GẢ CHO HẦU GIA BỊ LIỆT

Chương 1



Văn án:

Hôn phu chưa cưới của ta là Ninh An hầu đột nhiên bị liệt, phụ thân kháng chỉ, dẫn ta bỏ trốn.

Ta mắt sáng như sao: “Phụ thân, con gả!”

Hầu gia bị liệt, không thể làm gì, ta gả qua chẳng phải là người nắm toàn bộ mọi thứ trong hầu phủ hay sao? còn gì lời hơn!

Nhưng đến khi thành thân rồi…

Ninh An hầu ngồi trên xe lăn, ung dung buộc đai lưng:

“Phu nhân vất vả chăm sóc rồi.”

Ta đỡ eo đứng dậy từ trên giường, nghiến răng nghiến lợi.

Rốt cuộc ai đã đồn rằng hắn bị liệt? Ta thấy hắn khỏe như trâu, đến nỗi có thể cày được thêm hai mẫu ruộng nữa!

1

“Di Đường...”

Phụ thân sắc mặt nặng nề bước xuống từ xe ngựa: “Ninh An hầu... hắn xảy ra chuyện rồi!”

“Tạ Cửu Tự? Hắn làm sao?”

Ta đón lấy áo choàng của phụ thân, hỏi.

Tạ Cửu Tự, vốn là đệ đệ ruột của thánh thượng, đứng hàng thứ chín, cũng là người mà tiên hoàng khi xưa chỉ hôn làm phò mã của ta.

Phụ thân thở dài một hơi: “Trong lần săn bắn mùa thu, hắn ngã từ lưng ngựa xuống. Thái y nói rằng nửa thân dưới đã bị phế, chỉ có thể nằm liệt trên giường.”

“Liệt sao? Tạ Cửu Tự không phải võ công cao cường sao? Chỉ là săn bắn, sao lại bị thương?”

“Không rõ. Nghe nói có người hành thích thánh thượng, Ninh An hầu một mình địch chúng, vì vậy mới bị thương.”

Phụ thân đưa mắt nhìn quanh, thấp giọng dặn dò: “Nhưng đây đều là lời đồn, hiện giờ trong cung đã phong tỏa tin tức, ngàn vạn lần không được nói bậy.”

Theo phụ thân bước vào thư phòng, ta rót chén trà, chân mày khẽ nhíu.

Ai lại to gan đến vậy, dám hành thích thánh thượng ngay trong buổi săn bắn mùa thu?

“Di Đường, chuyện triều chính tự có quyền quý giải quyết, điều phụ thân lo lắng lúc này là con.”

Phụ thân nắm lấy tay ta, giữa hàng mày là nỗi ưu tư chẳng thể dãn ra: “Vốn dĩ hôn kỳ của con và Ninh An hầu còn một năm nữa, nhưng nay Ninh An hầu nằm liệt trên giường, quốc sư đề nghị một cách là xung hỉ. Thánh thượng hiện có ý muốn con tháng sau gả vào hầu phủ.”

Ta sững người: “Cái gì?”

Phụ thân đột nhiên như đã quyết định xong điều gì đó, lục lọi trong thư phòng, tìm ra một rương đầy ngân phiếu nhét vào tay ta: “Mẫu thân con mất sớm, phụ thân không thể để uổng phí nửa đời sau của con. Con hãy cầm số ngân phiếu này đến Giang Nam, ở đó có tri kỷ của phụ thân, người sẽ an bài ổn thỏa cho con.”

“Phụ thân tạm thời chưa tuân theo ý chỉ của thánh thượng. Dù kinh thành có xảy ra chuyện gì, con cũng không được quay lại.”

Nhìn đống ngân phiếu trong tay, lại nhìn ánh mắt như chuẩn bị tử biệt của phụ thân, ta nhét toàn bộ số đó trở lại.

“Phụ thân, người đang nói gì thế? Con nguyện ý gả vào hầu phủ Ninh An!”

Ta hơi nhướng mày, đôi mắt sáng rực.

Ban đầu, ta không muốn gả cho Tạ Cửu Tự. Nhà họ Tô vốn là thái phó, gả vào hầu phủ đã là trèo cao. Hơn nữa, mỗi lần gặp Tạ Cửu Tự, hắn đều kiêu ngạo khó gần, gả qua đó chắc chắn phải chịu ấm ức.

Nhưng giờ thì khác. Tạ Cửu Tự bị liệt, không thể làm gì, ta liền trở thành chủ mẫu trong hầu phủ, còn gì hời hơn!

Phụ thân vội nói: “Di Đường, con không cần phải vì nhà họ Tô mà hy sinh chính mình...”

