Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Điều Muốn Nói
Chương 4
Tào Nguyện đau đến mức suýt ngất đi, ôm bụng lăn lộn trên sàn. Máu chảy ra từ giữa hai chân, nhuộm đỏ cả tấm thảm trắng.
Dù vậy, anh vẫn thấy chưa đủ, không ngần ngại cúi xuống túm lấy cổ áo cô, nhấc bổng cả người dậy.
“Mày là thứ gì?”
Anh bóp chặt khuôn mặt đã sưng phù của cô, đến mức cằm suýt trật khớp.
Gương mặt tuấn tú của anh lúc này vặn vẹo và dữ tợn vô cùng. Nhưng giọng nói lại lạnh lẽo và bình thản đến đáng sợ: “Một con đĩ rẻ tiền mà cũng dám khiến vợ tao buồn phiền sao? Tao để mày sinh thay vợ tao chỉ vì tao không nỡ để vợ tao chịu khổ thôi. Vậy mà mày tưởng có bầu là cao quý lắm hả? Tào Nguyện, ai cho mày cái gan dám quấy rối vợ tao rồi khiến cô ấy đau lòng hả?”
Tào Nguyện mắt tối sầm lại, bụng như bị dao cứa từng nhát. Cô sợ đến mức hồn bay phách lạc, hối hận đến mức muốn chết.
Trong đầu không ngừng oán trách bản thân, rằng tại sao cô lại không biết điều? Tại sao lại tham lam mơ tưởng đến vị trí của vợ anh ta? Nếu cô cứ ngoan ngoãn sinh con và sống trong nhung lụa, chẳng phải sẽ có tất cả rồi sao?
“Em không dám nữa… Chu Tự Ngôn… em thật sự không dám nữa…Cầu xin anh… cứu lấy đứa bé… đứa bé sắp không giữ được nữa rồi…”
“Muộn rồi.”
Nói xong, Chu Tự Ngôn khinh bỉ hất mạnh cô ta ra.
“Tào Nguyện, mày cầu trời mà khấn đi, mày khấn đến khi nào vợ tao tha thứ, chịu quay về với tao thì thôi. Bằng không, đời mày coi như xong rồi.”
“Chu Tự Ngôn, đó cũng là con của anh mà…”
Tào Nguyện đau đến co giật, nằm trên mặt đất, vật vã rặn từng chữ một, bàn tay dính đầy máu vẫn cố gắng với lấy anh, như thể đang bám vào hy vọng sống mong manh. Nhưng anh lại lùi sang một bên né tránh bàn tay dơ bẩn của cô, lạnh lùng nhìn cô dần ngất lịm vì đau đớn.
Lúc này, anh mới móc điện thoại ra gọi một cuộc: “Mau đến đây đưa người đi bệnh viện. Làm thế nào cũng được, không chết là được.”
Chu Tự Ngôn không buồn liếc nhìn cô một cái, quay lưng rời khỏi ký túc xá.
Lúc xuống lầu, tuyết đã phủ trắng mặt đất.
Anh chỉ mặc sơ mi và quần dài, nhưng chẳng cảm thấy chút lạnh nào hết, có lẽ bởi vì trong lòng đã nguội lạnh từ lâu.
Anh lại bấm gọi cho Lâm Bích Hà — và như những lần trước, không ai bắt máy.
Chu Tự Ngôn cúi đầu, ánh mắt vô tình chạm phải chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
Anh sực nhớ ra… Hình như từ mấy hôm trước, tay của Lâm Bích Hà đã không còn đeo nhẫn nữa.
Vậy thì… hôm đó ở bệnh viện là cô đã thấy hết, đã nghe hết rồi chẳng? Nhưng khi đó, cô lại không hề chất vấn anh. Thậm chí… ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.
Vậy thì cô… phải thất vọng đến mức nào đây?
Chu Tự Ngôn không dám nghĩ tiếp.
Chính anh lúc này… cũng không cách nào tìm được từ phù hợp để diễn tả tâm trạng của mình.
14
Tôi theo cô giáo lên đường đến một thị trấn nhỏ ở vùng Tây Bắc cách xa hàng nghìn cây số với thành phố cũ. Điều kiện ở đây vô cùng khắc nghiệt, lịch trình cũng rất dày, chẳng khác nào người nổi tiếng đi chạy show.
