ĐÁM CƯỚI CỦA TÔI

Chap 5 - Kết



Vào ngày cưới, lãnh đạo và đồng nghiệp của Hứa Dật sẽ có mặt, gia đình nhà họ Hứa cũng đông đủ. Cơ hội để làm nhục anh ta và Lý Tình ngay trước mặt mọi người chỉ có một lần này. Những tổn thương họ gây ra cho tôi, tôi nhất định phải trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần. 

Nói xong, tôi chợt nhận ra Giang Hoài cũng là một người bị tổn thương trong chuyện này. Việc tôi mời anh làm luật sư có lẽ cũng là một sự tàn nhẫn đối với anh. Tôi thoáng nhìn anh một cái. 

Đọc được suy nghĩ trong ánh mắt tôi, Giang Hoài cười nhẹ, các đường nét trên gương mặt anh trở nên mềm mại hơn: 

"Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi cảm thấy mình vẫn ổn." 

Anh nói tiếp: 

"Thậm chí, tôi còn phải cảm ơn chị." 

Nói rồi, anh đứng dậy: 

"Tôi còn có việc, nếu chị cần gì thêm, cứ liên hệ." 

Lúc anh vừa lên xe, cô gái trẻ đã tát Lý Tình hai cái bỗng từ trong bóng tối chạy ra, miệng hớn hở nói: 

"Quá đã rồi, anh ạ! Em giúp anh hả giận được chút rồi đấy." 

Sau đó, cô nhanh chóng nhảy lên xe. Hóa ra, cô gái đó là em gái của Giang Hoài. 

 

 

Nhà mới của tôi nằm trong một khu chung cư cũ, nơi hầu hết cư dân đều là đồng nghiệp cũ của ba mẹ Hứa Dật. Ngày hôm sau, tôi cố tình đi dạo quanh khu nhà. Không biết nhà họ Hứa đã làm cách nào, nhưng dù nhận ra tôi, chẳng ai hé môi kể về chuyện Hứa Dật ngoại tình. 

Tôi bật cười lạnh lẽo. Đúng là gia đình vô liêm sỉ đến tận cùng. 

Càng gần ngày cưới, nụ cười trên mặt Hứa Dật càng ít đi, thời gian anh dành cho tôi lại càng ít hơn cả nụ cười ấy. Nhìn khuôn mặt anh ngày một hốc hác, tâm trạng tôi lại tốt lên. 

Buổi trưa, tôi gọi điện cho anh: 

"Ngày mai em đi thử váy cưới, anh rảnh không?" 

Chưa kịp nghe câu trả lời, tôi đã nghe thấy giọng Lý Tình vọng lên: 

"Hứa Dật, có phải Hàn Mẫn gọi không?" 

"Vợ ơi, anh đang bật loa ngoài," Hứa Dật vội vàng giải thích. "Bọn anh đang họp, lát nữa anh gọi lại cho em được không?" 

Tôi hít một hơi thật sâu, giọng điệu nhẹ nhàng: 

"Vừa rồi là chị Lý đúng không? Em đang định hỏi chị ấy xem có tiện làm phù dâu cho em không. Anh cũng biết đấy, bạn bè em đều đã kết hôn, mà chị ấy thì hình như vẫn độc thân?" 

Đầu dây bên kia im bặt. Có lẽ đến cả Lý Tình cũng không ngờ tôi lại đề nghị như vậy. 

"Chị ấy không…" Hứa Dật theo bản năng định từ chối. 

"Được chứ." Lý Tình bất ngờ đồng ý. 

Thế là, một cách kỳ lạ, tôi và Lý Tình trở thành "bạn bè." 

 

 

Khi tôi đi thử váy cưới, cô ta tỉ mỉ giúp tôi chỉnh dây áo, nhẹ giọng nói: 

"Hàn Mẫn, tôi cảm thấy chúng ta có gu giống nhau. Tất cả những thứ của chị, tôi đều rất thích." 

Cô ta nhìn tôi mỉm cười, lời nói nghe thật lòng đến kỳ lạ. 

Tôi nhìn cô ta qua gương, đáp lại: 

"Chị cười đẹp lắm." 

Ngày tôi đi diễn tập tại nơi tổ chức lễ cưới, cô ta cũng theo sát bên cạnh. 

Tôi đứng dưới sân khấu, nhìn cô ta và Hứa Dật cùng nhau tìm vị trí trao nhẫn cưới. 

Ánh mắt Lý Tình nhìn Hứa Dật tràn đầy tình cảm. Còn anh thì ánh mắt lảng tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh nhìn của cô ta kéo lại. 

