Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
CỐ NHÂN TÂM
Chương 4
Vừa nhìn thấy ta, nụ cười ôn hòa trên môi hắn liền đông cứng lại.
12
“Mẫu thân!”
Vẫn là Yểu Yểu phá vỡ sự im lặng.
“Mẫu thân...” Thiếu niên bên cạnh như bừng tỉnh, lập tức chạy nhanh về phía ta.
“Mẫu thân! Người vẫn còn sống!”
Cậu ta chạy đến, nắm lấy tay áo ta.
“Con biết mà, làm sao người có thể bỏ rơi con và phụ... con và phụ thân chứ!”
Ta nỗ lực duỗi bàn tay đang siết chặt thành quyền, cố giữ giọng bình tĩnh, nở một nụ cười:
“Tiểu công tử, có lẽ ngài nhận nhầm người rồi?”
Những năm qua, ta đã nói tiếng Thương Quốc một cách thuần thục.
“Yểu Yểu, lại đây, mẫu thân bế con nào.”
Ta hất tay thiếu niên kia ra, bước lên mấy bước, chuẩn bị bế Yểu Yểu.
Yểu Yểu thấy vậy liền vui vẻ nhào vào lòng ta.
Nhưng nam tử đang bế con lại như vừa tỉnh mộng, trong lúc ta bế Yểu Yểu, cánh tay của hắn lập tức giữ chặt lấy ta.
“A Mãn.”
Giữa chợ đèn đông đúc, giọng hắn nhỏ gần như không nghe rõ, nhưng bàn tay đang nắm lấy ta lại hơi run rẩy, ánh mắt đỏ hoe nhìn ta đầy nỗi đau đớn không thể che giấu.
“A Mãn.”
Hắn lặp lại, giọng nói run rẩy, từng chữ, từng chữ gọi tên ta.
“A Mãn, A Mãn.”
“Công tử, ngài cũng nhận nhầm người rồi?”
Ta ngẩng đầu bình thản đáp, ôm chặt Yểu Yểu, lùi lại hai bước.
Thế nhưng thiếu niên kia lại lao đến, nắm lấy tay ta.
“Mẫu thân, con là Sở Nhi đây! Người không cần con nữa sao, mẫu thân!”
“A Mãn.”
Cánh tay của ta lại bị giữ chặt lần nữa.
“Nàng làm thế nào đến được Thương Đô?
“Tại sao nàng không tìm ta?
“Nàng không cần ta, đến cả Sở Nhi, đứa con nàng đã sinh ra trong muôn vàn gian khổ, cũng không cần nữa sao?”
“Ngươi ở đâu ra mà dám nhận là người quen?!”
Ta hất tay hai người họ ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn họ.
“Ta chưa từng sinh hai đứa con nào cả!”
Sau đó, ta ôm chặt Yểu Yểu, xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.
13
Thật ra ta chưa bao giờ quên bất kỳ ai, hay bất cứ chuyện gì.
Thậm chí, chỉ cần một ánh mắt, ta đã nhận ra cả hai người họ.
Sở Nhi đã cao lớn hơn, dáng vẻ gần như là hình ảnh trẻ tuổi của Tiêu Diễn.
Còn Tiêu Diễn thì dường như đã mất đi một phần sắc bén của năm xưa, đặc biệt là ánh mắt dịu dàng khi nhìn Yểu Yểu.
Ánh mắt ấy, ngay cả khi đối với Sở Nhi, cũng chưa từng dịu dàng như vậy.
Nhưng mà, ta không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với họ nữa.
“Mẫu thân, Yểu Yểu đã làm phiền mẫu thân sao?”
Sau khi trở về, ta tắm rửa cho Yểu Yểu và khi nằm lên giường, con bé khẽ hỏi.
Ta mỉm cười, hôn lên trán nó:
“Không đâu. Yểu Yểu ngoan lắm, ngủ đi nào. Mẫu thân đi chuẩn bị bữa khuya cho phụ thân con.”
