Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
ĐEM THÂN BÁO ĐÁP, TA ĐÃ GẢ ĐÚNG NGƯỜI
Chương 5
Nghe đâu Văn Thù Bồ Tát từng hạ phàm để độ hóa chúng sinh, thuở nhỏ mang tướng chậm chạp, về sau đọc kinh Phật khai mở trí tuệ, trở nên cực kỳ tinh anh.
Tổ mẫu nói không biết có thật không, dù sao cũng chỉ là một điển cố.
Người không bận tâm, ta thì ghi nhớ.
Dẫu sao thử cũng chẳng hại gì.
Phó Tử Ân rất nghe lời, ta bảo đọc là đọc, nhất là khi ta cùng đọc với huynh ấy, huynh càng hăng hái.
Ngày nào chúng ta cũng cầm một quyển kinh Phật, sáng đọc, trưa đọc, tối đọc.
Ngày ngày đều như thế, đọc mãi không ngừng.
Quản gia thấy lạ, bẩm Phó đại nhân rằng thiếu phu nhân ngày ngày dắt thiếu gia tụng kinh, mê mẩn, ông chỉ phất tay: “Không sao.”
Quản gia dần quen, không lấy làm lạ.
Sáu tháng sau, rửa mặt xong, ta gọi Phó Tử Ân bắt đầu buổi đọc kinh sớm.
Phó Tử Ân nhìn ta bằng đôi mắt sáng ngời, ta tưởng mình rửa mặt chưa sạch, hỏi: “Sao thế, trên mặt ta còn gì ư.”
Huynh nói: “Hân Nghiên, vất vả cho nàng rồi.”
Ta đáp: “Không sao.”
Rồi cùng huynh ấy mở kinh đọc.
Đọc được nửa chừng, ta sực tỉnh: Phó Tử Ân đã thông suốt rồi.
Trước kia huynh chưa bao giờ tự nói “nàng vất vả rồi” những câu huynh nói ra đều là ta dạy, hoặc Phó đại nhân, hoặc quản gia dạy.
Chưa từng có lời nào từ góc độ của ta mà xuất phát tự nhiên như vậy.
Ta vừa đọc vừa rưng rưng nước mắt.
Hôm ấy, ta như kẻ mơ màng cả ngày.
Tối xong buổi đọc, Phó Tử Ân chỉnh lại mũ, sửa sang y phục, vào thư phòng gặp Phó đại nhân.
Lúc huynh ấy rời đi, ta nghe bên trong, Phó đại nhân xúc động đến bật tiếng gào.
Ai có thể hiểu, ngỡ cả đời không thể chuyện trò cùng nhi tử, giờ bỗng thấy nhi tử nói năng bình thường là cảm giác thế nào.
Ta biết, Phó đại nhân cũng biết.
Đêm đó, Phó Tử Ân ân ái với ta, huynh chăm chú nhìn ta, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương, trìu mến, tràn ngập cảm xúc sống động.
Huynh ôm ta, siết chặt ta, hôn ta, mỗi động tác đều chan chứa tình cảm sâu đậm.
Thoáng chốc, ta chợt hiểu vì sao các tỷ không muốn lấy kẻ ngốc.
Bởi chỉ khi ở cạnh người “bình thường” chúng ta mới có thể giao hòa tâm ý.
Và cảm giác ấy tốt đẹp đến độ khiến người ta dù chết cũng cam lòng.
10
Nói đến các tỷ.
Sau một năm ta thành hôn, họ lần lượt gả đi cả.
Phụ thân ta nhờ Phó đại nhân ra tay, ông ấy nể mặt ta, ra tay giải quyết những lời đồn đại kia.
Mấy công tử quý tộc đó, mẫu thân họ không phải kẻ ngốc, thấy tỷ muội của ta được Đại Lý Tự Khanh che chở, lại ngỏ ý muốn kết thân, ngay cả Hoàng thượng cũng xen vào một tay, đưa thứ trưởng tỷ của ta vào cung phong làm Mỹ nhân.
Ba đích tỷ cùng một thứ tỷ còn lại đều gả sang gia đình giàu có, lấy những công tử đầu óc bình thường.
Ta cảm tạ Phó đại nhân, ông nói: “Chúng đều nhờ hào quang của con. Với những gì con đã làm vì Tử Ân, muốn ta đưa hết các nàng vào hoàng cung, ta cũng sẽ dốc lòng thực hiện.”
Phó Tử Ân cười: “Có một vị tẩu tẩu làm phi tử trong cung là đủ, nhiều hơn sợ Hoàng thượng nghi chúng ta nuôi chí tạo phản.”
Ta và Phó đại nhân cùng mỉm cười.
Giờ Phó Tử Ân tựa như tiến một ngày ngàn dặm.
Bởi huynh ấy khai mở nhờ kinh Phật, giữ vững chính niệm, vừa thông suốt lại vừa tu dưỡng tính tình.
Dù đã khôn ngoan, huynh ấy vẫn khiêm nhường, không phô trương, cũng không tự cao.
Huynh vẫn như trước, ngày ngày quấn quýt bên ta.
Nhưng không phải vì dựa dẫm, mà vì ta đang mang thai bốn tháng.
Phó đại nhân cũng ít khi ra ngoài tra án, ông dành nhiều thời gian hơn ở Kinh thành.
Ông đã tâu Hoàng thượng, được Hoàng thượng đồng ý cho mời Thánh thủ trong cung sẵn sàng chờ đỡ đẻ.
