ĐI RỒI LẠI VỀ
Chương 1
Phu quân muốn đưa biểu muội từng hòa ly về làm thiếp.
Nhi tử lại đòi cưới cô nương nghèo khổ, bán thân chôn cha làm chính thê.
Ta phản đối, phụ tử bọn họ liền bàn cách tính kế trừ khử ta.
“Muốn nạp thì nạp, muốn cưới thì cưới, ta không quản nữa.”
Về sau lại quỳ gối cầu xin ta. Đã muộn rồi!
01
Ta nghĩ nát óc cũng chẳng rõ rốt cuộc kiếp trước gây nên nghiệt gì, lại gả cho kẻ vong ân bội nghĩa ấy, còn sinh ra một đứa con bất hiếu bất kính, vô ơn vô nghĩa.
Chỉ vì ta phản đối bọn họ nạp thiếp, cưới vợ, mà hai phụ tử kia thương lượng cách giết ta.
Họ toan hạ độc, mưu mô khiến ta mang tiếng thông dâm để bắt gian tại giường, hoặc hưu thê, hoặc đuổi ta về điền trang ở quê, rồi trên đường cho sơn tặc giả cướp bóc, hoặc tìm cách để xe ngựa của ta rơi xuống vách núi. Tóm lại là muốn ta chết, để ta không quản nổi bọn họ nữa.
Hoàn toàn chẳng nghĩ đến chuyện “biểu muội” kia căn bản không phải hòa ly, mà là gian phu dâm phụ bị bắt quả tang, nam nhân bên đó vì muốn giữ thể diện, vì hai hài tử không biết ai là cha ruột, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Còn nữ tử đáng thương bán thân chôn cha kia lại là con ngựa gầy trốn ra từ chốn kĩ phường.
Phụ tử hai người không có tài cán gì lớn, nhưng ngu muội và độc ác thì kẻ này còn giỏi hơn kẻ kia. Cho đến tận lúc này, những lời nghiến răng nghiến lợi, tàn nhẫn vô tình của bọn họ vẫn ong ong bên tai ta.
Gió lạnh thổi tới, thân thể rét run, lòng càng lạnh buốt.
“Phu nhân…” Ta nhìn Thanh Loan đứng sau lưng mình với đầy vẻ lo lắng, nàng cũng nghe rõ âm mưu độc địa của hai cha con ấy.
Trong mắt nàng có đồng cảm, xót xa, oán hận, phẫn nộ, còn nhiều hơn cả ta: “Phu nhân, thiếu gia chỉ là nhất thời mê muội, đợi người lớn hơn chút, nghĩ thông suốt, ắt sẽ biết lỗi, hiểu cho nỗi khổ tâm của người.”
Ta xoay người bước vào gian nhà. Lò sưởi dưới đất đỏ lửa, hơi ấm trong phòng xua đi cái lạnh trong thân thể và trái tim ta. Ta bảo Thanh Loan chuẩn bị thức ăn.
Nàng sững sờ một thoáng, sau đó ngỡ rằng ta đã nghĩ thông, liền mỉm cười sai người làm thêm vài món nhỏ ta ưa thích.
Phải, ta nghĩ thông rồi. Bọn họ muốn nạp thiếp, cứ nạp. Muốn cưới vợ, cứ cưới.
Khi chưa xuất giá, ta nghe theo ý phụ mẫu, qua lời bà mối mà gả đi, gả xong tự nhủ cùng phu quân tương kính như tân, hiếu kính với cha mẹ chồng, đối xử tử tế với gia đình chồng, có hài tử thì dồn hết tâm tư cho đứa nhỏ.
Nhi tử đau ốm, ta ngày đêm canh bên gối, quầng mắt đỏ hoe, rơi biết bao lệ cho tới khi đưa nhỏ khỏe lại.
Ta mong nhi tử có tiền đồ, không làm điều ác, cũng chẳng muốn nhi tử thành kẻ thiển cận tầm thường, nên đôi lúc hơi khắt khe.
Nhưng trong mắt nhi tử, ta chẳng hề có tình mẫu tử, chỉ là coi nó như con rối, bồi dưỡng nó chẳng qua để bản thân ta được vẻ vang. Nhi tử nào biết lúc ta mười tháng mang thai, cực khổ trăm bề.
Ta không chiều theo ý nó, nó liền đòi mạng ta. Đó là ta thất bại, không dạy dỗ con tốt, cũng là ta sơ sẩy, không nhận ra lòng nhi tử chứa đầy oán hận, chỉ mong thoát khỏi ta.
Tâm trạng không tốt, ăn uống chẳng vào, ta qua loa mấy miếng rồi bảo Thanh Loan dọn xuống.
“Phu nhân, thiếu gia đến.”
Ta nhìn về phía Ứng Tuân đang bưng hộp thức ăn, từng bước từng bước đi tới.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong đầu ta lóe lên vô vàn hình ảnh từ lúc nhi tử còn nhỏ đến khi lớn.
Khi bập bẹ tập nói, loạng choạng chạy về phía ta, đôi mắt sáng rỡ gọi “Mẫu thân”, nép mình vào lòng ta đầy tin cậy.
Những gì ta từng cho rằng tốt đẹp, lại tan vỡ khi nhi tử mỉm cười nói: “Mẫu thân, đây là canh gà hài nhi bảo nhà bếp nấu riêng cho người.”
Ta hồi thần, liếc đứa nhỏ một cái. Bàn tay cầm bát canh của nó khẽ run.
“Là canh sao, cứ để đó, đợi nguội nguội ta sẽ uống.”
“Không nóng đâu, để hài nhi đút mẫu thân.”
