Đại Nhân Ký, Bặt Vô Âm Tín

Chương 1



Khi Ký Thư Nghiễm lên kinh ứng thí, ta đã dốc toàn bộ tích lũy trao cho chàng.

Trước lúc khởi hành, chàng ôm ta vào lòng.

"Đợi đến khi liễu xanh rợp bóng năm sau, ta nhất định cưỡi tuấn mã cao to đến đón nàng!"

Tháng Ba năm sau, Ký Thư Nghiễm quả nhiên đứng đầu bảng vàng.

Chàng sai người đến rước ta.

Ta theo xe ngựa vào kinh, vừa đến phủ Ký gia liền bắt gặp thánh chỉ tứ hôn do Hoàng thượng ban xuống.

Ký Thư Nghiễm tiếp chỉ tạ ân, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

Ta ngồi lặng trong phòng suốt đêm, lau kiếm suốt một đêm trường.

1

Tin tức Ký Thư Nghiễm đỗ Trạng nguyên truyền về trấn Ma Hợp vào giữa tháng Ba.

Cùng lúc đó một loạt lời đồn cũng lan đến.

Người trong kinh thành đều bảo rằng vị Trạng nguyên mới đỗ này bản tính phóng túng, chơi bời phóng đãng, hậu viện mỹ nhân phân nửa là nam kỹ, phân nửa là nữ tử.

Nghe vậy, ta chỉ cảm thấy nực cười.

Ký Thư Nghiễm quả thực hao tâm tổn trí, để tránh bị các quan lại quyền quý muốn kết thân làm phiền, đến thanh danh cũng không cần nữa.

Những lời đồn ấy, ta hoàn toàn không tin.

Dù sao, còn hai ngày nữa chính là ngày chàng hẹn ước cùng ta.

Với tính tình của Ký Thư Nghiễm, sao có thể để ta đến kinh rồi nhìn thấy cảnh tượng nhơ nhuốc này?

Dù thật sự có bày trò trong hậu viện, chàng chắc chắn cũng đã xử lý ổn thỏa từ lâu...

Ta suy nghĩ đến mức quên cả việc trong tay.

Sư phụ ngồi bên lò rèn phả khói từ tẩu thuốc, thấy ta xuất thần đã lâu bèn ho nhẹ một tiếng.

Ta giật mình tỉnh táo lại, vung búa nện xuống thanh đoản đao đang kẹp chặt trên bàn đá.

Nào ngờ phôi đao đã sớm nguội lạnh, một búa giáng xuống khiến lòng bàn tay ta tê rần.

Sư phụ thở dài, gõ tẩu xuống đất dập tắt tàn thuốc rồi cất giọng gọi ta.

"Thôi được rồi, hôm nay nghỉ tại đây đi, ngươi mang đao theo cùng ta lên núi một chuyến."

Ta ngoan ngoãn đặt dụng cụ xuống, gỡ thanh đao treo trên tường đeo lên lưng rồi theo sư phụ ra hậu viện.

Trấn Ma Hợp dựa núi mà xây, rèn đao đường nằm ngay dưới chân núi.

Một con đường mòn nhỏ hẹp kéo dài từ hậu viện lên tận đỉnh là lối đi do sư phụ từng bước từng bước in dấu mà thành.

Sư phụ khoanh tay sau lưng rồi chậm rãi tiến về phía trước, ngón cái theo thói quen mân mê vết chai trên hổ khẩu.

"Ký Thư Nghiễm khi nào đến đón con?"

"Hai ngày nữa."

Ta vừa đáp vừa cúi đầu nhìn tay mình.

Bàn tay vốn mềm mại nay đã phủ đầy vết chai sần, khi chạm vào vô cùng thô ráp.

Nghe vậy, bước chân sư phụ thoáng khựng lại rồi tiếp tục tiến về trước.

Người không nói gì thêm.

Ta biết sư phụ luyến tiếc ta.

Suốt quãng đường đến đỉnh núi, cả hai đều im lặng.