Tôi cười nhạt. Đây sẽ là khoảnh khắc bình yên cuối cùng trong phần đời còn lại của họ. 

 

 

Ngày cưới đã đến. 

Tôi dậy sớm, tiến hành mọi việc theo đúng trình tự. Ai ai cũng chúc mừng, còn tôi thì thật sự cảm thấy vui vẻ khi nghĩ đến cảnh tượng sắp diễn ra. 

Buổi trưa, tôi đến nơi tổ chức lễ cưới. 

Hội trường đã đông kín khách, màn hình lớn ở trung tâm sân khấu chiếu lại những bức ảnh cưới của tôi và Hứa Dật. 

Tôi đứng yên ở cửa, lặng lẽ quan sát mọi thứ. 

Đúng lúc ánh đèn vụt tắt, hình ảnh trên màn hình bỗng thay đổi. Những bức ảnh cưới bị thay bằng loạt ảnh Hứa Dật và Lý Tình hẹn hò, thậm chí cả ảnh họ cùng vào khách sạn. 

Cả hội trường rơi vào im lặng. Người dẫn chương trình cũng sững sờ. 

Ba mẹ Hứa Dật như phát điên, lao lên tìm cách tắt máy chiếu. 

Hứa Dật đứng c.h.ế.t lặng bên cạnh sân khấu, như một con rối không hồn. 

Khi loạt ảnh kết thúc, màn hình chuyển sang gương mặt Lý Tình. Ngay sau đó, âm thanh từ đoạn ghi âm vang lên, là tiếng cô ta và Hứa Dật quấn quýt với nhau. 

Mẹ anh quá tức giận, ngã quỵ xuống ngất xỉu tại chỗ. 

Lãnh đạo của Hứa Dật mặt đen như mực, tức giận bỏ đi. Chỉ còn lại anh, ánh mắt trống rỗng, nhìn cảnh tượng trước mặt. 

Trong tiếng bàn tán ồn ào của đám đông, tôi lặng lẽ rời đi. 

Đám cưới đầy nhục nhã của chúng tôi kết thúc trong tiếng còi xe cấp cứu 120 vang lên. 

Tôi không gặp lại gia đình nhà họ Hứa. Tất cả các vấn đề liên quan, tôi đều giao cho Giang Hoài xử lý. Anh không nói nhiều về quá trình, chỉ thông báo rằng tôi nhận được bồi thường gần như toàn bộ tài sản của nhà họ Hứa. 

Lần cuối tôi gặp lại Hứa Dật là ngày chúng tôi đến cục dân chính để ly hôn. 

Chỉ hơn một tháng không gặp, anh trông tàn tạ, râu ria xồm xoàm, chẳng còn vẻ phong độ ngày trước. Nhìn thấy tôi, anh như phát điên, lao tới. 

"Vợ ơi, em nghe anh giải thích đi." 

Tôi né người sang một bên, ánh mắt đầy chán ghét, khinh bỉ. 

Anh đứng đờ ra, ánh mắt thẫn thờ hơn cả ngày diễn ra đám cưới. 

Ra khỏi cục dân chính, anh vẫn bám theo tôi. 

"Anh đã chia tay với Lý Tình rồi. Vợ ơi, em cho anh một cơ hội nữa, được không?" 

Nghe nói chuyện xảy ra trong lễ cưới đã lên báo, lan truyền trên mạng. Lý Tình bị cư dân mạng tấn công dữ dội, thậm chí bị truy tìm danh tính, dẫn đến trầm cảm nặng. Giờ đây, cô ta đang điều trị trong bệnh viện tâm thần. 

Tôi nhíu mày, bước qua Hứa Dật để đón taxi. 

Đúng lúc đó, một chiếc SUV màu đen dừng lại trước mặt tôi. 

Cửa sổ hạ xuống, gương mặt kiên nghị của Giang Hoài hiện ra. 

"Lên xe." 

Tôi không hề do dự, mở cửa xe, bỏ lại Hứa Dật đứng ngây dại phía sau. 

Trong gương chiếu hậu, bóng anh ngày một nhỏ dần, rồi biến mất, giống như tình yêu giữa tôi và anh. 

Tôi thu lại ánh mắt, vô tình chạm phải ánh nhìn có chút lo lắng của Giang Hoài. 

Tôi mỉm cười: 

"Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi cảm thấy mình vẫn ổn." 

Giang Hoài ngẩn người, rồi bật cười lớn. 

Tôi luôn tin rằng, bất hạnh chỉ là tạm thời. Những kẻ phản bội sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đẹp. 

Thế gian này, mọi điều đều công bằng như vậy. 

[Kết Thúc] – Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình nhé !!!

Chương trước
Loading...