Cô giáo luôn lo lắng rằng sức khỏe tôi sẽ không chịu nổi. Nhưng sau khi vượt qua những ngày đầu bỡ ngỡ và mệt mỏi, tôi cũng dần thích nghi với nhịp sống và công việc nơi đây.
Tôi đổi điện thoại mới, số mới, tuy vậy điện thoại cũ vẫn giữ nguyên, không tắt máy, cũng không hủy số, chỉ là để lại nơi ở mà không mang theo bên người.
Trong điện thoại cũ, gần như mỗi ngày đều có cuộc gọi và tin nhắn từ Chu Tự Ngôn. Tôi chưa từng nghe máy, cũng chưa từng mở xem.
Lúc tới Tây Bắc, tôi đã gọi điện cho Hứa Trân và kể ngắn gọn chuyện giữa tôi và Chu Tự Ngôn. Nghe xong, Hứa Trân nổi giận đến mức mắng Chu Tự Ngôn trong điện thoại suốt mười phút.
“Bảo sao cậu lặng lẽ bỏ đi như thế. Bích Hà à, cậu không biết chứ Chu Tự Ngôn mấy hôm nay tìm cậu muốn phát điên luôn ấy, còn chặn đường tớ ở bệnh viện mấy lần. Nhưng cậu biết mà, tớ thật sự không biết cậu đã đi đâu, anh ta có hỏi han cũng vô ích. Chắc không khai thác được gì từ tớ nên anh ta cũng đã hỏi tất cả bạn bè từng thân với cậu.”
Tôi dặn Hứa Trân: “Nếu anh ta còn tìm cậu thì cứ nói là không biết nhé. Tớ hiểu mà, cậu cứ yên tâm. Tớ nhất định sẽ không để anh ta làm phiền đến cậu nữa đâu. Nhưng mà, Bích Hà này… cậu còn định quay về đây không?”
“Dĩ nhiên là có rồi. Tớ còn phải về làm thủ tục ly hôn với anh ta.” Tôi thản nhiên đáp.
“Nếu anh ta kiên quyết không chịu ly hôn thì sao?”
Tôi cười nhẹ: “Không sao cả. Sau này tớ đi khắp nơi, anh ta cũng chẳng tìm được tớ, có lẽ chuyện đó cứ để nó kéo dài như thế thôi.”
“Nhưng nhà họ Chu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Anh ta là con một mà, đã vậy còn có sản nghiệp phải thừa kế nữa.”
Tôi chưa kịp đáp thì đã phải kết thúc cuộc gọi, vì lúc đó có mấy đàn em trong đoàn tới rủ tôi đi ăn tối.
Vẫn là món thịt dê quen thuộc với mùi thơm nức mũi.
Trước kia ở Bắc Kinh, do sức khỏe yếu nên chế độ ăn uống của tôi luôn rất kiêng khem. Thịt bò, thịt dê gần như là không dám đụng đến, sợ bồi bổ quá mức sẽ dẫn đến bệnh dạ dày.
Nhưng giờ đến đây, sống hòa mình vào phong tục vùng miền, con người tôi lại dường như càng thêm khỏe mạnh và phấn chấn hơn hẳn.
Cô giáo cười đùa: “Dạo này trông khí sắc em hồng hào lắm đấy. Nhớ lúc mới gặp em, mặt mũi còn chẳng có chút gì là giống người sống cả.”
“Cũng nhờ ở bên cô, được ăn ngon ngủ kỹ nên mới vậy đấy ạ.” Tôi bưng bát, ghé sát vai cô nũng nịu.
“Lớn tướng rồi mà trước mặt các em còn chẳng nghiêm chỉnh được chút nào.”
Cô giáo vừa làm bộ trách móc, vừa gắp một miếng thịt to vào bát tôi: “Ăn nhanh lên, ăn nhiều một chút cho có sức theo kịp với mọi người.”
Tôi cúi đầu cắn một miếng thịt lớn, nhưng mũi lại chợt cay xè.
Tôi không muốn cô giáo nhìn thấy mình khóc nên cứ thế vừa ăn vừa để nước mắt hòa vào món thịt, ăn sạch sẽ không chừa miếng nào.
Tối hôm đó, tôi về đến nơi ở thì điện thoại cũ vẫn liên tục rung lên, và người gọi vẫn là Chu Tự Ngôn.
