ĐEM THÂN BÁO ĐÁP, TA ĐÃ GẢ ĐÚNG NGƯỜI
Chương 1
Đại Lý Tự Khanh đã gánh trên vai muôn vàn áp lực, tra ra hung thủ thật sự, giải oan cho phụ thân ta, giúp nhà ta thoát khỏi cảnh bị lưu đày đi Lĩnh Nam.
Phụ thân ta mang ân đức ấy, nguyện ý liều chết cũng phải báo đáp cho người.
Đại Lý Tự Khanh xua tay thoái thác, chỉ nói: “Nhi tử của ta đến tuổi thành thân, nghe đồn nhà Thị Lang có ái nữ quý giá.”
Phụ thân ta hiểu ý.
1
Người trở về, kể lại lời của Đại Lý Tự Khanh.
Tổ mẫu ta im lặng.
Mẫu thân ta im lặng.
Ba vị đích tỷ tỷ và hai vị thứ tỷ tỷ của ta cũng im lặng.
Nghe đồn, vị Đại Lý Tự Khanh ấy trí tuệ hơn người, lại dũng mãnh phi phàm.
Nhưng con trai duy nhất của ông ấy, ngoại trừ tướng mạo tuấn tú, còn lại đều bình thường.
Nói tầm thường là dễ nghe, chứ thật ra chính là ngu ngốc.
Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, ông ấy đã cứu cả nhà ta, nên các tỷ tỷ cho rằng ắt cả nhà phải trả.
Nhưng không ai nguyện ý vì báo ân cho gia đình, mà đi lấy một kẻ khờ, đánh đổi cả cuộc đời mình.
Nhìn các tỷ thoái thác lẫn nhau, lòng ta chợt nhói buồn.
Nếu không phải nhờ Đại Lý Tự Khanh, giờ đây chúng ta đã đang trên đường đi Lĩnh Nam.
Quãng đường xa xôi, hiểm nguy trùng trùng, còn chưa tới nơi có khi đã bỏ mạng.
Ông ấy cứu mạng cả nhà ta, cũng là cứu mạng từng người chúng ta.
Ân cứu mạng, chẳng lẽ không nên dốc lòng báo đáp sao.
Lúc ấy, tổ mẫu quay sang nhìn ta, trong mắt đầy kỳ vọng.
Ta bước tới, chấm dứt lời đùn đẩy của các tỷ, bảo phụ thân: “Thôi, để nữ nhi gả đi.”
Các tỷ lập tức câm nín.
Tổ mẫu tán thưởng, song ánh mắt cũng ánh lên vẻ không đành.
Mẫu thân lắc đầu, lặng lẽ nói với ta: “Niếp Niếp, không thể gả.”
Mẫu thân thương ta, vì các tỷ đều đã cập kê, còn ta mới chỉ mười bốn tuổi.
Ta quỳ xuống dập đầu với mẫu thân, lại dập đầu phụ thân, rồi nói: “Xin phụ thân nói lại với Đại Lý Tự Khanh, đích trưởng nữ của Hộ Bộ Thị Lang, Cố Hân Nghiên, nguyện gả cho nhi tử của người, Phó Tử Ân.”
Phụ thân rưng rưng nước mắt, hài lòng gật đầu.
Mẫu thân ngoảnh đi lau lệ.
Các tỷ thì thở phào nhẹ nhõm.
2
Nghe tin, Phó đại nhân rất vui.
Ngài nhờ phụ thân ta gửi cho ta một bộ trang sức nạm hồng bảo thạch.
Giá trị một nghìn lượng bạc.
Ta cất đi, định sẽ đem làm của hồi môn.
Cha chồng kiếm được tiền, song phu quân ta thì không, nên muốn cuộc sống sau này thong thả, ta phải biết tính toán tỉ mỉ.
Hôn kỳ giữa ta và Phó Tử Ân định sau một năm, đợi ta qua lễ cập kê rồi sẽ gả.
Trước kia, ta chỉ ham chơi, không bận tâm gì.
Từ khi đính hôn, ta liền bám lấy tổ mẫu, học cách quản gia và quản sổ sách.
Mẫu thân ta là vợ kế, tính tình mềm mỏng, gả cho phụ thân ta thì không nắm quyền quản gia, mọi việc đều do tổ mẫu chưởng quản.
Tổ mẫu thấy ta thật tâm muốn học, bèn hết lòng dạy dỗ.
Các tỷ tỷ cũng muốn theo học, nhưng bị tổ mẫu quắc mắt đuổi về.
Các tỷ có sư phó của riêng mình, nhưng kém xa so với tổ mẫu.
Thế là ta trở thành đệ tử duy nhất do tổ mẫu đích thân chỉ dạy, khiến các tỷ ghe tỵ nhưng đành bất lực.
Trong mắt cả phủ, ta là người “hy sinh” cho cả nhà.
Họ đối đãi với ta có phần đặc biệt, xem như bù đắp.
Ở cạnh tổ mẫu học một năm, ta bỗng nhận ra cách nhìn người và thế cuộc của ta đã đổi khác.
Trong truyện thường nói, con người có phân đẳng cấp, trước kia ta không để tâm.
Tỉ như trước ta thấy ta với các tỷ là như nhau.
Nay nhìn họ, ta thấy họ, cảm thấy họ rất thấp kém.
