay đầu nhìn Thẩm Phi lấy một lần.
Bình luận:
[Nữ phụ thật đẹp, tôi thật sự yêu cô ấy mất rồi! Bây giờ tôi tin Trần Lê Lê thực sự không còn thích nam chính nữa!]
[Cái thiết lập của nam chính đúng là ghê tởm. Một mặt thì dây dưa không dứt với nữ chính, mặt khác lại tham lam nhan sắc tuyệt trần của nữ phụ, động tay động chân. Nhưng công chúa có tính khí kiêu ngạo như chị Lê thì sao có thể dễ dàng chiều hắn chứ?]
07
Về đến nhà, tôi chân thành gửi lời xin lỗi đến chủ nhà hàng, đồng thời đền bù gấp đôi tiền đặt cọc.
Tống Hoài Nam quan sát một vòng rồi thắc mắc: "Bà giúp việc đâu?"
Tôi hơi lúng túng: "Vốn dĩ tối nay đã đặt chỗ ở nhà hàng, nên em bảo bà ấy về sớm. Không ngờ lại lỡ mất bữa tối…"
"Không sao." Tôi cười nhẹ rồi mở ứng dụng đặt đồ ăn. "Gọi món nhé? Anh muốn ăn gì?"
Tống Hoài Nam: "Đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe. Em muốn ăn gì, tôi có thể nấu."
"Vậy thì cá chua ngọt đi."
Anh ta khựng lại một chút. Tôi tưởng mình chọn món quá khó, đang định đổi thành trứng sốt cà đơn giản hơn thì…
Người đàn ông chậm rãi gật đầu: "Được, trong tủ lạnh có cá. Em xem tivi đi, tôi sẽ xong ngay."
"Ồ."
Tống Hoài Nam giúp tôi mở kênh tạp chí yêu thích rồi xoay người đi vào bếp.
Trong lúc quảng cáo, tôi đứng dậy đi loanh quanh rồi vô thức đến gần cửa bếp.
Qua khe cửa, tôi thấy anh ta cẩn thận nâng bàn tay mà tôi vừa nắm lấy lên môi, hôn nhẹ một cái.
Sau đó mới bắt đầu rửa tay, chuẩn bị nguyên liệu.
Bình luận:
[Không sợ bệnh kiều biến thái, chỉ sợ bệnh kiều thuần khiết! Hai đứa trẻ đáng thương này chẳng lẽ không xứng đáng có một kết cục tốt sao?!]
[Tự nhiên không muốn xem cảnh ép buộc nữa, chỉ cần họ cứ sống hạnh phúc thế này, yêu đương ngọt ngào là đủ rồi.]
[Nhưng nữ chính còn đó mà, nam phụ chắc chắn sẽ bị cuốn theo Tô Đình thôi. Cốt truyện không thể nào thay đổi được.]
Những bình luận kiểu này không phải lần đầu tiên xuất hiện.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, chương trình trên tivi cũng chẳng còn hứng thú xem nữa.
May mà đúng lúc này, món cá chua ngọt của Tống Hoài Nam cũng đã dọn lên bàn.
Tôi vui vẻ ăn mấy miếng rồi quay sang nhìn anh ta, người vẫn đang ngồi ngay ngắn ở ghế bên cạnh:
"Lần trước em với Tô Đình cùng rơi xuống biển, sốt đến 40 độ. Khi tỉnh lại, bà giúp việc mang cho em một đĩa cá chua ngọt… thật ra là anh nấu đúng không?"
"Không phải." Anh ta nhắc nhở. "Ăn cơm không nói chuyện."
Đáng tiếc, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ là người biết nghe lời. Tôi tiếp tục truy vấn:
"Vậy những bình luận ác ý trên mạng cũng là anh bảo người xóa sao? Có người nói em là ‘bạch nguyệt quang’ của anh, rốt cuộc anh thích em từ khi nào? Trước đây chúng ta từng quen nhau sao?"
"Lê Lê…"
Đây là lần đầu tiên Tống Hoài Nam gọi tên tôi.
Tôi bĩu môi, "Được rồi, anh nói không phải thì không phải vậy."
"Em ăn xong rồi đi gọi cho Thẩm Phi, xem hắn về nhà chưa."
Tôi vừa đứng dậy, làm bộ lấy điện thoại gọi đi thì.
"Keng!"
Âm thanh kim loại rơi xuống sàn vang lên.
Tôi quay đầu lại, thấy đầu ngón tay của Tống Hoài Nam bị cứa, máu rịn ra, ánh mắt anh ta hơi tránh đi, hàng mi dày khẽ run:
"Không sao, em cứ mặc kệ tôi."
Tôi đặt điện thoại xuống rồi đi lấy hộp cứu thương, sau đó trở lại bàn ăn đối diện với anh ta.
"Đã chảy máu rồi, sao có thể không sao được? Đưa tay đây, có đau không?"
Bình luận:
[Được rồi, tôi hiểu tại sao có mấy gã không nhìn ra 'trà xanh' nữa rồi. Ánh mắt kia đủ để suy ngẫm cả đời đấy.]
[Nữ phụ à, đừng có trêu nam phụ nữa, anh ta không bình thường đâu. Đừng chọc tức anh ta, nếu không hậu quả là ‘cảnh báo phòng tối’ đấy!]
[Tống Hoài Nam, đại ca, mở lớp học được không? Tôi muốn quỳ xuống học hỏi luôn rồi!]
"Xong rồi." Tôi băng bó xong, còn cố ý thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.
"Cảm ơn." Giọng nói của anh ta trở nên khàn khàn, hơi thở dần dần nóng rực hơn.
Nhưng lần này, rõ ràng anh ta đã có kinh nghiệm.
"Tôi lên thư phòng một lát."
"Khoan đã!" Tôi giữ anh ta ngồi yên.
"Em đọc trên mạng nói, dùng thuốc kia nhiều không tốt cho cơ thể, dễ bị… không được như trước."
Lần đầu tiên trong đời, Tống Hoài Nam phản bác cực kỳ nhanh chóng:
"Có một số tác dụng phụ, nhưng không phải cái em đang nghĩ."
Cùng lúc hai làn da chạm nhau, những hoa văn đặc trưng của yêu ma lại một lần nữa hiện lên trên cơ thể anh ta.
Anh ta định kéo áo khoác che đi nhưng bị tôi chặn lại.
Tôi xoay người ngồi lên đùi anh ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm ở xương quai xanh:
"Rất đẹp."
Tôi thực sự đã khen anh ta.
"Lê Lê, em biết mình đang làm gì không? Xuống ngay."
Tống Hoài Nam gần như nghiến răng bật ra từng chữ.
"Không muốn." Tôi khẽ lắc hông, cố ý làm nũng.
"Ông xã, chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà. Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với em."
Chiếc đuôi dài của anh ta lập tức quấn chặt lấy tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai:
"Trần Lê Lê, đừng như vậy… Em sẽ hối hận đấy."
"Không đâu. Em đã nói rồi, em tự nguyện."
Bình luận:
[Tống Hoài Nam, miệng thì bảo 'đừng như vậy', đuôi thì lại rất thành thật. Anh cũng không hề cho nữ phụ cơ hội bỏ chạy mà, anh trai à!]