Bàn tay nhi tử cầm thìa run rẩy càng rõ, lòng ta như rơi vào vực sâu
“Thoắt cái con đã mười bảy rồi, cũng sắp đến tuổi đội khăn (lễ trưởng thành) rồi, ta luôn coi con còn nhỏ, việc gì cũng muốn thay con phân định. Thôi, con muốn cưới ai thì cưới, ta không cản nữa.” Nói xong, ta mong chờ nhìn đứa nhỏ
Muốn xem nhi tử có vì tình mẫu tử mà buông tay không, nhưng rốt cuộc nó vẫn run rẩy múc từng thìa canh đút cho ta. Canh gà bổ dưỡng hòa với độc dược, đắng ngắt đến lạnh người.
Nhi tử múc từng thìa, ta uống từng ngụm. Nó giả vờ bình thản, như thể đây chỉ là bát canh thường ngày. Nhưng nhi tử là do một tay ta nuôi lớn, nó không giấu nổi vẻ chột dạ, cũng chẳng thể giấu nổi sự nhẫn tâm này.
Ta đưa bát lại cho Thanh Loan, nhi tử đứng dậy nói: “Tạ ơn mẫu thân đã thành toàn, người cứ nghỉ ngơi, hài nhi xin cáo lui.” Nó bước gấp đến mức suýt vấp ngã vì vạt áo chính mình.
“Tuân Nhi.”
Hài tử ngoảnh lại nhìn ta.“Từ nay về sau chuyện của con không cần hỏi ý ta, con cứ tự mình quyết, tự mình định đoạt.”
Môi đứa nhỏ mím lại, oán hận càng sâu, cắn răng nói một câu: “Vâng, mẫu thân.”
Nước mắt ta rơi, liền vội lấy tay ngăn lại, không để đám nha hoàn thấy sự chua xót và thất vọng lúc này.
“Thanh Loan, đem bát canh kia mời đại phu xem thử.” Rồi ta sai nha hoàn lấy bộ nhổ, cho tay vào họng, cố móc hết canh vừa uống ra.
02
“Phu nhân, đại phu nói, trong bát quả nhiên có độc, ban đầu uống vào không mấy biểu hiện, nhưng qua ngày tháng, người sẽ dần mệt mỏi, kiệt quệ tinh thần, cuối cùng ra đi trong giấc ngủ.”
Ta im lặng hồi lâu mới hỏi: “Uống phải sẽ đau đớn không?”
“…”
Thanh Loan không đáp. Đúng vậy, là độc, chẳng thể nào không đau đớn được. Sáng hôm sau, Ứng Tuân lại tự mình mang canh gà tới.
Nhi tử nói: “Mẫu thân, hài nhi không cưới Trân Nương nữa, trước kia hài nhi hồ đồ phạm sai, khiến mẫu thân buồn, mong người thứ lỗi cho hài nhi lần này.”
Nhi tử muốn đút ta uống canh, ta không đáp, chỉ bảo con để đó: “Lát nữa nguội ta uống.”
Ta liền sai người bắt mấy con chuột, đổ canh gà cho chúng uống. Kết quả chuột lăn ra chết tại chỗ.
Thanh Loan và mấy nha hoàn lấy tay bịt miệng, run rẩy khắp người:
“Phu nhân.”
“Phu nhân…”
Ta vờ lâm bệnh. Bệnh là giả, chán nản chẳng muốn quản cái nhà này nữa là thật. Mấy chị em dâu đến thăm, ta chủ động giao quyền quản gia và thẻ bài cho bọn họ.
Bọn họ làm bộ từ chối vài câu, rồi hớn hở nhận lấy. Trong sổ sách còn tám vạn lượng bạc, so với nhà quyền quý thì chẳng thấm vào đâu, nhưng vẫn dư dả hơn gia hộ bình thường.
Đó đều là tiền ta dốc sức làm ra bao năm, bọn họ lập tức sẽ nghĩ đủ lý do, cớ này cớ nọ mà cuỗm hết. Đã buông tay rồi, thì tài sản nhà họ Ứng, ta chẳng thiết can dự nữa.
Người đầu tiên phản đối là Ứng Tuân: “Mẫu thân chỉ ốm nhẹ, nào phải không chữa được, sao lại giao quyền quản gia đi?”
“Thật sự có thể khỏe lại ư?” Ta hỏi ngược lại con.
Nét mặt con chợt biến đổi, chột dạ đứng lên, ấp úng. “Mẫu thân chắc chỉ cảm lạnh chút, ắt sẽ lành thôi.”
Con do dự như muốn nói gì, cuối cùng mím môi rời đi. Ta thừa hiểu con muốn xin bạc. Con cần tiền để cô đào kia được sống dễ chịu hơn.
Con giả vờ mềm mỏng là dối trá, giả lo lắng cũng là dối trá, chỉ có việc muốn giết ta là thật. Từ miệng Thanh Loan, ta nghe nói sau khi quay về, Ứng Tuân liền đập phá đồ đạc, trừng phạt bọn gia nhân, trọng dụng đám người nhi tử đưa từ bên ngoài vào.
Bọn gia nhân bị phạt nặng đều do ta đích thân chọn và dạy dỗ, nay nó oán hận ta, nên trút giận lên bọn họ, như phản kháng và báo thù ta.
“Cứ để nó làm, cho người mang thuốc cho họ, nếu được thì tìm cơ hội chuộc thân cho họ ra khỏi phủ, tự tìm kế sinh nhai.”
“Nhưng phu nhân…”
Ta hiểu bồi dưỡng họ tốn không ít bạc, và họ quả là có tài.