ĐƯA HOÀNG THƯỢNG RỜI KHỎI HOÀNG CUNG

Chương 1



Văn án:

Ngày đầu tiên vào cung, ta đã bị đưa vào lãnh cung.

Bắt đầu những chuỗi ngày tám chuyện xuyên tường với phi tần cùng chung cảnh ngộ phòng bên cạnh.

Đáng tiếc mỹ nhân lạnh lùng này không thích nói chuyện cho lắm.

Ta nghĩ nàng cảm thấy giọng nói của mình khó nghe, khàn khàn không giống nữ tử.

Nên bèn an ủi: "Muội muội đừng lo lắng, con người luôn có khuyết điểm, huống chi muội xinh đẹp như vậy, may mắn không bị lão già kia vấy bẩn!"

Mỹ nhân mím môi cười, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ.

Sau này ta dẫn theo nàng chạy trốn khỏi lãnh cung, nửa đường lại bị một đám thị vệ ngăn cản.

Ta kêu trời khóc đất nhận hết trách nhiệm về mình.

Kết quả đám thị vệ kia lại đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu hô:

"Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng!"

Ta chếc lặng: Cái mệ gì thế?

(...)

 1

Thật là trò cười thiên hạ, ta vừa tiến cung đã bị đày vào lãnh cung.
Quả nhiên đúng phong cách của tên hoàng đế điên loạn ấy.

"Thưa lệnh phi nương nương, ngài cũng đừng quá u sầu.
Phải biết rằng có những tân phi vừa đội phượng sai lên đầu, thoắt cái đã mất mạng."

Tên thái giám dẫn đường bẻ giọng the thé, hai mắt híp lại thành một đường chỉ.
Lời hắn nói là để an ủi, nhưng nghe qua lại khiến người ta thấy bực mình.

Nhưng quả thật hắn nói đúng.
So với việc sống dưới mí mắt của vị hôn quân hung bạo kia, ở lãnh cung chí ít còn có thể kéo dài mạng sống thêm vài năm.

Ta đẩy cánh cửa gỗ đỏ cũ nát, một con nhện nhảy lên mu bàn tay.
Ta đập chếc nó một phát, quăng xuống đất.

May thay, bên trong có vẻ đã được dọn dẹp, thậm chí sạch sẽ đến bất ngờ.
Không giống nơi đã bỏ hoang lâu ngày.

Có lẽ, vị phi tần trước đây chưa đi được bao lâu...

Nghĩ đến đây, ta khoanh tay, bất giác rùng mình một cái.

2

Đêm cuối thu, làn gió cũng lạnh buốt.
Ta cuộn mình trong chăn, trông chẳng khác gì một cái bánh ú.

Nghe tiếng cửa sổ giấy phát ra âm thanh "bụp bụp", rồi "két" một tiếng, cửa lớn trong điện bật mở.

Tim ta chợt thót lên, lại nhớ tới những lời đồn về lãnh cung.
Những oan hồn chếc oan sẽ hóa thành oán khí, thành nữ quỷ.

Không thể nào, không thể nào!
Ta vốn không làm điều gì thương thiên hại lý, họ không có lý do để bám lấy ta.

Nghĩ vậy, nhưng cơ thể vẫn run lên không ngừng.

Có tiếng bước chân dần tiến lại gần.
Ta mở to mắt, lấy hết can đảm nhìn ra cửa.

Dưới ánh trăng, bóng dáng một nữ nhân hiện ra.

Nhưng nơi lãnh cung này, ngoài ta ra không còn ai bị giáng tội cả.

3

"Muội muội tha mạng! Ta không cố ý chiếm chỗ ở của muội, ta chỉ là một phi tần mới bị ruồng bỏ thôi!"

Thấy nàng càng lúc càng tiến gần, ta lập tức quỳ sụp xuống cửa, dập đầu ba cái vang dội.

Nữ quỷ tựa như do dự, ngẩn người tại chỗ.

Ta nhìn chằm chằm cây nến bên cạnh, vội vã châm lửa.
Ánh sáng lập tức bừng lên trong phòng.

Quỷ sợ ánh sáng. Ta cược rằng nàng không dám lại gần nữa.

"Ngươi là người mới?"

Giọng nói của nữ nhân tóc đen dài kia nghe thật quái dị, khó phân biệt nam nữ.

Ta đánh bạo ngẩng đầu nhìn, lại không như tưởng tượng là một kẻ đầy m.á.u me.

Ngược lại, vẻ đẹp ấy mềm mại vô cùng.

Chiếc áo choàng xanh đen khẽ khoác trên vai nàng, theo động tác nghiêng đầu mà rơi xuống mặt đất.

Ánh nến soi rọi nửa khuôn mặt nàng, ngũ quan nàng sắc sảo, làn da trắng mịn.

Là một nữ tử vừa xinh xắn vừa toát lên vẻ thanh nhã hiếm có, ngay cả lớp son môi cũng được thoa cực kỳ khéo léo.

Không giống một nữ quỷ chút nào.

4

Hóa ra, nơi rách nát này không chỉ có mình ta.

Ta ngượng ngùng phủi bụi trên đầu gối, ra hiệu mời nàng ngồi.

"Ngươi tên gì? Ta gọi là Ninh Vọng Thư."