Phó Tử Ân vẫn chưa yên tâm: “Vạn nhất trong cung có nương nương cũng sinh cùng lúc Hân Nghiên thì sao.”
Phó đại nhân lườm huynh.
Phó Tử Ân nay thông minh, suy nghĩ chu toàn hơn chúng ta rất nhiều.
Huynh ấy quyết tự học y thư, chuyên về khoa sản, chỗ nào không hiểu sẽ đi hỏi Thánh thủ.
Rốt cuộc, như đã an bài, hài tử đầu lòng của chúng ta chào đời trong vòng tay phụ thân nó.
Tiểu tử vừa sinh ra đã cất tiếng khóc vang, âm vang khỏe mạnh.
Khóc đến nỗi tổ phụ rơi lệ vì vui sướng.
11
Ban đầu chuyện Phó Tử Ân trở nên thông tuệ vốn định giấu thiên hạ.
Đó là ý của huynh.
Huynh nói, giả ngốc cũng có cái hay, tránh được nhiều phiền toái.
Mục tiêu huynh khai mở chỉ vì muốn yêu ta tốt hơn, làm phụ thân tốt hơn.
Khai trí rồi, huynh chỉ muốn dùng khả năng đó để vun vén cho ta và dưỡng dục con cái.
Phó đại nhân thấy cũng hợp lý, không nhất thiết khoe khoang, chỉ cần nhà cửa êm ấm.
Thời điểm ấy, Phó đại nhân đã được thăng làm Hình Bộ Thượng Thư.
Có điều quản gia không nhịn được, chuyện thiếu gia đỡ đẻ cho thiếu phu nhân quả là kinh thiên động địa, ông rêu rao khắp nơi.
Nhiều người nghe mà không tin nổi, tuy không gia đình quyền quý nào mời một nam nhân như Phó Tử Ân đến hộ sản, nhưng tin “Phó thiếu gia đã khôn lên” khiến huynh trở thành miếng mồi béo bở.
Bản thân huynh ấy vốn tuấn mỹ, giờ thêm thông minh, lại có phụ thân làm Thượng thư, tiền đồ vô hạn.
Những nhà đông con gái bắt đầu rục rịch, hòng gả con mình làm thiếp cũng được.
Trong số đó, có cả phụ thân ta.
Đích trưởng tỷ của ta (gả cho đích thứ tử của Hộ Bộ Thượng Thư) không may sảy thai, thất sủng, bị hắt hủi ở phủ Thượng thư.
Ông ta muốn con trai hưu thê để tái giá, phụ thân ta không dám đắc tội cấp trên, tính rước tỷ về, đưa sang Phó phủ, cho tỷ cùng ta hầu một chồng.
Mẫu thân biết chuyện, ầm ĩ với phụ thân, giờ họ đang đòi hòa ly.
Ta mới rõ, thuở đầu phụ thân định hứa gả đích trưởng tỷ cho Phó Tử Ân.
Tỷ ấy không đồng ý, còn vận động các tỷ khác vùng lên khiến phụ thân đành nhượng bộ.
Thế mới có chuyện ta tự mình xung phong.
Họ tưởng ta vì gia đình mà chịu hy sinh, nên không oán, còn mang ít nhiều cảm kích.
Nào ngờ giờ Phó Tử Ân khai trí, đối đãi thê tử như châu ngọc, trong mắt nữ nhân, huynh ấy là lang quân như ý.
Đích trưởng tỷ thấy ta cướp mất phúc phận của nàng, đến khóc kể với phụ thân, khóc mãi khiến ông xiêu lòng.
Rốt cuộc, nam nhân mấy ai không tam thê tứ thiếp, thà để đích trưởng tỷ vào Phó phủ, vừa giải quyết khó khăn cho tỷ, vừa nối lại “tiền duyên” còn đỡ để nữ nhân khác chen vào.
Ông cảm thấy gả tỷ vào cũng là lo cho hai ái nữ, lo cho Phó Tử Ân, phu thê thuận hòa chẳng phải phúc của huynh ấy ư.
Ông cho rằng mình đang nghĩ tốt cho mọi người.
Mẫu thân ầm ĩ, ông phớt lờ, vì bà xưa nay nhu mì, không thể làm nên trò gì.
Ông sai người báo ý định ấy cho ta, ta lờ đi.
Sau đó, ta sang gặp Phó Thượng thư.
Ta nói: “Phụ thân, con không muốn rước trưởng tỷ vào cửa. Nhưng nếu phụ thân con cứ khăng khăng, con chỉ đành hòa ly với Tử Ân, bế Thiếu Hoa rời đi.”
Thiếu Hoa là trưởng tử của ta và Phó Tử Ân, cũng là tâm can bảo bối của Phó Thượng thư.
Nghe thế, ông đập bàn, mắng lớn: “Cố Thị Lang hồ đồ quá.”
Nén giận, ông bảo ta: “Hân Nghiên con yên tâm, ta sẽ giải quyết. Ta không cho phép bất cứ ai hủy hoại tình cảm của con và Tử Ân.”
Giờ đây, Đại Lý Tự Khanh là đệ tử thân tín của ông.
Một lệnh ông truyền sang, bên ấy lập tức mở cuộc mật tra về phụ thân ta lẫn Hộ Bộ Thượng Thư kia.
Phụ thân ta thấy ta mãi không đáp, quả nhiên dùng đạo hiếu ép ta.
Ông dọa bỏ mẫu thân, bảo bà dạy nữ nhi chẳng ra gì.