CỐ ĐƯỜNG CHIẾU TUYẾT LAI
Chương 1
Văn án:
Sau khi bị nhà họ Thôi ở Thanh Hà từ hôn, ta trở thành trò cười của cả kinh thành Thượng Kinh.
Phụ thân cho rằng ta làm ô nhục gia môn, thà rằng để ta bệnh mà chếc đi cho khuất mắt.
Vào tháng đại hàn, giữa đêm đông giá rét, ta bị kế mẫu ngược đãi, phạt quỳ trong tuyết, ta sốt cao, mãi không dứt.
Khi ấy, đúng lúc gặp công tử nhà họ Chu, người được mệnh danh là Diêm Vương sống, đang bị tật ở chân, đi ngang qua.
Ta níu lấy vạt áo của hắn, gần như tuyệt vọng, giọng run rẩy thốt lên:
"Ngài có thể cưới ta không?"
Hắn liếc nhìn ta, ánh mắt lãnh đạm, rồi đưa tay ra về phía ta.
Hắn kéo ta ra khỏi vũng bùn.
Đó chính là câu trả lời của hắn.
1
Trước cửa Thục viện, người qua lại tấp nập, ta lại bị đuổi khỏi nơi này, chẳng được phép bước vào trong.
Dẫu rằng nửa tháng trước, ta vẫn là tài nữ số một Thượng Kinh, học sinh xuất sắc nhất trong lớp.
Chỉ vì ta bị từ hôn.
Hơn nữa, người từ hôn là đích trưởng tử nhà họ Thôi - dòng dõi trăm năm Thanh Hà Thôi thị, tự mình đem thư từ hôn đến.
Ta chẳng làm gì sai, chỉ là không hợp ý hắn, thế thôi.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
Không còn một tấm thiệp mời nào từ các buổi tiệc nữ quyến gửi đến ta.
Các quý nữ Thượng Kinh đều sợ ta làm liên lụy tới.
Phụ thân lấy làm nhục nhã khi phải thấy mặt ta, chỉ mong ta bệnh mà chết trong nhà.
Thậm chí Thục viện từng lấy ta làm tự hào cũng gạch tên ta khỏi danh sách.
Phu tử của Thục viện đứng trên bậc thềm, lạnh lùng nhắc lại:
"Bất kỳ nữ tử nào bị từ hôn, đều không được phép quay lại Thục viện. Giang tiểu thư, mời về cho."
Thục viện vốn nghiêm cẩn, trước nay chưa từng có trường hợp nhập học rồi bị từ hôn như ta.
Ta là người đầu tiên.
Xung quanh là những tiếng cười nhạo, lời bàn tán không ngớt:
"Nếu là ta, bị từ hôn thế này, sớm đã dùng lụa trắng mà treo cổ tự vẫn rồi, sao còn dám xuất hiện ở đây được chứ."
"Nếu không phải đức hạnh, tài học có vấn đề, nhà họ Thôi sao có thể đến tận cửa từ hôn?"
"Ai mà biết điểm số của nàng ta trước đây có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả?"
Ta đứng trong gió, thân hình mỏng manh như sắp bị thổi ngã bất cứ lúc nào.
Phu tử sai người đem toàn bộ đồ đạc của ta trong Thục viện trả lại. Sau này, ta không còn được bước qua ngưỡng cửa Thục viện một lần nào nữa.
Mãi đến khi cây cầm Lục Khê cuối cùng được trao trả vào tay ta.
Ta cắn môi nhận lấy, mặt tái nhợt, hỏi:
"Ta đã làm gì sai?"
Phu tử từng dạy ta về cầm nghệ, là một trong những phu tử từng hết mực tán thưởng tài năng và sự chăm chỉ của ta.
Bà nhìn ta rất lâu, khuôn mặt nghiêm nghị khẽ run lên, rồi nói:
"Ngươi không sai. Chỉ là thế gian luôn hà khắc với nữ tử."
Ta suýt nữa đã bật khóc.
2
Từ nhỏ ta đã biết, khi lớn lên, ta sẽ gả cho đích trưởng tử nhà họ Thôi ở Thanh Hà.
Đây là bảo chứng cuối cùng mà mẫu thân quá cố để lại cho ta.
Dù phụ thân không thương ta, kế mẫu hà khắc, ta vẫn luôn giữ niềm tin rằng, chỉ cần có nhà họ Thôi chống lưng, không ai dám ức hiếp ta nữa.
Thanh Hà Thôi thị là thế gia đại tộc chân chính.
Đích trưởng tử Thôi Chiêu, vừa xuất sắc, vừa phóng túng, là ánh dương rực rỡ khiến người ta khó rời mắt.
Ta biết, muốn làm chủ mẫu nhà họ Thôi, là việc vô cùng khó khăn, không hề đơn giản.
Vì vậy, ta thi vào Thục viện, trở thành tài nữ hàng đầu của Thượng Kinh.
Ta tập luyện không ngừng để thành thục việc nội trợ, đảm bảo không xảy ra bất cứ sai sót nào trong các buổi yến tiệc lớn nhỏ.
Cầm kỳ thi họa, đức hạnh dung mạo, ta đều dành hàng ngàn ngày đêm để đạt đến độ hoàn mỹ, cuối cùng giành được sự đồng ý của nhà họ Thôi.
