Điều Muốn Nói

Chương 3



10

Trời tối đen, đêm đã về khuya.

Chu Tự Ngôn đang ngậm điếu thuốc trong miệng, người tựa vào cửa sổ hành lang.

Trước đây sức khỏe Lâm Bích Hà rất yếu, anh nghĩ giờ này cô chắc đã đi ngủ.

Khi Tào Nguyện mắt đỏ hoe bước ra khỏi phòng khám, Chu Tự Ngôn đã dập thuốc.

Anh liếc cô một cái, lạnh giọng hỏi: “Kết quả kiểm tra sao rồi?”

“Có chảy máu nhẹ, bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi trong tháng này.”

“Vậy đừng đến trường nữa, từ giờ ở nhà dưỡng thai đi.”

“Chồng ơi… thế sau này anh có ở bên em không?” Tào Nguyện nũng nịu ôm lấy cánh tay anh.

Chu Tự Ngôn cau mày rút tay ra: “Anh đã nói bao lần rồi là đừng có gọi cái kiểu đó.”

“Ở đây không ai nghe thấy nên em mới gọi như vậy thôi mà…”

“Đủ rồi, anh sẽ bảo tài xế đưa em về.”

“Anh không ở lại với em sao? Hôm nay em thấy rất khó chịu, nhỡ lại chảy máu nữa thì biết làm sao…”

“Bác sĩ không kê thuốc à? Uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi.”

Chu Tự Ngôn bước thẳng về phía thang máy: “Anh đâu phải bác sĩ, ở lại cũng chẳng giúp được gì.”

Tào Nguyện cắn môi, nước mắt không ngừng trào ra, nhưng sợ làm Chu Tự Ngôn khó chịu nên cô chỉ biết gượng ép nuốt ấm ức xuống rồi theo anh vào thang máy.

“Chu Tự Ngôn…” Lúc chuẩn bị lên xe, Tào Nguyện không nhịn được nữa bèn quay lại gọi.

Chu Tự Ngôn liếc đồng hồ, mất kiên nhẫn nói: “Lại sao nữa?”

“Ngày mai anh có đến không?”

“Bác sĩ nói tháng này kiêng rồi còn gì.”

Chu Tự Ngôn nhướng mày: “Tìm anh cũng vô ích. Tháng này anh muốn dành thời gian cho vợ, em liệu mà ngoan ngoãn đi.”

Tào Nguyện vừa tức vừa tủi, nước mắt rơi lã chã.

Chu Tự Ngôn vừa nhìn vừa nghĩ đến cái thai trong bụng cô, cũng dỗ dành vài câu: “Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt. Có thời gian anh sẽ qua thăm sau, vậy nhé.”

Tào Nguyện nhìn theo bóng lưng anh bước lên xe không ngoái đầu lại mà nước mắt lạnh buốt đọng trên gò má, hàm răng cắn chặt đến nhức nhối.

Cô không thể hiểu được anh ta.

Rõ ràng mình trẻ trung, xinh đẹp như vậy, tại sao lại bị xếp sau người vợ ốm yếu kia?

Nghĩ đến điều đó, cô chỉ thấy giận đến nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì hơn.

Bản thân cô cũng không nỡ rời xa Chu Tự Ngôn, càng không muốn rời bỏ tất cả những gì anh ta cho cô. Vậy nên cắn răng chịu đựng là cách tốt nhất.

11

Xe của Chu Tự Ngôn được đỗ dưới nhà.

Người giúp việc bước ra đón như thường lệ, anh cũng theo thói quen hỏi: “Phu nhân đã ngủ chưa?”

Người giúp việc đang đưa tay nhận áo khoác của anh bỗng ngạc nhiên: “Phu nhân không đi cùng cậu sao?”

Chu Tự Ngôn lập tức khựng lại: “Bà nói gì?”

Đêm đã khuya, ánh sáng trong nhà bao trùm lấy bóng anh.

