Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
GẢ CHO HẦU GIA BỊ LIỆT
Chương 4
8
Cung nữ lần lượt bưng các món ăn cùng rượu tiến vào.
Ta bước đến bên Tạ Cửu Tự, đẩy chiếc xe lăn gỗ của hắn, ánh mắt không kìm được mà dừng lại trên người Sương thái phi đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Năm tháng không làm phai nhòa nhan sắc mỹ nhân.
Dẫu nhiều năm đã trôi qua, bà vẫn đẹp như trong bức họa, thậm chí còn thêm phần đằm thắm.
Không khỏi nghĩ, nếu tiên hoàng hậu và mẫu thân ta còn sống, có phải cũng thần thái thế này không?
Khi đang đẩy xe, đột nhiên xe không lăn được nữa.
Ta định tiếp tục dùng sức, thì một tiếng cười trêu chọc từ phía trước truyền đến: “Phu nhân của Ninh An hầu định cán nát chân bổn hầu, để bổn hầu ngồi xe lăn chung với Ninh An hầu sao?”
Lúc này ta mới nhận ra bánh xe lăn không biết từ khi nào đã đè lên chân Tạ Thất Minh.
Mà Tạ Cửu Tự ngồi trên xe, sắc mặt đầy vẻ đen kịt.
“Xin lỗi, xin lỗi.” - Ta vội vàng kéo xe lăn ra.
“Không sao.”
Tạ Thất Minh mở quạt, phong thái ung dung phe phẩy: “Lâu lắm không gặp, cửu đệ.”
Tạ Cửu Tự nhàn nhạt đáp: “Đúng là lâu không gặp.”
“Cửu đệ đừng trách, dạo gần đây ta đều bị thánh thượng gọi vào cung đánh cờ, không có thời gian đến thăm ngươi. Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
Ánh mắt Tạ Thất Minh tựa như trêu đùa lại pha chút quan tâm.
Ta lặng lẽ thu lại ánh nhìn, thật khó đoán được hắn là bạn hay thù.
Tạ Cửu Tự không mấy biểu cảm, ứng phó qua loa vài câu, sau đó bảo ta đẩy hắn đến chỗ ngồi.
Sương thái phi trên vị trí chủ tọa nâng chén, hướng về thánh thượng cười: “Ai gia đã lâu không về kinh, đa tạ thánh thượng vẫn còn nhớ tới ai gia.”
Thánh thượng cũng nâng chén uống.
Ta hơi nghi hoặc, cũng nâng chén, rồi khẽ cúi đầu hỏi Tạ Cửu Tự: “Quan hệ giữa Sương thái phi và thánh thượng tốt lắm sao? Sao ta lại cảm thấy giữa họ có gì đó kỳ lạ?”
Tạ Cửu Tự ngước mắt nhìn thoáng qua bọn họ: “Không rõ.”
Sương thái phi đặt chén rượu xuống, ánh mắt dừng lại trên người ta, bất ngờ tỏ ra vui mừng xen lẫn khó hiểu: “Là Di Đường sao?”
Ta vội đứng dậy hành lễ: “Thần phụ Tô Di Đường, bái kiến Sương thái phi.”
“Nhiều năm không gặp, đã lớn thế này rồi...”
Mắt Sương thái phi hơi đỏ, bà bước từng bước lại gần, nắm lấy tay ta mà ngắm nghía: “Giống mẫu thân con như đúc.”
Ta có chút luống cuống, chỉ biết đứng ngây tại chỗ.
Ánh mắt bà dừng lại trên người Tạ Cửu Tự, mấp máy môi, đôi mắt càng đỏ hơn nhưng không nói lời nào.
Thánh thượng trên ghế cất tiếng: “Sương thái phi, đừng quá bi thương, sẽ hại sức khỏe.”
Bà giật mình, vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng.”
9
Yến tiệc kết thúc, Sương thái phi cùng Tạ Thất Minh ở lại trong cung thêm vài ngày.
Nhưng rất bất ngờ, thánh thượng lại lệnh cho Đại Lý Tự mở lại một vụ án cũ, vụ án của mẫu thân ta.
Hồ sơ vụ án ghi rằng, năm xưa mẫu thân ta xảy ra tranh chấp với một tên trộm ở kinh thành, bị đâm trọng thương. Vì không được chữa trị kịp thời, bà mất m/á/u quá nhiều và qua đời trong một con ngõ nhỏ.
“Trẫm cũng từng cảm thấy vụ án này được xử lý quá qua loa. Nay có một số manh mối mới, trẫm muốn cho thái phó, Mặc tướng quân, và cả phu nhân Ninh An hầu một lời giải thích.”
Thánh thượng ngồi trên long ỷ, vẻ mặt ôn hòa.
Ta siết chặt chiếc khăn tay, nhìn về phía Tạ Cửu Tự bên cạnh, ánh mắt trao đổi đầy bất an.