Tôi tự hỏi Chu Tự Ngôn có bị trúng bùa hay đánh ngải gì không mà ngày nào cũng gọi điện không ngừng nghỉ như vậy không thấy chán sao?
Đến khi anh ta ngừng gọi, tôi gửi cho anh ta tin nhắn đầu tiên – cũng là cuối cùng.
“Tôi đã ký đơn ly hôn rồi, sau này sẽ về Bắc Kinh làm thủ tục với anh. Những chuyện khác, vui lòng đừng làm phiền tôi nữa. Nếu còn gọi thêm lần nào thì số này tôi sẽ hủy vĩnh viễn.”
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại đã lập tức vang lên.
Lại là Chu Tự Ngôn gọi đến.
Vẫn là tôi không bắt máy.
Anh ta cũng không gọi lại thêm lần thứ hai, lát sau, chỉ gửi lại một chữ: “Được.”
15
Tin nhắn được gửi đi xong, Chu Tự Ngôn ngồi thụp xuống ghế sô pha, lấy tay che mặt, bật cười không ra tiếng.
Những người bạn ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Những ngày qua, anh ta gần như phát điên vì tìm tung tích của Lâm Bích Hà.
Dù chưa ai công khai nói ra, nhưng giới nội bộ đã bắt đầu râm ran chuyện này.
Cô nhân tình của anh ta — Tào Nguyện — cũng chẳng khá hơn. Nghe nói vì đưa tới bệnh viện quá muộn nên tử cung không thể giữ nổi.
Tào Nguyện đã đủ khổ rồi, nhưng Chu Tự Ngôn vẫn không tha cho cô ta. Mấy ngày trước vừa bị trường đuổi học, mấy ngày sau đã bị cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ vì quá mất mặt. Ngày trước được sống trong nhung lụa, giờ lại ẩn giật trong sương mù, dè dặt từng bước, chỉ mong ngày đêm Bích Hà quay về, để Chu Tự Ngôn buông tha cô ta một lần. Nhưng Lâm Bích Hà thì như bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn không có một chút tin tức gì.
“Anh Ngôn, vừa nãy là chị dâu nhắn à?” Có người can đảm lên tiếng hỏi.
Chu Tự Ngôn vẫn ngả người tựa vào sô pha, nhắm mắt không nói gì.
Cứ tưởng anh sẽ không trả lời, nhưng một lúc sau lại chậm rãi mở miệng: “Cô ấy thật sự không cần tôi nữa rồi.”
Không khí lặng đi trong thoáng chốc.
“Sao có thể chứ? Bao nhiêu năm tình cảm như vậy…Đợi chị ấy nguôi giận, rồi anh dùng thái độ chân thành xin lỗi, có khi chị ấy mềm lòng sẽ tha thứ thôi.”
Chu Tự Ngôn chỉ khẽ lắc đầu: “Các cậu không hiểu cô ấy đâu.”
Lời vừa dứt, cánh cửa bỗng bị đạp tung. “Rầm” một tiếng chát chúa vang lên, đập mạnh vào tường khiến ai nấy đều giật mình quay đầu nhìn. Chu Tự Ngôn cũng từ từ ngồi thẳng dậy.
Anh nheo mắt lại, khi thấy rõ người vừa đến thì bỗng nhếch môi, bật cười châm biếm: “Thì ra là mày à, Trần Cảnh Dao?”
Trần Cảnh Dao không lên tiếng, cũng chẳng nhìn ai trong phòng lấy một cái, bước thẳng đến trước mặt Chu Tự Ngôn, dùng chân hất tung cả bàn trà, rồi vươn tay túm lấy cổ áo Chu Tự Ngôn.
Không ai ngờ rằng người đàn ông gầy gò trước mặt lại có thể dùng lực mạnh đến như vậy.
Chu Tự Ngôn đang chếnh choáng vì rượu, bỗng bị túm cổ kéo bật lên, đập mạnh vào tường.
“Muốn đánh nhau sao?” Chu Tự Ngôn cười khẩy, giọng châm chọc.
Nhưng còn chưa kịp dứt lời, một cú đấm đã nện thẳng vào mặt anh ta.
“Chu Tự Ngôn, 5 năm trước tao đã nói rồi. Rằng nếu mày dám đối xử tệ với cô ấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày còn gì, nhớ không?”