“Chiều nay phu nhân ra ngoài dạo phố uống trà. Khi tài xế định đi đón thì phu nhân bảo không cần, vì đã hẹn dùng bữa tối với cậu.”

Người giúp việc càng nói càng run, giọng cũng bắt đầu lẩy bẩy: “Phu nhân còn dặn từ chiều rằng tối nay không cần chuẩn bị cơm.”

Chu Tự Ngôn đột ngột bước tới, túm lấy cổ áo người giúp việc: “Cô ấy còn nói gì nữa không? Một chữ cũng không được giấu, phải nói cho rõ hết ra!”

Người giúp việc bị dọa đến mặt trắng bệch: “Không… không còn gì nữa. Phu nhân chỉ bảo không cần nấu cơm thôi.”

Chu Tự Ngôn buông tay đẩy mạnh cô ta ra.

Anh sải bước chạy lên lầu, đồng thời rút điện thoại gọi cho Hứa Trân.

“Cậu đi ăn với Bích Hà à?”

“Hôm nay bọn mình không gặp nhau.”

“Nhưng chiều nay cô ấy nói đã hẹn cậu ăn tối.”

Giọng Chu Tự Ngôn bình tĩnh đến mức đáng sợ. Ngay cả anh cũng không thể tin được sự bình tĩnh đó đến từ chính mình. Chỉ có điều, không ai biết rằng bàn tay cầm điện thoại của anh vẫn đang run lên bần bật từng hồi.

“Bích Hà có gọi cho mình thật, nhưng mình có ca mổ nên đã hẹn bữa khác.”

Chu Tự Ngôn không nhớ nổi mình đã kết thúc cuộc gọi thế nào.

Anh lại gọi cho những người bạn thân khác của Lâm Bích Hà, nhưng tất cả đều nói hôm nay không liên lạc, cũng không gặp mặt lần nào.

Chu Tự Ngôn đứng ngoài cửa phòng ngủ với cánh cửa đóng chặt.

Khoảnh khắc ấy, anh lại không có đủ can đảm để mở ra.

Lâm Bích Hà là một người thông minh như vậy, nhưng anh lại ngu muội tin rằng… Tin rằng cô thật sự không biết gì về tất cả những việc anh đã làm.

Nhưng… cô đã biết từ khi nào? Cô biết được những gì? Và… anh còn có cơ hội để được cô tha thứ hay không?

Chu Tự Ngôn hoảng loạn nhớ lại chuyện xảy ra nhiều năm trước.

Khi đó họ đang học đại học. Vì hoạt động trong câu lạc bộ nên anh và một đàn em nữ có chút thân thiết hơn mức xã giao. Xui thay cô gái ấy lại thật sự có tình cảm với anh, ai nhìn vào cũng nhận ra. Lâm Bích Hà cũng từng nhắc nhở anh vài lần, nhưng anh chẳng để tâm. Bởi anh nghĩ dù gì anh cũng chỉ yêu cô, chẳng hề có ý gì với ai khác. Sau đó, trong buổi tiệc câu lạc bộ, anh đỡ rượu thay cô gái ấy rồi tiện đường đưa về ký túc xá. Lâm Bích Hà sau khi biết chuyện cũng không làm ầm lên mà chỉ lặng lẽ nói lời chia tay.

Khi ấy, cả thế giới của anh như sụp đổ.

Nửa năm sau đó, anh chẳng nhớ nổi bản thân đã sống qua những ngày tháng đó thế nào. Càng không thể quên mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được sự tha thứ, một cơ hội quay lại bên cô.

Khi tay đẩy cửa ra, cả người Chu Tự Ngôn run rẩy.

Trong phòng tối om, chiếc giường thì vô cùng gọn gàng và sạch sẽ. Nhưng cũng trống rỗng không kém.

Thậm chí, ngay cả hương thơm quen thuộc của cô cũng đã biến mất hoàn toàn.

Anh vội lao vào trong, rồi lại ra ngoài mở hết mọi cánh cửa. Nhưng căn phòng nào cũng vắng tanh, không có bóng dáng của cô.