Dường như thánh thượng biết rõ mối khúc mắc của ta và phụ thân, nên cố ý chọn thời gian Sương thái phi trở lại kinh thành để tái điều tra vụ án này, như muốn xoa dịu chúng ta.
Phụ thân bất ngờ ngẩng đầu, xúc động đến nghẹn ngào: “Tạ ơn thánh thượng ân đức!”
Sau khi Đại Lý Tự khanh đọc lại hồ sơ trong đại điện, ông bắt đầu tường thuật: “Năm xưa, chỉ xử chém đầu tên trộm để thị chúng. Nhưng mấy ngày trước, có người đến Đại Lý Tự báo án, nói rằng năm đó, con gái tám tuổi của mình đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc trong con ngõ ấy. Khi đó, trên người tên trộm có một vật tín, nhưng vì sợ hãi nên cô bé không dám giao nộp. Nay, đứa trẻ tám tuổi ấy đã trưởng thành, trở thành một phụ nhân, đêm nào cũng bất an, cuối cùng quyết định báo án.”
Nói xong, Đại Lý Tự khanh trình lên một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc khăn tay.
Trên khăn tay, rõ ràng thêu một chữ “Sương”.
Sương thái phi đột nhiên ngã quỵ xuống đất, hoảng loạn không thôi: “Chiếc khăn này sao lại ở đây? Nhưng... làm sao có thể...”
Đồng tử thánh thượng co lại, quát lớn: “Sương thái phi! Ngươi giải thích thế nào về việc này?”
Sương thái phi lấy tay bịt miệng, khóc nức nở: “Ta cũng không muốn thế... Viện nương (mẫu thân ta) vừa tài hoa xuất chúng vừa xinh đẹp như tiên, lại được một người trượng phu hết lòng yêu thương. Ta ghen tị với nàng... Hôm ấy ta nhất thời hồ đồ, mới...”
Mọi người xung quanh kinh ngạc đến sững sờ, ta lạnh lùng nhìn bà.
Thánh thượng vỗ án đứng dậy: “Năm đó ngươi, phu nhân nhà họ Tô, và mẫu hậu của trẫm được gọi là tam tài nữ của kinh thành, thế mà ngươi lại làm ra chuyện này!”
Sương thái phi khóc không thành tiếng.
Đại Lý Tự khanh tiếp tục: “Năm đó, tiên hoàng hậu được ghi nhận là vì trượt chân ngã từ giả sơn trong ngự hoa viên mà qua đời. Nhưng trong hồ sơ còn ghi lại, khi đó Sương thái phi cũng có mặt.”
Lời vừa dứt, Sương thái phi toàn thân run rẩy, òa khóc: “Là ta có lỗi với Lâm nương (tiên hoàng hậu), có lỗi với Viện nương!”
Phụ thân nghe đến đây, rơi lệ không thành lời.
Thánh thượng đau lòng khôn xiết, bước tới trước mặt ta, an ủi: “Trẫm biết hoàng gia nợ ngươi rất nhiều. Sau này có yêu cầu gì, cứ việc nói với trẫm.”
Ta ngước lên, giọng nói chắc nịch: “Thần phụ hiện tại có một thỉnh cầu.”
“Nói ra nghe thử.”
Ta rút cây trâm trên tóc, dí vào cổ thánh thượng.
“Đương nhiên là muốn một sự thật. Thánh thượng, ngài không thấy màn kịch này quá trơn tru đến mức giả tạo sao?”
10
Trong đại điện lập tức im phăng phắc.
Phụ thân hốt hoảng kêu lên: “Di Đường, đừng manh động!”
Thị vệ hai bên ngoài cửa lập tức rút đao xông vào điện, nhưng Tạ Cửu Tự bất ngờ bật khỏi xe lăn, chỉ hai chiêu đã hạ gục tất cả.
Thánh thượng trừng mắt kinh ngạc: “Ngươi không bị liệt!?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Cửu Tự quét qua: “Hoàng huynh rất mong ta bị liệt sao?”
Sương thái phi như bừng tỉnh, vội bò đến, vừa sợ hãi vừa khẩn khoản: “Các người đừng manh động! Mưu sát thánh thượng là tội lớn tru di cửu tộc! Nếu bây giờ nhận tội, thánh thượng nhân từ sẽ tha thứ cho các người...”
Ánh mắt bà đầy vẻ lo lắng, nhưng không rõ là đang lo cho ai.
Ta cúi đầu nhìn bà, giọng lạnh lẽo: “Sương thái phi, ta từng nghĩ ngài là tri kỷ thật sự của mẫu thân ta. Nhưng không ngờ, ngay cả nguyên nhân thực sự cái c/h/ế/t của bà, ngài cũng muốn che giấu.”