3
Sau lễ cập kê, ta đúng hẹn gả vào Phó phủ làm tân nương.
Tối trước ngày xuất giá, phụ thân và phụ tử Phó Tử Ân lần lượt tìm ta trò chuyện.
Phụ thân nói: “Hân Nghiên, con ủy khuất quá, cả nhà mang ơn mà để mình con báo.”
Lời người, cũng như lời các tỷ.
Ta lắc đầu: “Phụ thân, Hân Nghiên nguyện ý gả cho Phó Tử Ân, cũng là để đền ân cứu mạng của chính mình.”
Phụ thân sửng sốt không ngờ ta nói thế.
Người khẽ gật đầu: “Con với các tỷ khác nhau thật.”
Phải, không giống nhau.
Cách các tỷ tính toán nhân sinh, khác hẳn ta.
Chẳng rõ ai tung tin các tỷ không muốn gả cho con trai ân nhân cứu mạng, khiến thanh danh họ bị ảnh hưởng rất xấu.
Giấc mộng gửi thân chốn như ý của các tỷ bị cản trở nghiêm trọng, mấy gia đình môn đăng hộ đối từng ngỏ ý nay đều lưỡng lự.
Mẫu thân ta hiền lành, nhưng thấy danh dự các tỷ sa sút, bà len lén hả dạ.
Bởi bà cho rằng ta gả cho Phó Tử Ân là bất hạnh, và mọi bất hạnh của ta đều do họ gây nên.
Họ cũng chẳng được tốt đẹp, thì bà mới thấy hả giận.
Tổ mẫu lại không hé răng, đứng trước lời đồn bất lợi với các tỷ cũng không ra tay can thiệp.
Phụ thân cũng án binh bất động.
Ta hiểu, đó là cách răn dạy tạm thời, cũng như là một kiểu công bằng dành cho ta.
Đợi ta xuất giá xong, họ ắt sẽ ra tay, vì dẫu gì nếu các ái nữ không ai gả được, phụ thân cũng không còn mặt mũi nào.
Phó đại nhân gọi ta đến, đem chuyện của Phó Tử Ân nói rõ.
Ông ấy bảo: “Hân Nghiên, chắc con đã nghe vài đồn đại về Tử Ân, song e có chỗ sai lệch, khiến con có thành kiến với nó, ảnh hưởng tình cảm phu thê, nên ta nghĩ rất lâu, quyết định nói thật với con.”
“Bên ngoài bảo Tử Ân ngốc nghếch, kỳ thật không phải, nó chỉ là phản ứng tương đối chậm, thực ra không phải bẩm sinh. Khi nương nó sinh, sức lực không đủ, khiến nó bị ngạt thở trong thai quá lâu, sinh ra toàn thân tím tái, phải vỗ một hồi mới khóc được. Đại phu nói não nó bị tổn thương, nên phản ứng chậm chạp. Nói điều này để con yên tâm, nó không di truyền gì cả, con sinh con với nó cũng không sao. Cũng hy vọng khi con ở chung với nó, hãy kiên nhẫn hơn.”
“Thêm nữa, bên ngoài còn đồn Tử Ân không được dạy dỗ đàng hoàng, cư xử thô lỗ cục cằn, thật ra không phải. Nó từ nhỏ không có mẫu thân, nhưng ta vẫn luôn đem nó theo bên mình, tự tay chỉ bảo. Chỉ là ta thân nam tử, không thể chu toàn tỉ mỉ, có chỗ sẽ khiến nữ nhân nhìn thấy mà chê thô kệch. Mong con bao dung, rồi đích thân dạy nó cách đối đãi với con.”
“Tử Ân chậm chạp thật, nhưng nó có điểm tốt mà những công tử khác không có. Thứ nhất, tuy đã hai mươi nhưng nó chưa từng gần nữ sắc, không để lại điều phiền toái. Sau này hậu viện thành thế nào là do con quyết. Thứ hai, nó rất nghe lời. Ta đã dặn nó về sau phải nghe con, Hân Nghiên à, Tử Ân sẽ nên người hay không, là nhờ con uốn nắn.”
Con người sợ nhất là so sánh, xem ra thì, ta càng thấy Phó đại nhân so với phụ thân ta quả là khác biệt một trời một vực.
Trong lòng, ta càng thêm kính trọng ông ấy.
Ta nói với ông ấy: “Đa tạ Phó đại nhân thẳng thắn bày tỏ. Một khi Hân Nghiên đã quyết gả cho Tử Ân, ắt sẽ đối đãi với chàng tử tế. Những điều ngài căn dặn, Hân Nghiên xin khắc ghi. Xin Phó đại nhân yên tâm, Hân Nghiên sẽ chăm sóc tốt cho Tử Ân.”
4
Ta và Phó Tử Ân thành thân.
Năm nay huynh ấy vừa đủ tuổi đội mũ, ta vừa qua lễ cập kê.
Huynh hơn ta năm tuổi.
Nhưng quả đúng như Phó đại nhân nói.
Trong chuyện phòng the, huynh ấy chẳng biết gì.
Rõ ràng tướng mạo tuấn tú, vẻ ngoài như một công tử nho nhã.
Thế nhưng cử chỉ lại vụng về, chẳng khác nào đồ tể mổ heo.