Thái quân nhà họ Thôi đích thân đến gặp ta, gật đầu chấp thuận mối hôn sự này.
Nhưng ta không ngờ rằng, Thôi Chiêu từ đầu đến cuối, chưa từng nghĩ sẽ lấy ta.
Hắn nói:
"Giang tiểu thư, ta không muốn cưới một nữ nhân chẳng khác gì những người khác trong nhà họ Thôi."
Ngươi xem, trong mắt hắn, ta chỉ là một tiểu thư khuê các tầm thường, rập khuôn, chẳng có gì khác biệt.
Ta muốn làm chủ mẫu của nhà họ Thôi.
Nhưng ta chưa từng nghĩ rằng, Thôi Chiêu chỉ muốn một thê tử mà hắn yêu thích.
Ta đã luôn cố gắng nhưng sai hướng.
Nhận lấy kết cục này, chẳng phải điều bất ngờ.
Nhưng Thôi Chiêu, những năm tháng ta thích ngươi, ngươi định tính thế nào đây?
3
Từ khoảnh khắc nhận được thư từ hôn của nhà họ Thôi, ta đã biết đời này của ta xem như xong rồi.
Không ai dám cưới một nữ tử bị nhà họ Thôi từ hôn.
Về đến nhà từ Thục viện, ta bắt đầu phát sốt, ý thức mơ hồ, trong cơn mê man, ta mơ thấy cảnh tượng trước khi mẫu thân qua đời.
Mẫu thân bệnh liệt giường suốt ba năm, phụ thân từ lâu đã có người mới bên cạnh, chưa từng đến thăm bà một lần.
Ngay cả khi bà lâm chung, cũng chỉ có ta nắm lấy tay bà.
Trong căn phòng lạnh lẽo, bà từng chữ một dặn dò ta phải nhớ kỹ:
"Phụ thân con vô tình, kế mẫu nhất định sẽ khắc nghiệt với con. Mọi chuyện, con phải tự mình lo liệu."
"Hãy vào Thục viện, học đức hạnh, hiểu rõ lẽ đời. Chịu đựng một chút, gả vào nhà họ Thôi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả."
Chịu đựng một chút, chỉ cần chịu qua, mọi thứ sẽ ổn.
Nhưng mẫu thân ơi...
Người chưa từng nói với con rằng, nếu Thôi Chiêu không cưới con, con phải làm thế nào đây.
4
Sang ngày thứ ba phát sốt, bà vú vẫn chưa lấy được lệnh bài từ tay kế mẫu để mời đại phu đến.
Phụ thân không cho phép bất kỳ ai đến khám cho ta, cũng không cho ta truyền tin ra ngoài.
Kế mẫu phụng lệnh phụ thân, bắt ta mỗi đêm quỳ trong tuyết để tự suy xét lỗi lầm, không được chữa trị, cứ lặp đi lặp lại như thế, bệnh tình càng thêm trầm trọng.
Đến ngày thứ năm, ngay cả đầu ngón tay ta cũng nóng như lửa, trong cơn ho còn ho ra máu.
Lúc ấy ta mới nhận ra, phụ thân muốn ta chết vì bệnh.
Nhà họ Giang không cần một nữ nhi bị từ hôn.
Hôm nay phủ có quý khách đến, đèn đuốc sáng trưng, từ ba ngày trước quản gia đã chuẩn bị mọi thứ, trong không gian còn nghe loáng thoáng tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Ngoài trời tuyết lớn rơi ngập trời, ta bị nóng và lạnh thay phiên giày vò, sốt cao đến nỗi đầu óc chẳng còn tỉnh táo.
Trong đêm tuyết tĩnh mịch, chỉ có vài ánh đèn lẻ loi, nhưng bất chợt vang lên tiếng bước chân trên tuyết.
Một bộ quan phục đỏ thẫm xuất hiện trước mặt ta.
Công tử què chân nhà họ Chu, người ta vẫn gọi là "Diêm Vương sống" nổi danh thiên hạ, đứng trước mặt ta, cúi mắt nhìn xuống.
Ta theo bản năng nắm lấy vạt áo của hắn, như níu lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của đời mình.
Trong khoảnh khắc, giọng ta nghẹn lại, lời nói đầy xúc động và đường đột:
"Ngài... có thể cưới ta không?"
"Ta có thể vẽ những bức họa tốt nhất, có thể thay ngài quản lý gia viện, chỉ là... ta mang danh tiếng không tốt."
Đám tùy tùng im thin thít như sợ hãi.
Hắn cúi đầu nhìn ta một lát, ánh sáng từ chiếc đèn lồng treo trên hành lang rọi lên khuôn mặt hắn, thoáng chốc trông lại có vẻ ấm áp lạ thường, không hề lạnh lùng như thường ngày.
Chu Cố Đường khẽ đưa tay ra, kéo ta từ trong vũng bùn lên, đó chính là câu trả lời của hắn.
5
Ta chưa từng nghĩ có một ngày, ta lại có liên quan đến Chu Cố Đường.
Ta là quý nữ sống trong khuê phòng, hắn là cận thần bên cạnh thiên tử, một con sói đói trên triều đình, vừa được kính sợ, vừa bị người ta ghét bỏ bởi thủ đoạn tàn nhẫn.
Danh tiếng của Chu Cố Đường, xấu đến không thể tệ hơn được nữa.
Nhưng hắn đã cứu mạng ta.