Toàn thân Sương thái phi run rẩy.
Ta cười mỉa mai: “Năm xưa mẫu thân ta và tiên hoàng hậu đã giúp đỡ ngài biết bao, đây là cách ngài báo đáp họ sao?”
Thân hình bà run lên càng lúc càng dữ dội, cuối cùng quỳ rạp xuống đất khóc lớn.
Thánh thượng hoảng hốt kêu lên: “Các người đang nói gì vậy!? Trẫm nghe không hiểu! Mau thả trẫm ra! Trẫm là thiên tử, các người làm thế này là tội tru di cửu tộc!”
Ánh mắt Tạ Cửu Tự càng thêm lạnh lẽo: “Những gì thánh thượng làm mới thực sự là tội tru di cửu tộc.”
Thánh thượng càng thêm hoảng loạn: “Các người biết được những gì!?”
Cây trâm trong tay ta dí sát thêm một chút: “Thánh thượng cho rằng, gấp gáp gả ta cho Ninh An hầu đang bị liệt, ta chắc chắn sẽ bỏ trốn? Như vậy ngài có thể thuận lợi gây hấn với nhà họ Tô? Rất tiếc, ngài đã tính sai.”
“Hiện tại, thấy tình thế bất lợi, liền muốn đẩy mọi tội lỗi cho Sương thái phi. Thế gian nào có chuyện dễ dàng như vậy?”
“Ích Quân.”
Sương thái phi gọi tên thánh thượng, giọng đầy đau khổ: “Nói cho cùng, chúng ta nợ họ quá nhiều...”
Nhìn bà đau lòng không thôi, trong lòng ta chẳng mảy may xúc động.
Khi bắt đầu nhận ra thánh thượng kiêng dè Tạ Cửu Tự, ta đã nghi ngờ. Là anh em cùng mẹ, mà Tạ Cửu Tự lại không màng đến ngai vàng, thánh thượng còn phải e dè điều gì?
Triều đình vốn coi trọng con trưởng và con đích. Theo lý mà nói, ngôi vị hoàng đế của thánh thượng vốn vững như bàn thạch.
Chỉ có một khả năng, ngài không phải con ruột của tiên hoàng hậu.
Như vậy, tất cả mọi chuyện liền trở nên hợp lý.
Nguyên nhân cái c/h/ế/t của tiên hoàng hậu có điểm bất thường, mẫu thân ta vì điều tra sự thật mà gặp nạn, người có khả năng che giấu chân tướng chỉ có thể là một người.
Ta ngước nhìn thánh thượng, ánh mắt lạnh lùng.
Ngài đột nhiên hét lớn: “Tạ Thất Minh! Trẫm đã hứa cho ngươi nhiều như vậy! Ngươi lại dám phản bội trẫm!?”
Tạ Thất Minh ngồi ở góc đại điện, thần sắc khó đoán: “Ta đang giúp ngươi, cũng là giúp mẫu phi của ta.”
Lúc này, bên ngoài đại điện, Mặc tướng quân đã quỳ gối, nước mắt lưng tròng.
11
Năm đó.
Tiên hoàng và tiên hoàng hậu kết duyên từ thuở niên thiếu, tình cảm vô cùng thắm thiết.
Mẫu thân ta cùng Lâm nương (tiên hoàng hậu) và Sương nương (Sương thái phi) là những người bạn khuê phòng tri kỷ, thường xuyên qua lại.
Chỉ là, Sương nương với một tài tử phong lưu sinh ra một đứa trẻ, nhưng người tài tử ấy lại biệt vô âm tín.
Vì danh tiết của Sương nương, Lâm nương nhận đứa trẻ đó làm con, còn bày ra kế giả mang thai để lừa tiên hoàng, thậm chí cả mẫu thân ta cũng bị che mắt.
Đứa trẻ đó chính là Tạ Ích Quân, tức thánh thượng hiện nay.
Sau này, Lâm nương sinh ra Tạ Cửu Tự, Sương nương được gia tộc sắp xếp vào cung, sinh ra Tạ Thất Minh, còn mẫu thân ta sinh ra ta.
Bởi luôn mang mặc cảm tội lỗi, cuối cùng, khi Tạ Cửu Tự ba tuổi, Sương nương chủ động tìm Lâm nương để bàn về việc truyền ngôi thái tử.
Tạ Ích Quân dù không phải hoàng tử chính thống, nhưng nếu lộ ra thân phận thật, e rằng mạng sống của cả Sương nương và Tạ Ích Quân đều không giữ được. Vậy nên nhất định phải tìm cách hợp lý để thay đổi.
Nhưng bí mật đó lại bị Tạ Ích Quân phát hiện.
Hắn sao có thể chịu nhường ngôi vị đã nằm trong tay?
Vì vậy, hắn đẩy Lâm nương từ giả sơn xuống.