ĐÁM CƯỚI CỦA TÔI

Chap 1



ĐÁM CƯỚI CỦA TÔI

Tác giả: 知我 – Tri Ngã

Thể loại: Hiện đại, nữ cường, vả mặt

 

Lúc đang ăn cơm, điện thoại của Hứa Dật đột nhiên vang lên một tiếng.

Đúng lúc đó, tôi muốn cầm lấy chiếc cốc nước cạnh điện thoại của anh, vừa đưa tay ra thì thấy người anh khẽ cứng lại.

Cuối cùng, khi thấy tôi chỉ muốn uống nước, vẻ căng thẳng trong mắt anh mới dần biến mất.

Tôi giả vờ không nhận ra điều gì bất thường, mỉm cười gật đầu.

Tôi và Hứa Dật quen biết đã mười hai năm, mọi hành động của anh tôi đều hiểu rõ. Chỉ qua một biểu hiện vừa rồi, tôi đã biết chắc rằng trong điện thoại của anh có điều gì đó giấu giếm.

Quả nhiên, sau bữa cơm, anh đột ngột đứng dậy nói công ty có việc, vội vàng rời khỏi nhà.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho Tiểu Trương, trợ lý của anh.

"Ơ! Chị dâu…Dự án gặp vấn đề à? À, dự án đúng là có trục trặc, vừa rồi chính em mời anh Hứa đến xem qua."

Nếu lúc đầu tôi còn hy vọng vào mối tình mười hai năm này, thì sau cuộc điện thoại với Tiểu Trương, mọi niềm tin của tôi hoàn toàn tan biến.

(…)

 

--

Lúc ăn tối, điện thoại của Hứa Dật vang lên một tiếng. 

Tôi vừa khéo muốn lấy chiếc cốc nước bên cạnh điện thoại của anh, vừa đưa tay ra thì thấy cơ thể anh thoáng cứng lại. 

Đến khi nhận ra tôi chỉ muốn uống nước, ánh mắt căng thẳng của anh mới dịu đi. Có lẽ cảm thấy biểu hiện của mình vừa rồi quá rõ ràng, anh liền đứng dậy, cầm lấy điện thoại, nói: 

"Em ăn trước đi, anh vào nhà vệ sinh một lát." 

Tôi giả vờ không phát hiện ra điều bất thường, mỉm cười gật đầu. 

Tôi và Hứa Dật quen nhau đã mười hai năm, mọi hành động của anh, tôi đều hiểu quá rõ. Chỉ với một chi tiết vừa rồi, tôi đã biết trong điện thoại của anh chắc chắn có bí mật. 

Tháng trước, chúng tôi vừa đăng ký kết hôn, lễ cưới cũng đã định tổ chức vào cuối năm, thiệp mời đã chuẩn bị xong và bạn bè, người thân cũng đều đã được thông báo. Tôi thật sự không muốn xảy ra chuyện gì vào lúc nhạy cảm này, nên quyết định tạm thời quan sát. 

Sau bữa tối, tôi bắt đầu làm thiệp mời đám cưới, còn Hứa Dật ngồi một bên nghịch điện thoại. Từ phản chiếu trên màn hình tivi, tôi thấy anh đang lén lút nhắn tin. 

Tôi định gọi anh lại giúp một tay, nhưng anh đột nhiên đứng dậy, chưa kịp để tôi lên tiếng thì đã nói: 

"Vợ ơi, Tiểu Trương nói dự án có vấn đề đột xuất, anh phải qua công ty một chuyến. Lát nữa em cứ ngủ trước, đừng chờ anh nhé. Ngoan nào." 

Nói rồi, anh hôn lên má tôi, thậm chí không cho tôi cơ hội đáp lời, đã vội vã rời đi. 

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng anh chạy ra xe. Lúc này đã là chín giờ tối. Tôi nghĩ một chút rồi gọi cho Tiểu Trương. 

Đầu dây bên kia, Tiểu Trương rõ ràng lúng túng: 

"Ơ… chị dâu, dự án có vấn đề ạ? À, đúng rồi, dự án có chút vấn đề. Vừa nãy chính em đã mời anh Hứa đến xem qua." 

Nếu ban đầu tôi vẫn còn hy vọng vào mối tình mười hai năm này, thì sau cuộc điện thoại với Tiểu Trương, mọi niềm tin của tôi hoàn toàn tan vỡ. 

Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến một người như Hứa Dật, vốn không thích nói dối, lại phải viện cớ ra ngoài? 

Từ đó, tôi bắt đầu âm thầm quan sát mọi hành động của anh. 

Chính nhờ vậy, tôi phát hiện ra thời gian tan làm của anh ngày càng muộn. Dù về nhà, anh cũng chỉ nói vài câu qua loa rồi lấy lý do mệt mỏi để vào phòng. Có những đêm tôi tỉnh dậy, anh vẫn chưa ngủ, còn mải mê với chiếc điện thoại. 

Tôi không muốn làm ầm ĩ, chỉ nhẹ nhàng khuyên anh nghỉ ngơi sớm. Không ngờ, anh lại nhân cơ hội này đề nghị ngủ riêng, lý do là công việc anh dạo này nhiều, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. 

Trái tim tôi hoàn toàn lạnh lẽo. 

Dù chưa có bằng chứng rõ ràng, nhưng hàng loạt biểu hiện gần đây cho thấy anh mười phần thì đến chín là ngoại tình. 

Để đến gần sự thật hơn, tôi quyết định tạm thời giữ im lặng. 

Dạo này nhóm của anh quả thật có dự án đang tiến hành, công việc bận rộn, tăng ca liên tục. Trước đây, tôi luôn thông cảm với sự vất vả của anh, không bao giờ để anh bận tâm đến việc nhà. Nhưng giờ đây, tôi biết mình không thể để anh tiếp tục như vậy. 