Yểu Yểu ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ta để lại một ngọn đèn nhỏ, rồi đi xuống bếp.
Thường ngày, nếu Thẩm Chân không ăn tối ở nhà, trở về hẳn sẽ đói bụng.
Như mọi khi, ta nhìn thời gian rồi luộc mì, bỏ thêm hai quả trứng gà vào.
Đem bát mì ra sảnh trước, đúng lúc có tiếng gõ cửa vang lên.
Ta mở cửa, đón nhận nụ cười thân thuộc ấy.
“Nương tử!”
Chàng cúi người, ôm chặt ta vào lòng.
“Phu quân.”
Ta cũng mỉm cười, đáp lại cái ôm ấy.
Thế nhưng, khi ánh mắt ta lướt qua bờ vai chàng, nhìn thấy bóng người trong góc tối nơi cổng sân, cả người ta như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
14
“Yểu Yểu ngủ chưa?” Thẩm Chân hỏi.
“Ngủ rồi.”
Chàng vẫn ôm lấy ta.
Dù Yểu Yểu đã bốn tuổi, chàng vẫn vô cùng quấn quýt ta.
Người trong bóng tối dường như muốn tiến lên, nhưng bị một sức mạnh nào đó giữ lại.
Thẩm Chân hôn nhẹ lên má ta.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên hình bóng ấy, người nọ liền khuỵu xuống quỳ.
Kể từ khi Tiêu Diễn lên ngôi, đổi quốc hiệu thành “Thương” thì hai triều Thương và Thương Dận luôn trong tình trạng đối địch, chiến tranh không ngừng.
Hẳn lần này Tiêu Diễn đã lén vào thành, không tiện để lộ thân phận.
Ta không nhìn về phía họ thêm nữa, đóng cửa lại.
Đến nửa đêm, lại có tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên.
Ba tiếng nhanh, hai tiếng chậm.
Năm xưa ở doanh trại Sở Vương, mỗi khi có tin tức gửi cho ta, đều dùng ám hiệu này.
Ta nằm trên giường, nhìn chăm chú vào màn che.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, từng tiếng, từng tiếng một.
Cuối cùng, ta cũng dậy.
Vừa mở cửa, đã có người quỳ xuống trước mặt ta:
“Nương nương, thuộc hạ cầu xin người, đi gặp bệ hạ một lần!”
15
Tiêu Diễn ở trong một quán trọ hẻo lánh.
Hẳn đã bao trọn cả quán, không thấy đèn lửa hay tiếng người.
Ta đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là những mảnh gốm sứ vỡ tan trên đất, cùng với bàn ghế bị đập phá.
Tiêu Diễn ngồi bệch trong góc, tay cầm một bình rượu.
Nghe tiếng bước chân, hắn nâng tay định ném bình rượu.
Thấy là ta, hắn khựng lại.
Ta tìm một chiếc ghế còn lành lặn, miễn cưỡng ngồi xuống.
Tiêu Diễn chăm chú nhìn ta, rất lâu sau mới cất tiếng:
“Nàng đã kết hôn với gã thợ rèn đó?”
“Ừ.”
“Cô bé đó, là con gái của các ngươi?”
“Ừ.”
“Mấy tuổi rồi?”
“Bốn tuổi.”
Bầu không khí lặng đi.
Giọng hắn khàn khàn vang lên:
“Con bé trông giống hệt nàng hồi nhỏ.”
“Ngươi còn nhớ sao?”
“Ta làm sao có thể không nhớ?”
Tiêu Diễn cười gượng.
“A Mãn, từng nụ cười, từng cái nhíu mày của nàng, ta làm sao không nhớ?”
“Nhưng nàng lại dám đi lấy người khác. A Mãn, nàng lại dám lấy người khác?!”
Hắn bất ngờ ném mạnh bình rượu trong tay.