Ánh mắt ta sáng quắc: “Phụ thân yên tâm, con tự nguyện gả cho Tạ Cửu Tự!”

2

Phụ thân không thể cãi lại ta, cuối cùng đành để ta ở lại kinh thành.

Thánh thượng rất nhanh đã hạ chỉ ban hôn, chọn ngày mồng hai tháng sau, được coi là ngày lành để ta và Tạ Cửu Tự thành thân.

Ngoài của hồi môn nhà họ Tô chuẩn bị, trong cung cũng ban cho một phần hậu lễ xem như bù đắp. Ta không bỏ sót chút nào, toàn bộ đều thu vào túi.

Việc chuẩn bị hôn lễ đã cơ bản xong xuôi. Ta tìm được ít dược liệu bổ dưỡng, mang tới Ninh An hầu phủ, trình thiệp thăm hỏi, rồi theo quản gia vòng qua bảy tám lối nhỏ, tới hậu hoa viên.

Tạ Cửu Tự đang ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ. Áo bào màu đen vốn ôm sát người giờ lỏng lẻo, buông thõng chạm đất. Khuôn mặt lạnh lùng với những đường nét cương nghị nay phủ một tầng tái nhợt, hoàn toàn khác xa hình ảnh thiên chi kiêu tử thường ngày.

Ta thoáng khựng lại, ánh mắt bất giác rơi xuống đôi chân dưới lớp áo bào đen ấy.

Thật sự… đã phế rồi sao?

Tạ Cửu Tự nghiêng đầu, ánh mắt thản nhiên chạm vào tầm nhìn của ta: “Sao nàng lại đến đây?”

Ta mím môi, đưa tới chiếc hộp gỗ đàn hương: “Trong phủ có vài gốc nhân sâm ngàn năm. Biết hầu gia có lẽ không thiếu những thứ này, nhưng có vẫn hơn không, ta nghĩ nên mang tới.”

“Hà tất khiến Tô tiểu thư bận lòng.”

Giọng nói Tạ Cửu Tự lạnh nhạt, tay phẩy nhẹ vạt áo, ra hiệu cho quản gia thu hộp đi. Trong hậu hoa viên chỉ còn lại ta và hắn.

Ánh mắt ta không tự chủ được mà nhìn về phía khuôn mặt hắn. Tạ Cửu Tự, hoàng tộc cao quý, lạnh lùng kiêu ngạo, ai gặp qua mà không thốt lên một câu: “Ninh An hầu quả danh bất hư truyền.”

Chỉ tiếc rằng...

Hắn lướt ánh mắt lạnh lùng qua ta: “Trong bảy ngày nữa là đại hôn, lúc này nàng đến đây, thực sự không hợp lễ.”

“Không hợp lễ gì chứ? Hiện giờ tình cảnh này, chẳng ai còn để ý mấy lễ nghi đó...”

Ta nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng ánh nhìn lạnh lẽo của hắn khiến ta đành im bặt.

Hắn nhếch môi cười nhạt: “Gả cho bổn hầu, thật thiệt thòi cho nàng.”

Ta: “...”

Tạ Cửu Tự tính tình vẫn chẳng thay đổi, thậm chí còn tệ hơn.

Ánh mắt ta bất giác dừng lại ở đôi chân của hắn. Chân hắn rốt cuộc bị thương nặng đến đâu? Là thái y nói quá lên, hay thật sự không thể đứng dậy?

Thấy hắn vươn tay lấy chén trà trên bàn đá, ta bước tới, chủ động bưng trà dâng lên trước mặt hắn, dịu dàng nói: “Hầu gia nói đùa rồi, gả vào hầu phủ là vinh hạnh của Di Đường, nào có thiệt thòi?”

Hắn hơi hạ mắt, định đưa tay nhận lấy chén trà.

Chén trà lại nghiêng đi, nước trà nóng hổi đổ cả lên áo bào đen, những ngón tay thon dài của hắn khựng lại giữa không trung.

“Ôi chao!”

Ta kêu lên một tiếng, vội rút khăn tay lau vội: “Thật xin lỗi hầu gia, ta không cố ý! Ta cứ nghĩ ngài cầm chắc rồi...”

Ngón tay thô ráp với vết chai nhẹ giữ lấy cổ tay ta, khiến giọng nói của ta lập tức ngừng bặt.

“Tô Di Đường.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Cửu Tự dán chặt vào ta: “Nàng…”

“Hầu gia!”

Quản gia nghe tiếng liền vội chạy tới. Thấy cảnh tượng này, ông nhanh chóng đẩy xe lăn đưa hắn vào trong: “Lão nô sẽ đưa hầu gia về thay y phục ngay. Tô tiểu thư, xin cứ tự nhiên.”