Lên đến nơi, sư phụ ra hiệu cho ta rút đao, luyện lại từ đầu đến cuối bộ đao pháp người đã dạy.

Ta vốn luôn chăm chỉ luyện tập.

Bộ đao pháp này ta đã học suốt mười năm, từ lâu đã thấm nhuần trong lòng, từng chiêu thức trôi chảy như nước chảy mây trôi  không chút tì vết.

Sư phụ hài lòng gật đầu.

"Tốt! So với sư huynh con còn mạnh hơn! Lần này vào kinh, thay ta dạy dỗ tên hỗn trướng kia một trận!"

Ta biết sư phụ trong lòng không nỡ bèn cố tình trêu người.

"Hay là con bắt hắn trói về đây để sư phụ tự tay dạy dỗ?"

Sư phụ cười sảng khoái một hồi, sau lại nghiêm mặt.

"Niệm Bạch, vào kinh rồi vi sư không còn khả năng bảo hộ con nữa. Làm việc phải lượng sức mà làm, có gì nên bàn bạc với sư huynh, không được lỗ mãng! Đao pháp con học đủ để tự bảo vệ mình, nhưng nhớ kỹ không được sinh sát niệm!"

Đây là lần đầu tiên sư phụ gọi ta như vậy.

Người trong trấn Ma Hợp đều biết ta gọi là Bạch Niệm Thu, không ai hay thực chất ta mang họ Thu, danh Niệm Bạch.

Chỉ có sư phụ biết, chuyến này ta vào kinh không chỉ là vì Ký Thư Nghiễm.

Ta lập tức cay sống mũi, quỳ xuống dập đầu.

"Vâng, đồ nhi ghi nhớ!"

Đêm ấy, đợi sư phụ ngủ say, ta thả bồ câu đưa tin.

【Năm ngày sau đến kinh.】

2

Ký Thư Nghiễm quả thực giữ lời nhưng chỉ giữ một nửa.

Không có tuấn mã cao to như chàng từng nói, chàng cũng không tự mình đến mà chỉ sai người đưa xe đến đón ta.

"Bạch cô nương, Ký đại nhân vừa mới nhậm chức liền được phong làm Tứ phẩm Thị lang, được bệ hạ hết sức coi trọng, thật sự không thể thoát thân nên đành sai tiểu nhân đến đón."

Người đánh xe tự xưng là quản gia của Ký Thư Nghiễm, tên là Ký Trung.

Ta nhướn mày.

Không tệ chút nào, năm đó một văn tiền lộ phí còn phải chắt bóp gom góp, giờ thì ngay cả quản gia cũng có rồi.

Sư phụ tức giận đến mức chửi ầm lên: "Ra vẻ ta đây làm bộ làm tịch, còn học theo cái thói làm quan! Tên hỗn trướng này, chẳng khác nào cái thằng sư huynh vô dụng của con! Một đám không ra gì!"

Ta dỗ dành mãi mới khiến sư phụ bớt giận, sau đó mới cáo biệt người rồi lên xe ngựa thẳng tiến kinh thành.

Đường quan đạo bằng phẳng, xe ngựa phi nhanh nhưng trong khoang chỉ hơi chao nhẹ.

Ký Thư Nghiễm trước nay luôn chu đáo, cố ý trải một lớp đệm dày trong khoang xe, ta ôm chăn lông cuộn tròn vào trong thoải mái đến nheo mắt lại.

Nửa mơ nửa tỉnh, trong đầu chợt hiện lên một bóng dáng rách rưới, gầy gò đến mức hai gò má và hốc mắt trũng sâu, trên người lấm lem bùn đất.

Đó là lần đầu tiên ta gặp Ký Thư Nghiễm.

Năm ấy đại hạn, ta nhặt được Ký Thư Nghiễm ở cổng trấn.

Thật giỏi quá đi.

Tùy tiện nhặt một cái, ai ngờ nhặt được ngay một vị Trạng nguyên.

Ta nghĩ thầm.