Đến lúc này, anh bắt đầu lo lắng, run rẩy bấm số gọi cô.

Điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng không ai bắt máy.

Chu Tự Ngôn cố gắng trấn an bản thân.

Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu.

Sau đó một lúc mới bấm số gọi cho Lâm Dược.

“Lâm Dược, đi tìm người. Ngay bây giờ. Phải tra ra bằng được tung tích.”

“Chu tổng, ngài muốn tôi tìm ai và tra cái gì?”

Anh nói cho Lâm Dược địa chỉ hội sở mà Lâm Bích Hà đã đến hôm nay.

“Điều tra vợ tôi rời khỏi hội sở rồi đi đâu, hiện đang ở đâu, những ngày qua liên lạc với ai. Tra cả thông tin chứng minh thư, sân bay, ga tàu cao tốc, bến xe – không được bỏ sót nơi nào. Còn nữa, đừng quên định vị điện thoại của cô ấy, có tin tức gì phải lập tức báo tôi ngay.”

12

Chu Tự Ngôn xoay người lao xuống tầng, lái xe thẳng tới sân bay.

Những nơi cô có thể đi cũng không nhiều. Ngoài quê nhà tại một thị trấn cách đây vài trăm cây số ra thì còn thành phố nơi cô bạn thân hồi đại học của cô lập nghiệp.

Chu Tự Ngôn cố trấn tĩnh lại, nghĩ về những chuyện có thể xảy ra.

Anh tự nhận mình luôn cẩn thận.

Trước đây anh đã cảnh cáo bạn bè xung quanh nhiều lần, nên không có ai dám nhiều chuyện trước mặt cô. Tào Nguyện lại càng không dám. Vậy nên, chuyện có thể chỉ là cô nghe được vài lời đồn thổi không rõ thực hư. Hoặc có thể do dạo này anh thường xuyên về nhà muộn, ít ở bên cạnh cô và lỡ thất hứa vài lần, khiến cô thấy tổn thương nên mới muốn dọa anh một chút.

Nhưng hiện tại không giống như trước kia nữa.

Họ đã là vợ chồng, đã có với nhau một sợi dây liên kết chặt chẽ.

Sức khỏe cô lại yếu như vậy, ngày ngày đều phải ở nhà tĩnh dưỡng.

Rời khỏi anh chẳng khác nào đi tự tử, giống như chú chim nhỏ được thả ra khỏi lồng son – sống không được bao lâu đã phải rời xa dương thế.

Chu Tự Ngôn cố thuyết phục mình như vậy.

Nhưng tiếc là chẳng có ích gì.

Tim anh đập thình thịch không ngừng suốt quãng đường. Cả lồng ngực như đang sôi lên, trái tim như bị đốt cháy từng tấc một.

Lúc dừng đèn đỏ, anh lại gọi cho cô một lần nữa, nhưng vẫn không ai bắt máy.

Xe gần tới sân bay thì điện thoại của Chu Tự Ngôn reo lên, là cuộc gọi từ Lâm Dược.

“Chu tổng, phu nhân rời khỏi hội sở vào khoảng 4 giờ chiều. Nhưng toàn bộ camera trên tuyến phố đó đều đã bị vô hiệu hóa, không cách nào tra được tung tích của phu nhân. Sau đó chúng tôi đã thử kiểm tra các sân bay, ga tàu cao tốc, bến xe… nhưng cũng không thấy thông tin xuất hành. Vậy nên có lẽ phu nhân vẫn còn ở lại trong thành phố.”

Chu Tự Ngôn nắm chặt vô lăng, thở phào một hơi: “Đi tìm ngay lập tức, dù thế nào cũng phải tìm được người cho tôi. À, còn định vị điện thoại thì sao?”

“Không tìm được thưa anh. Dường như điện thoại của phu nhân đã bị tắt định vị hoặc bị nhiễu sóng.”