Hai bóng người biến mất ở góc khuất.

Ta cúi đầu cất chiếc khăn tay ướt vào trong.

Tạ Cửu Tự luyện võ từ nhỏ, vừa rồi ngay cả chén trà rơi cũng không kịp đỡ, nước trà nóng đổ lên chân mà chẳng có chút phản ứng. Có vẻ như hắn thực sự bị liệt.

Nhưng với tính cách kiêu ngạo của hắn, bị liệt mà vẫn đồng ý với việc xung hỉ, quả thật có điều bất thường.

Ta vừa suy nghĩ, vừa rời khỏi phủ, lại bất ngờ đụng phải một bóng người trong chiếc áo trắng như tuyết.

“Tô tiểu thư đi đường nhớ để ý một chút.”

Người đối diện mỉm cười, khẽ đỡ lấy ta: “Là lo lắng cho lão Cửu à, đến nỗi đi đường cũng không vững?”

Ta ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt ôn hòa, tựa như ánh trăng thanh mát.

Tạ Thất Minh, Thế Sĩ hầu, cũng là thất đệ của thánh thượng. Trái ngược hẳn với Tạ Cửu Tự, hắn là một hầu gia tính tình ôn hòa như ngọc.

Ta hành lễ, khẽ gật đầu: “Theo tình theo lý, ta đều nên lo lắng cho Ninh An hầu.”

Lời nói ra không để lộ chút sơ hở, nhưng Tạ Thất Minh lại thoáng vẻ thất vọng: “Nói mới nhớ, mẫu thân của nàng và mẫu phi của bổn hầu từng là tri kỷ, cũng định gắn kết mối lương duyên, chỉ là sau đó lại nhường cho tiểu tử Cửu kia.”

Ngón tay ta hơi khựng lại, không rõ Tạ Thất Minh nói vậy là có ý gì.

Năm xưa, mẫu thân ta, tiên hoàng hậu, cùng mẫu phi của Tạ Thất Minh là ba người bạn thân nổi tiếng tài hoa chốn kinh thành.

Sau khi sinh ta, tiên hoàng hậu đã đích thân xin một đạo thánh chỉ ban hôn. Vì chuyện này, mẫu phi của Tạ Thất Minh còn giận dỗi không ít.

Nhưng lời nói riêng trong khuê phòng ấy, giờ lại bị Tạ Thất Minh mang ra nhắc tới, hắn rốt cuộc muốn nói gì?

“Bổn hầu chỉ nói đùa thôi, Tô tiểu thư không cần bận lòng.”

Tạ Thất Minh nâng chiếc hộp trên tay lên: “Bổn hầu mang dược liệu đến cho lão Cửu. Hiện giờ hắn thế nào rồi?”

“Ninh An hầu vừa về phòng nghỉ ngơi, ta cũng không tiện quấy rầy thêm.”

Tạ Thất Minh như có điều suy nghĩ, liếc nhìn ta một cái, rồi khẽ mỉm cười: “Tô tiểu thư sau này xem như đệ tức của bổn hầu, nếu gặp khó khăn, cứ tới tìm. Bổn hầu nhất định sẽ tận tâm giúp đỡ.”

Ta hành lễ: “Đa tạ Thế Sĩ hầu.”

3

Bảy ngày thoáng chốc trôi qua, ngày đại hôn nhanh chóng đến.

Dẫu rằng vội vã, nhưng hôn lễ hoàng gia ban cho vẫn vô cùng trang trọng.

Ta tìm bức họa mẫu thân trong chiếc hộp khóa kín, nhìn đi nhìn lại vài lần, sau đó cẩn thận đặt vào rương hồi môn mang theo.

Cùng đoàn kiệu tám người khiêng, ta uy nghi tiến vào Ninh An hầu phủ.

Tạ Cửu Tự bị tàn tật nên không xuất hiện. Ta một mình, giữa ánh nhìn tò mò của mọi người, hoàn thành hết thảy nghi thức rồi trở về tân phòng.

Ngồi chờ đến nửa đêm, bụng cồn cào vì đói, nhưng Tạ Cửu Tự vẫn không tới.

Ta xoa nhẹ chân mày đau nhức, tháo chiếc mũ phượng, cảm thấy mọi thứ trước mắt dường như không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Ám sát trong buổi săn mùa thu, Tạ Cửu Tự bị liệt, thánh thượng ban hôn, tất cả như có một bàn tay lớn đang âm thầm thao túng.

Hơn nữa, chủ mưu đứng sau vụ ám sát, rốt cuộc là ai?

Mở chiếc hộp đỏ, ta lấy bức họa mẫu thân ra ôm vào lòng rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Chương tiếp
Loading...