Sư phụ ta cũng thật lợi hại, mười lăm năm trước nhặt ta về khi ta mới năm tuổi, nuôi đến bây giờ.

Vừa có thể rèn đao luyện kiếm, vừa có thể dạy ra một Trạng nguyên.

Đúng là một dòng truyền thừa tài giỏi!

Năm ngày sau, con đường đất bị bánh xe nghiền qua nhiều lần đã chuyển thành đường lát đá, xe ngựa cuối cùng cũng vào kinh.

Phủ đệ của Ký Thư Nghiễm là Hoàng thượng ban cho, tuy có hơi xa trung tâm nhưng diện tích lại không hề nhỏ.

Xe đi vòng qua cổng sau, lượn một vòng lớn mới đến được cổng chính đối diện phố lớn.

Ký Trung cười nói: "Đây là ý của Ký đại nhân, nói rằng Bạch cô nương đến nên nhất định phải đi bằng cổng chính."

Ta bĩu môi.

Tên quản gia này chắc chắn đã hiểu sai ý Ký Thư Nghiễm.

Ký Thư Nghiễm nhất định là muốn khoe với ta phủ đệ của chàng rộng lớn ra sao, để ta thấy được số bạc ta đã bỏ ra cho chàng không hề uổng phí.

Nhưng ta chỉ nhìn bức tường viện dài dằng dặc mà nghĩ một chuyện khác.

Sân lớn như vậy, sau này quản lý chắc hẳn sẽ rất phiền phức!

Trong lúc ta còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì xe ngựa dừng lại.

Ký Trung vội vàng đỡ ta xuống, trên mặt không giấu nổi niềm vui.

"Bạch cô nương mau nhìn, đó là xe ngựa của cung đình! Hoàng thượng nhất định lại ban thưởng cho Ký đại nhân thứ gì rồi, nửa tháng nay phủ chúng ta chưa từng ngừng nhận ân thưởng!"

Ta khẽ mỉm cười, ôm chặt chiếc hộp dài mang từ trấn Ma Hợp đến trong tay.

Có lẽ đang tiếp đãi sứ giả, Ký Thư Nghiễm không ra đón ta.

Ký Trung lén lút quan sát ta.

Ta xưa nay chẳng bận tâm những chuyện ấy, lòng đầy mong đợi đi theo hắn bước qua cổng chính.

Đi men theo bức bình phong, rẽ qua hành lang quanh co, thấy chính sảnh hiện ra trước mắt.

Ký Thư Nghiễm đang quỳ trước sảnh đường, tiếp chỉ.

Giọng nội quan đọc thánh chỉ lanh lảnh cao vút: "… Vì tác thành giai ngẫu, đặc biệt ban hôn cho quận chúa Cẩm Hòa, Lâm Sương Nhi, cùng Ký ái khanh. Chọn ngày lành thành thân, mong khanh lấy chân tình đối đãi, chớ phụ thánh ân. Khâm thử."

Sân viện rộng lớn không một ai lên tiếng.

Lặng như tờ.

Gió nhẹ thổi qua, ta nghe thấy chính mình thở dài khe khẽ.

Rất nhẹ nhưng lại khiến Ký Thư Nghiễm ngẩng đầu lên.

Mắt chàng hơi đỏ khi nhìn về phía ta.

Ta và chàng lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu cho đến khi nội quan truyền chỉ lại lên tiếng.

"Ký đại nhân, mau tiếp chỉ đi!"

Ký Thư Nghiễm nhìn chằm chằm ta, biểu cảm giằng co đến mức gần như vặn vẹo nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.

"Thần, Ký Thư Nghiễm."

Chàng chậm rãi cúi rạp người xuống.

"Tiếp chỉ, tạ ân."

3

Mãi đến khi nội quan truyền chỉ rời đi, Ký Thư Nghiễm vẫn không đứng dậy.

Chàng ngơ ngẩn siết chặt cuộn thánh chỉ màu vàng sáng trong tay, gục gối trong vẻ tiều tụy.

Chương tiếp
Loading...