Gánh Hoành Thánh Phùng Nữ Tử

Chương 6



14

 

“Xin lỗi mọi người, là lỗi của ta, nhưng riêng chuyện này, Phùng phu nhân ta không nhận!”

 

“Việc ta ly hôn với Hầu gia Tề không đơn giản như vậy. Nhưng tất cả đều do Hầu gia Tề phản bội!”

 

“Ta xuất thân bình dân, không thể giúp hắn thăng tiến, lâu dần, hắn chán ghét ta, thích những tiểu thư khác. Nghe tin ngài có tình ý khác, ta mới quyết định hòa ly, sau khi ly hôn với hắn, mới quen Tiểu Xuân và hai vị vương, sao lại có chuyện phản bội?”

 

“Mọi người có thể không tin ta, nhưng cũng tuyệt đối cũng đừng tin lời vu khống của hầu gia Tề. Nếu hầu gia cứ kiên quyết như vậy, thì ta sẽ phải cáo trạng!”

 

Tề Sùng ngẩn người, không ngờ ta lại quyết liệt đến vậy.

 

Dù sao, danh dự của một người phụ nữ còn quan trọng hơn cả tính mạng.

 

Huống chi, hắn nghĩ vương phủ không thể bảo vệ ta suốt đời.

 

 

Nhưng thật trớ trêu, họ đều gọi ta một tiếng “tỷ”, và sẵn sàng bảo vệ ta.

 

Tề Sùng chỉ vào ta, “cô, cô, cô” vài lần, cuối cùng không nói nên lời.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Việc vạch mặt không phải là điều ta muốn, nhưng nếu có thể bảo vệ Tiểu Xuân và hai vị vương, ta cũng sẵn lòng tranh đấu.

 

Lúc này, một giọng nói uy nghi vang lên: “Ai lại muốn cáo trạng nữa?”

 

Ta hơi nghi ngờ, nhưng thấy ở xa Tiểu Xuân đầy máu, nằm trên ván, vẫn mỉm cười với ta.

 

Lòng ta đau đớn không chịu nổi.

 

Thằng nhóc ngốc này, sao lại đi cáo trạng trước ta?

 

Ở phía trước, một người mặc hoàng bào màu vàng, khuôn mặt tuấn tú ngồi trên kiệu, cao cao tại thượng.

 

Tề Sùng bỗng ngạc nhiên, quỳ xuống.

 

Hóa ra là Hoàng Thượng.

 

Người dân cũng hô vang vạn tuế vạn vạn tuế.

 

Hoàng thượng cho chúng ta đứng lên.

 

“Yêu thần, ngươi đã trong lòng uất ức, sao không nói với trẫm? Cần gì phải náo loạn trước cửa vương phủ?”

 

Hoàng thượng đã nghi ngờ về Thái tử từ lâu, nên Tề Sùng mới dám làm như vậy.

 

Chỉ thấy hắn vẫn mang vẻ giận dữ: “Việc xấu hổ của thần, sao có thể nói ra trước công đường? Dù sao phu nhân của thần, thực sự là ái ngại.”

 

Thật sự là ghê tởm!

 

Ta lo lắng cho Tiểu Xuân, không tranh luận với hắn.

 

Tề Sùng nói không ngừng, nhưng Hoàng thượng lại ngắt lời hắn.

 

“Ngươi và Phùng Song, có phải đã ly hôn không?”

 

Tề Sùng ngẩn ra: “Dạ có.”

 

“Đã ly hôn, sao lại gọi là phu nhân của ngươi?”

 

Tề Sùng mặt mày tức tối, còn định nói gì đó, nhưng lại va phải ánh mắt giận dữ của Hoàng đế.

 

Hắn lập tức nuốt tất cả lời nói lại, một hồi lâu mới nói: “Xin hoàng thượng tha tội.”

 

Hoàng thượng cười nhẹ, ném vài bức thư vào mặt Tề Sùng.

 

“Tề yêu thần, ngươi thật là không đơn giản.”