"Thược Dược."
Nàng không chút biểu cảm nhìn ta, đôi lông mi dài khẽ run, hình như nàng không muốn nói chuyện.

"Tên thật hay. Ngươi cũng rất xinh đẹp, giống như hoa thược dược vậy."

Ta cố gắng điều chỉnh tâm trạng, muốn thân thiết hơn với thiếu nữ.
Vì lãnh cung này quá lạnh lẽo, thật khó khăn lắm mới gặp được một người, không phải quỷ, ta phải cố gắng làm thân với nàng.

"Vậy sao? Cảm ơn."

Nàng bất ngờ khẽ mỉm cười, đôi mắt tươi tắn hơn.

Ta sững người, quên cả việc nàng có giọng nói khàn khàn.
Thược Dược chắc chắn là người con gái đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời.

Trời ơi, tên hôn quân điên rồ kia lại nỡ lòng nào bỏ rơi một mỹ nhân thế này?

5

Nàng không nói lý do bị giam ở đây, nhưng ta đoán chắc cũng giống như ta mà thôi.

Thiếu nữ im lặng một lúc lâu, đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, đầu ngón tay mơn man hoa văn trên chiếc vòng ngọc, ngắm nghía cẩn thận.

"Ngươi thích sao? Ta tặng ngươi."

Cái giường sạch sẽ này hóa ra vốn là của nàng, ta đã chiếm dụng mất.

Ta kéo nàng ngồi vào phía trong giường, mình nằm bên cạnh, còn đưa tay giúp nàng cởi áo ngoài.

Nàng lại bỗng giật mình như một chú mèo bị giẫm đuôi, giữ chặt lấy áo mình:
"Không cần, bên cạnh còn có một phòng, ta sẽ ở đó."

Ta thấy nửa bên mặt nàng đỏ ửng, chắc hẳn là một cô gái mỏng manh hay ngại ngùng.
Cũng phải, đâu có ai như ta, mới quen đã mời người ta cùng ngủ.

"Vậy ngày mai gặp lại nhé! Nhớ phải đến tìm ta chơi đấy, nhất định nhé."

Lúc nàng rời đi, ta còn níu lấy tay áo nàng, lưu luyến không rời.

6

Sáng sớm, ta bị lạnh mà tỉnh dậy, mới nhớ ra tối qua mình đã có một người bạn mới.

Nhưng khi mở cửa phòng, ta đi lòng vòng trong sân sau hoang vắng mà chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.

Nếu không phải chiếc vòng trên tay đã không còn, ta hẳn đã nghĩ mọi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.

Nhưng nàng đi đâu được chứ?
Chẳng lẽ nàng có thể tự ý rời khỏi hoàng cung?

Cả ngày không thấy nàng, bữa trưa mang tới cũng là cơm lẫn đá nhỏ, ban đầu ta không để ý.
Nhưng khi ánh chiều tà chiếu lên bóng dáng đơn độc của ta, nỗi tủi thân bất chợt dâng trào.

Vốn dĩ ta bị ép vào cung làm nô tỳ, kết quả một tú nữ chếc đi, ta bị đẩy lên thay thế, rồi cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này.

Ta nhớ mẫu thân, nhớ chú chó vàng ở đầu thôn.

"Ta muốn về nhà…"

Ta ôm lấy đầu gối, tựa vào gốc cây hòe khô trong sân, không ngừng nức nở.

Ngay khi đó, ta bắt gặp ánh mắt của Thược Dược vừa bước vào cửa.

Đột nhiên, ta bật cười qua màn nước mắt:
"Ngươi về rồi!"

Chẳng để ý nàng đang cầm gì trong tay, ta vội vàng kéo váy chạy đến, ôm chầm lấy nàng thật chặt.
Tựa như nắm được cọng cỏ cứu mạng duy nhất trong cuộc đời tăm tối sắp tới của mình.

"Hu hu, ngươi đi đâu thế, sao giờ mới quay lại…"

Ta lau nước mắt, chợt ngửi thấy từ người nàng một mùi trầm hương nhàn nhạt, khiến lòng ta an ổn lạ kỳ.

"Ta… chỉ là lên núi sau hái chút dã hoa thôi."

Thược Dược cứng đờ cả người, một lúc lâu sau mới khẽ đưa tay vỗ về lưng ta, như đang vuốt ve một chú mèo nhỏ.

Thì ra lãnh cung này còn có núi phía sau.
Có lẽ… ta có thể theo nàng mà lén trốn ra ngoài.

"Nhưng trên núi sau chôn rất nhiều thi thể. Ta cũng chỉ vì buồn chán, nhân lúc thị vệ không có mới dám lén ra ngoài."

Thiếu nữ nắm lấy cổ tay ta khi ta vừa định mở miệng, giọng nói khàn khàn, đôi mắt như ẩn chứa cả bầu trời lạnh lẽo:

"Tỷ tỷ, nếu chúng ta không nghe lời, cũng sẽ bị chôn ở trên núi ấy."

7

Nàng vừa dứt lời cuối, cửa điện liền bị một trận cuồng phong mạnh mẽ thổi sập lại.

Ta bị dọa đến run rẩy, liền túm lấy cổ áo Thược Dược, chui thẳng vào lòng nàng.

Trong lúc va chạm, vô tình tay ta chạm phải ngực nàng.

Chương tiếp
Loading...