Nghe đến đây, đầu Chu Tự Ngôn bỗng như nổ tung, trống rỗng hoàn toàn.

Lâm Dược còn nói thêm gì đó, nhưng anh ta căn bản không nghe lọt chữ nào. Chỉ đột nhiên nhớ đến lời Lâm Bích Hà nói khi xin tiền mấy hôm trước.

Cô nói đã chuẩn bị cho anh một món quà và để nó ở phòng bảo vệ trường cấp 3 cũ rồi hẹn anh ba ngày sau đến lấy – mà ba ngày sau chính là ngày mai.

Nhưng giờ đây, anh không thể chờ thêm phút giây nào nữa.

13

Khi Chu Tự Ngôn lao xe đến trường thì trời đã quá khuya.

Phòng bảo vệ cũng tắt đèn từ lâu.

Dù vậy, anh vẫn không quan tâm, vội vàng bước xuống xe, đập mạnh cửa phòng bảo vệ.

Đột nhiên anh thấy lạnh lạnh nơi đầu mũi. 

Anh vô thức giơ tay lên chạm vào — là tuyết.

Vậy ra tuyết đầu mùa đã rơi ở Bắc Kinh.

Anh chợt nhớ ra anh và Lâm Bích Hà cũng từng xác định mối quan hệ trong một ngày tuyết đầu mùa như thế này.

Chu Tự Ngôn đứng ngây người giữa màn tuyết ngày càng dày đặc mà rất lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.

Mãi cho đến khi bác Tống — bảo vệ trường cũ — gọi anh mấy tiếng liên tiếp, anh mới bừng tỉnh. Anh ấy thấy bác thì mừng khôn xiết, cầu xin bác mở cửa lấy món quà Lâm Bích Hà để lại cho mình.

Không ngờ, thứ ông ấy đưa cho anh chỉ là một chiếc phong bì bìa nâu đơn giản.

Khi cầm thư trên tay, anh cảm giác như đang nắm phải viên than hồng bỏng rát, chỉ muốn ném ngay ra xa.

Có lẽ anh đã đoán được bên trong là gì, cũng có thể là anh không dám đối mặt.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định mở ra.

Đập vào mắt đầu tiên là ba từ: “Đơn Ly Hôn”. Trang cuối cùng là chữ ký viết tay cùng dấu vân tay in mực đỏ của cô. Dưới nữa là những bản in chụp lại đoạn trò chuyện giữa anh và Tào Nguyện.

Ngoài những thứ đó ra, cô không để lại một lời nào cả. Nhưng lại giống như thể, mọi điều cần nói hay cần làm, cô đều đã hoàn thành một cách trọn vẹn.

Chu Tự Ngôn chỉ liếc qua những bản in đoạn trò chuyện đó một lần, rồi lập tức siết chặt tờ giấy trong tay đến mức nhàu nát.

Đọc xong, anh đưa bác Tống một điếu thuốc, gửi lời xin lỗi và cảm ơn đến bác. Sau đó lái xe thẳng tới chỗ Tào Nguyện.

Khi anh mở cửa bước vào ký túc xá thì Tào Nguyện vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi thấy anh thì lập tức vui mừng, lao đến muốn ôm lấy. Nhưng chưa kịp chạm vào đã bị anh giơ tay tát thẳng một cái.

Tào Nguyện sững người.

Chu Tự Ngôn không nói gì, chỉ lạnh lùng giáng thêm mấy cái nữa, cứ lặp đi lặp lại đến mức khuôn mặt cô sưng vù, khóe miệng rách toạc, máu chảy đầm đìa cả ra.

Cô bị đánh liên tiếp, dẫn đến không đứng vững nổi mà ngã nhào xuống sàn, chỉ biết ôm bụng và khóc nức nở van xin. Nhưng Chu Tự Ngôn chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn xuống bộ dạng thảm thương của cô ta. Cuối cùng giơ chân đạp mạnh vào bụng dưới của cô không chút thương xót.

Chương trước Chương tiếp
Loading...