 

“Ngươi ép Phùng thị ly hôn, lại giữ những bức thư bày tỏ tình cảm với người khác, ngươi dám kích động, truyền ra tin đồn, nói là Phùng thị tham lam?”

 

“Tề Sùng, ngươi thật giỏi.”

 

Giọng nói của Hoàng thượng uy nghi, Tề Sùng lạnh gáy, toát hết mồ hôi, điên cuồng dập đầu.

 

“Hoàng thượng, xin tha mạng, hoàng thượng, xin tha mạng! Là lỗi của thần, thần không dám nữa!”

 

Triệu đại nương còn không dám ngạo mạn, sợ hãi ngất xỉu tại chỗ.

 

Mọi người cũng đều hiểu ra, lần lượt mắng chửi Triệu đại nương và Tề Sùng.

 

Cuối cùng, Hoàng thượng tước chức quan của Tề Sùng, đánh hắn và Triệu đại nương mỗi người tám mươi roi, coi như xong.

 

Chỉ là, hai người này không còn có thể ngẩng cao đầu làm người nữa.

 

Chưa kịp lo lắng cho tình hình của Tiểu Xuân, Hoàng thượng lại triệu ta vào cung.

 

Dọc đường, lòng ta không khỏi lo lắng.

 

Dù sao Hoàng thượng và Thái tử đã không hòa hợp nhiều năm, hôm nay Hoàng thượng ngầm giúp Thái tử, không biết có phải trong lòng cảm thấy vui hay không.

 

Nhưng, vừa bước vào điện, ta đã thấy ba anh em họ ngồi cùng nhau.

 

Thái tử thì khéo léo nhất, còn Thế tử vẫn mang vẻ lạnh lùng.

 

Hoàng thượng liếc nhìn ta một cái: “Phùng thị, ngươi có muốn thưởng gì không?”

 

Ta: “?”

 

15

 

Hóa ra, ba anh em họ không hề không hòa hợp, trái lại, tình cảm rất sâu sắc.

 

Sự bất hòa chỉ là diễn kịch cho triều thần và Hoàng thái hậu xem mà thôi.

 

Cùng với đó, bên tai của Chiêu Chiêu có một dấu hồng hoa, chính là công chúa mà Hoàng thượng yêu thương nhất, là con gái của Hoàng hậu.

 

Quý phi không cam tâm khi thấy Hoàng thượng yêu thương Chiêu Chiêu, nên đã sai người bắt cóc đứa trẻ định giết đi, nhưng người đó lại mang lòng từ bi, liền ném đứa trẻ đến cửa nhà ta.

 

Và đúng lúc ta nhặt được về.

 

Khi Tiểu Xuân cáo trạng, không yên tâm khi để Chiêu Chiêu ở nhà một mình, nên đã dẫn Chiêu Chiêu đi theo.

 

Hoàng thượng vừa đi qua cổng, đã tình cờ thấy Tiểu Chiêu khóc, kêu gọi “ca ca, ca ca”.

 

Đó cũng là lý do khiến Hoàng thượng tận tâm giúp ta giải oan.

 

Nói ra cũng trùng hợp, khi Thái tử và Thế tử đến tiệm hoành thánh, thì Chiêu Chiều vừa lúc đang ngủ bên trong.

 

Vì vậy, ba chú cháu này chưa từng gặp mặt.

 

Sau khi suy nghĩ kỹ, ta đưa hai tay lên trán: “Xin Hoàng thượng mở cho tiểu nữ một tiệm hoành thánh.”

 

Hoàng thượng có chút ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi sao?”

 

Ta: “Vâng. Mẫu thân của tiểu nữ làm nghề hoành thánh cả đời, tiểu nữ cũng thích làm hoành thánh, cho nên, xin Hoàng thượng thỏa mãn ước muốn này của tiểu nữ.”

 

Hoàng thượng lại có vẻ không hài lòng: “Không thì trẫm phong cho ngươi làm quận chúa? Công chúa? Ruộng vàng ngàn mẫu? Vàng bạc vạn lượng? Không thì phong ngươi làm nữ quan?”