“Chúng ta từng cùng chung hoạn nạn, là thanh mai trúc mã, là vợ chồng đồng cam cộng khổ. Ta đã hứa bên nàng trọn đời. Vậy mà nàng dám, lấy người khác, sinh con cho kẻ khác?!”
Hắn bước nhanh về phía ta, bất chợt nắm chặt vai ta.
“Hắn vừa mới chạm vào nàng, chạm vào đâu?!”
Ta vớ lấy một mảnh sứ, đặt lên cổ mình:
“Bệ hạ, nếu không thể nói chuyện tử tế, thì không cần tiếp tục nữa.”
Hắn như bị bỏng, vội thả tay.
“Lùi ba bước.”
Tiêu Diễn làm theo.
Ta bỏ mảnh sứ xuống, tránh nhìn hắn: “Bệ hạ nửa đêm triệu kiến dân nữ, có việc gì?”
Hắn lại vội vàng tiến lên, nắm lấy cổ tay ta:
“A Mãn, theo ta trở về. Ngôi vị hoàng hậu vẫn luôn chờ nàng. Trở về đi, nàng vẫn là hoàng hậu của ta.”
Lần này, đến lượt ta bật cười.
“Bệ hạ, ngài nghĩ rằng điều đó khả thi sao?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn.
Tiêu Diễn cũng nhìn ta, bàn tay nắm chặt tay ta, từng chút từng chút siết lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt đi từng phần.
“A Mãn, nếu ta nói, chỉ khi nàng rời đi, ta mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào? Kể từ khi nàng rời đi, ta ăn không ngon, ngủ không yên, ta...”
“Bệ hạ.”
Ta ngắt lời hắn.
Không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
“Ngài từng dạy ta rằng. Có những việc, chỉ cần nhẫn nhịn, rồi cũng sẽ qua.”
16
Tiêu Diễn không còn xuất hiện nữa.
Chắc hẳn đã trở về.
Thương Đô và Dận Đô cách xa nhau, hắn không thể rời triều đình quá lâu.
Nhưng Tiêu Sở thì vẫn ở lại.
Ngày đầu tiên, nó chỉ đứng trước cổng sân, rụt rè nhìn vào bên trong.
Ngày thứ hai, nó thất vọng ngồi bệt xuống đất, như một con chó hoang bị bỏ rơi.
Ngày thứ ba, Thẩm Chân dẫn nó vào nhà.
Thẩm Chân biết tất cả mọi chuyện.
Đêm đó, khi tiếng gõ cửa không dứt, chính chàng đã khuyên ta:
“Nương tử, chúng ta làm nghề rèn, phải gọn gàng, dứt khoát. Một thanh kiếm tốt cần trải qua ngàn lần rèn giũa, tiến có thể công địch, lùi có thể tự bảo vệ. Hãy đi đi, chẳng qua cũng chỉ là một ngọn lửa luyện qua nàng thôi.”
Tiêu Sở chính là ngọn lửa đó, ta lại không biết phải đối mặt với nó như thế nào.
Nó là một phần m/á/u thịt của ta.
Ta từng yêu thương nó không giữ lại chút gì, từng hết lòng hy sinh vì nó.
Nhưng cuối cùng, nó trở thành một lưỡi kiếm trong tay người khác, để rồi quay lại làm tổn thương ta.
Ta không thể dùng những từ như “hận” hay “oán” để nói về đứa con mà ta đã sinh ra.
Tiêu Sở giờ đây đã lớn hơn chút ít, không còn quấn lấy ta.
Thẩm Chân dành cho nó một gian phòng, nó rất biết ơn, suốt ngày “Thẩm thúc thúc” trước, “Thẩm thúc thúc” sau.
Với Yểu Yểu, nó cũng tỏ ra đặc biệt ôn hòa, dễ chịu.
Chỉ là Yểu Yểu không thích nó lắm.