Tôi bắt đầu thường xuyên "nhờ vả" anh. 

Chẳng hạn hôm nay, tôi đi xem đồ nội thất, giữa trưa cố ý gọi điện cho anh, nhờ anh đến đón. 

Đầu dây bên kia, giọng anh thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: 

"Em tìm chỗ nào mát mẻ ngồi đợi anh nhé." 

Sự tinh tế của Hứa Dật chính là ở điểm này. Dù anh không còn yêu tôi, nhưng vẫn không để tôi nhận ra điều đó. 

Anh đến rất nhanh. Vừa mở cửa xe, tôi đã ngửi thấy một mùi hương lạ thoang thoảng. Tôi giả vờ như không biết, bước lên xe, và ngay khi ngồi xuống, tôi nhận ra ghế phụ đã bị điều chỉnh. 

Nhìn ánh mắt chăm chú và đầy vẻ yêu thương của anh, trong một khoảnh khắc, tôi muốn giáng cho anh một cái tát thật mạnh. 

"Điện thoại em hết pin rồi, anh cho em mượn máy một chút nhé." Tôi mỉm cười nhìn anh. 

Quả nhiên, nụ cười trên môi anh thoáng cứng lại, nhưng vẫn đưa điện thoại cho tôi. 

Tôi theo thói quen nhập ngày sinh của mình để mở khóa. Nhập ba lần sai, hệ thống báo phải đợi 30 giây để thử lại. 

Thực ra, việc tôi mượn điện thoại chỉ là một phép thử. Nhưng cuối cùng, người đau lòng vẫn là chính tôi. 

Trước đây, tôi từng nghĩ quyết định sai lầm nhất trong đời mình là vào ngày đăng ký kết hôn, tôi đã đồng ý nghỉ việc để trở thành một bà nội trợ toàn thời gian theo ý muốn của Hứa Dật. 

Mức lương năm của Hứa Dật gần bảy con số, đủ để cho tôi một cuộc sống sung túc. Tôi bị những lời ngọt ngào của anh làm mờ mắt, nghĩ đến mối tình mười năm của chúng tôi, cuối cùng tôi chọn tôn trọng quyết định của anh. 

Sau khi nghỉ việc, tôi có dư dả thời gian để chuẩn bị cho lễ cưới. Tôi từng cảm thấy may mắn và hạnh phúc vì dù tôi không còn thu nhập, anh vẫn đối xử với tôi như trước. 

Nhưng hiện tại, nhờ việc ở nhà toàn thời gian, tôi có nhiều thời gian hơn để chú ý đến từng hành động của Hứa Dật. 

Sáng nay, sau khi ăn sáng, anh hôn nhẹ lên má tôi trước khi rời đi. Tôi mỉm cười đáp lại, chờ anh ra khỏi nhà liền vội vàng lau mạnh vết hôn trên mặt. Chỉ cần nghĩ đến việc đôi môi ấy có thể đã chạm vào một người phụ nữ khác, thậm chí làm những chuyện tệ hại hơn, tôi cảm thấy buồn nôn. 

Tôi bí mật đi theo anh. 

Xe anh chạy về hướng phía nam thành phố và cuối cùng dừng lại ở một khu biệt thự liền kề. Taxi không được phép vào khu cao cấp này, tôi đành ngồi trong một quán cà phê đối diện chờ đợi. 

Sáng nay, anh nói rằng sẽ họp cả ngày và không thể sử dụng điện thoại. Nhưng tôi không biết công ty của anh đã dời đến một khu biệt thự từ lúc nào. 

May mắn thay, anh không ở trong đó lâu. Khoảng mười phút sau, xe anh rời đi, nhưng lần này có thêm một người phụ nữ trên ghế phụ. 

Cửa sổ xe hạ xuống, tôi lập tức nhận ra người phụ nữ ấy. 

Thật trớ trêu thay, đó chính là người mà Hứa Dật trước đây từng khẳng định ghét cay ghét đắng – Lý Tình. 

Lý Tình lớn hơn chúng tôi hai tuổi, là đồng nghiệp cùng đợt với Hứa Dật. Cô ấy từng yêu thầm anh từ cái nhìn đầu tiên. Vào những đêm muộn, khi Hứa Dật chia sẻ với tôi những tin nhắn đầy tình cảm cô ấy gửi đến, trong mắt anh chỉ toàn sự khinh miệt. 

Tôi tiếp tục bám theo xe anh. 

Hôm nay là ngày Valentine trắng, tôi thấy anh cùng Lý Tình xem phim, đi dạo phố. Trong suốt khoảng thời gian đó, họ luôn tay trong tay. Khi qua đường, anh chu đáo để cô ấy đi phía trong, giống như bất kỳ cặp tình nhân nào, ngọt ngào làm những điều mà chỉ người yêu dành cho nhau. 

Nhìn qua tấm gương bên đường, tôi thấy trên môi Hứa Dật luôn nở một nụ cười dịu dàng. So với nụ cười giả tạo mỗi khi đối diện với tôi, nụ cười ấy thật khiến người ta rung động. 

Nhiều lần, tôi muốn xông lên hỏi thẳng anh, muốn nhìn xem biểu cảm của anh sẽ ra sao khi bị bắt quả tang. Liệu anh có bối rối, có cảm thấy tội lỗi hay không? Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không làm gì. Chỉ lặng lẽ chụp lại những hình ảnh thân mật của họ. 

Rồi tôi gọi điện cho anh. 

Anh dừng chân, vô thức nhìn sang Lý Tình. 

Cô ấy dường như ngay lập tức đoán được là tôi. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: 

"Anh nghe điện thoại đi, em sẽ tránh mặt." 

Chương tiếp
Loading...