 

“Đủ rồi! Hoàng huynh! Hay người phong tỷ ấy làm Hoành Thánh Tây Thi, tỷ ấy nấu ăn ngon lắm.”

 

Thái tử ngắt lời Hoàng đế.

 

Thế tử cũng tán thành: “Phùng phu nhân thật sự biết nấu ăn, nếu Hoàng huynh đã từng nếm thử, chắc chắn sẽ thích.”

 

“......”

 

Hai đứa trẻ chết tiệt, lại đẩy ta vào hố lửa!

 

 

Hoàng thượng chưa bao giờ ban cho món quà nhỏ như vậy, nhưng hai người em trai đều nói như thế, nên Người cũng chỉ có thể nhắm mắt mà chấp nhận.

 

Người ban cho ta một cửa tiệm sang trọng nhất, bên trong và bên ngoài đều làm bằng vàng và ngọc.

 

Trên nóc có những chữ lớn “Phùng Thị Hoành Thánh” được khắc bằng vàng.

 

Tại sao lại là “Phùng Thi Hoành Thánh”?

 

Bởi vì trong tiệm này có Lan Thúy, có Phùng Xuân, và có Phùng Chao.

 

Lan Thúy la to: “Ta cũng muốn theo họ Phùng!”

 

Thái tử thì ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Vậy ta cũng muốn theo Lan Thúy.”

 

Sau đó, hắn bị Thế tử đánh một trận.

 

Quả thật, đáng đời!

 

Đứa trẻ hư!

 

Tiểu Xuân vẫn là cậu bé hay khóc như trước.

 

Cậu nói: “Tỷ, lúc đệ lăn tròn trên ván không khóc. Bởi vì đệ nghĩ đến việc tỷ bị oan, đệ cảm thấy... đệ cảm thấy tổ tiên đang bảo vệ đệ, nên đệ chẳng đau đớn gì cả.”

 

Ôi, cậu không thấy đau, nhưng lòng ta thì đau.

 

Ta chỉ có thể mỗi ngày dùng tài nghệ nấu ăn tuyệt vời để làm vô số món thuốc bổ cho cậu.

 

Tiểu Xuân vừa khóc vừa nói ta là người tốt nhất trên đời.

 

Ta nhẹ thở dài, thực ra ta không hoàn toàn là người tốt.

 

Khi lần đầu nhìn thấy Tiểu Xuân, ta đã cảm nhận được cậu có bản lĩnh kiên cường, không phải người thường.

 

Ta nhặt cậu về nhà cũng là để Lan Thúy có đường lui.

 

Ta sợ rằng một ngày nào đó, Tề Sùng nhớ đến ta, ép ta trở về Tề phủ, thế thì Tiểu Xuân và Lan Thúy sẽ có bạn đồng hành, không đến nỗi cô đơn.

 

Thái tử vẫn luôn kén chọn, nhưng chỉ cần Lan Thúy liếc mắt, hắn liền không dám kén chọn.

 

Sau một thời gian, Thế tử cũng trở nên dễ tính hơn.

 

Nhưng hắn còn kén chọn hơn cả Thái tử, chỉ là hắn rất thích ăn món ta nấu, nên dù có kén chọn đến đâu cũng đều nuốt hết.

 

Một ngày nọ, Hoàng thượng ôm Chiêu Chiêu đứng ở cửa.

 

Người thân thiện nói: “Chiêu Chiêu đói rồi, cũng nhớ Phùng Xuân.”

 

Thái tử nhỏ giọng lầm bầm: “Ta thấy là Hoàng huynh đói thì có á.”

 

Ta nhìn về phía Thế tử, Thế tử cũng gật đầu.

 

Tôi khẽ mỉm cười.

 

Thật tốt.

 

Tất cả đều tốt.

 

“Chúng ta là một gia đình”.

 

[Hoàn] - Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bọn tớ nhé ! 

Chương trước
Loading...