Chu Tự Ngôn nghiêng mặt đi, máu đỏ tươi chảy dài từ mũi. Anh ta thản nhiên giơ tay quệt sạch, rồi cũng tung cú đấm trả lại.
Phòng khách nhanh chóng trở thành một mớ hỗn loạn.
Chai rượu thì vỡ nát, bàn ghế cũng nghiêng ngả trên sàn.
Chu Tự Ngôn say đến mức nửa tỉnh nửa mê, nhanh chóng bị đánh cho tơi tả, hai chân không đứng vững mà ngã xuống đất. Cả gương mặt cũng sưng vù, máu me bê bết.
Tay Trần Cảnh Dao thì bị cắt một đường dài, máu nhỏ từng giọt xuống sàn.
“Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện giữa tao và vợ tao?” Chu Tự Ngôn chống một chân ngồi dậy, buông một câu thách thức.
16
“Thế nào? Mới nghe nói hai bọn tôi cãi nhau mà cậu đã vội vã chạy đến muốn cướp vợ người khác à? Tiếc là, cậu thấy đấy, Trần Cảnh Dao— 5 năm trước Lâm Bích Hà chọn tôi chứ không chọn cậu. Vậy thì chắc chắn 5 năm sau vẫn vậy thôi.”
Trần Cảnh Dao siết chặt nắm tay đang rỉ máu khiến vết thương trên mu bàn tay lại nứt toạc ra, ai nhìn vào cũng có thể sợ đến lạnh sống lưng. Nhưng anh lại chẳng cảm thấy đau chút nào, chỉ cảm giác trái tim như bị cắm một cái gai, mà càng để lâu, vết đâm sẽ càng sâu hơn, đến mức len lỏi vào từng thớ thịt, khiến anh ăn không ngon ngủ không yên.
“Chỗ anh em với nhau, tôi cho cậu một lời khuyên thật lòng—đừng mơ tưởng đến vợ người khác nữa.”
Chu Tự Ngôn cười gằn, giọng đầy cay độc: “Chúng tôi kết hôn 3 năm rồi, cũng lên giường với nhau không biết bao nhiêu lần.”
Anh cố tình nhìn chằm chằm vào mặt Trần Cảnh Dao, thưởng thức từng biểu cảm đau khổ hiện lên trên gương mặt anh, như thể đang tận hưởng một liều hướng thần.
Giờ đây, mọi lý trí của Chu Tự Ngôn dường như đã không còn nữa. Anh chỉ muốn nhìn thấy Trần Cảnh Dao đau khổ và sụp đổ mà thôi.
“Cô ấy lần đầu yêu, lần đầu hôn, lần đầu lên giường—cũng đều đã dành cho tôi rồi. Cậu lấy gì mà so sánh với tôi, hả Trần Cảnh Dao? Lâm Bích Hà yêu tôi như nào, ai cũng biết. Chính vì yêu nên cô ấy mới hết lần này đến lần khác bỏ qua lỗi lầm cho tôi chứ, đúng không nào? Cô ấy càng tức giận với tôi, càng đủ để chứng minh cô ấy để tâm đến tôi. Thế thì cậu từ xa lặn lội đến đây để làm gì? Cậu nghĩ cậu có thể lợi dụng lúc tôi yếu thế rồi ôm vợ tôi về à? Đừng ảo tưởng nữa, Trần Cảnh Dao. Trong mắt Lâm Bích Hà chưa từng có cậu, và cũng sẽ không bao giờ có cậu đâu.”
Chu Tự Ngôn vịn vào thành ghế, khó khăn đứng dậy. Dù có chật vật đến mấy, lúc này đứng trước “kẻ thua cuộc” năm xưa như Trần Cảnh Dao, anh ta vẫn muốn giữ lấy cái thế thượng đẳng trước mặt mọi người.
“Tôi sẽ không ly hôn với vợ tôi đâu. Từ bỏ đi, cả đời này cậu chẳng có cơ hội ở bên cô ấy đâu.”
“Chu Tự Ngôn.”
Trần Cảnh Dao nhìn anh ta, trong mắt như phủ một lớp băng lạnh, lạnh đến tê tái, cũng quyết tuyệt đến cùng cực.
“Nếu 5 năm trước tôi nhìn ra được bản chất khốn nạn của anh, thì cho dù cô ấy có oán hận hay hờn trách tôi, tôi cũng sẽ giành cô ấy về bằng được.”