Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
GIẢ CÔNG
Chương 2
Thái độ chuyển biến của Mục Chân là vì hắn kính trọng và sùng bái Yến Vương, không cho phép bất kỳ ai làm tổn hại uy danh của người ấy.
Có thuộc hạ trung thành như vậy, ta càng thêm tò mò, rốt cuộc Yến Vương là người như thế nào?
Những ngày kế tiếp, chúng ta tạm trú trong phủ đô thành.
Theo lời Mục Chân, phải đợi Hồng Yến quân từ phương Nam trở về, ta mới cùng đội ngũ tiếp tục lên đường về kinh đô Yến Thành.
Tại đó, dưới sự chứng giám của trời đất, ta sẽ trở thành tân nương xinh đẹp nhất thảo nguyên này.
Ta không mấy bận tâm về điều đó, chỉ thầm vui vì có thể tạm nghỉ ngơi, để thân thể mỏi mệt được chút thư thái.
Ban ngày không có việc gì, ta dẫn theo hai cung nữ đi dạo khắp nơi, nhân tiện thu thập một vài tin tức.
Lăng Đô tuy nhỏ, nhưng là trọng địa biên quan của Yến Bắc.
Thành môn canh gác nghiêm ngặt, muốn lặng lẽ rời đi gần như không thể.
Nhưng mỗi ngày rằm, phủ đô thành sẽ phái binh hộ tống thương nhân qua lại giữa Đại Lương và Yến Bắc ra ngoài mua sắm, để phong phú thêm vật tư trong thành.
Trùng hợp thay, ngày mai chính là ngày rằm, cũng là ngày đoàn thương nhân xuất thành.
03
Sáng sớm hôm sau, ta tìm cớ để hai cung nữ tạm rời khỏi ta.
Nhân lúc không ai chú ý, ta chui vào một thùng hàng lớn đang đợi lệnh xuất thành, rồi kín đáo nấp bên trong.
May mắn thay, bên trong chỉ toàn là lụa là gấm vóc, ta chỉ cần chịu đựng đến lúc ra khỏi Lăng Đô, là sẽ có cơ hội quay về Lương Kinh.
Chẳng mấy chốc, ta cảm thấy thùng hàng bắt đầu khẽ rung chuyển, có lẽ đoàn thương nhân đã xuất phát.
Không bao lâu sau, ta nghe thấy tiếng lính gác thành cho phép đoàn người qua cổng, trong lòng mừng thầm vì hành trình thuận lợi ngoài mong đợi.
Ta dự định đợi trời nhá nhem tối, mới tìm cách chui ra khỏi thùng.
Lúc đó, ta sẽ giả làm dân chạy nạn, tìm cơ hội nhờ đoàn thương nhân che chở, theo họ trở về Đại Lương.
Cơ thể ta lắc lư theo nhịp bánh xe, trong suy nghĩ miên man, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Khi tỉnh lại, thùng hàng đã đứng yên, xung quanh im lặng đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rả rích trong đêm.
Ta nghĩ, giờ chính là thời điểm thích hợp.
Rút con dao nhỏ mang theo bên mình, ta cạy khóa thùng từ bên trong, rồi nhẹ nhàng mở hé nắp thùng.
Nhìn qua khe hở, ta thấy không xa có vài chiếc lều được dựng lên, binh lính và thương nhân đều đang nghỉ ngơi bên trong.
Ta định nhân lúc này chui ra, nhưng đúng lúc ấy, ánh sáng bạc lấp lánh trong bóng đêm đập vào mắt.
Cẩn trọng, ta lập tức rụt người trở lại.
Qua khe thùng, ta nhìn thấy hơn chục người đang cầm đao, lén lút tiến gần đến các lều trại.
Nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, không nghi ngờ gì nữa, chính là bọn thổ phỉ hoành hành ở biên cương Đại Lương và Yến Bắc!
Những kẻ này không chỉ cướp bóc của cải, mà còn g.i.ế.t người, cưỡng bức, bắt trẻ em, gây ra vô số tội ác tày trời.
Ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ta lập tức nhảy ra khỏi thùng, hướng về phía lều lớn hét to:
"Thổ phỉ đến rồi! Thổ phỉ đến rồi! Mọi người mau chạy đi!"
Tiếng hét của ta khiến bọn thổ phỉ sững sờ, sau đó tên đầu lĩnh tức giận gầm lên:
"Giết sạch cho ta!"
Ngay sau đó, hắn dẫn đầu, lao về phía các lều trại.
May thay, binh sĩ phủ đô phản ứng nhanh nhẹn, kịp cầm vũ khí nghênh chiến trước khi chúng áp sát.
Khi hai bên đang giao chiến kịch liệt, tên đầu lĩnh thổ phỉ bất ngờ để ý đến ta đang núp bên cạnh.
"Hừ, đồ đàn bà thối tha, dám phá hỏng chuyện của bọn ông, ta không lột da người thì không phải là ta nữa!"
Hắn vừa chửi vừa lao thẳng về phía ta.
Binh sĩ bận bảo vệ thương nhân, khó mà chia sức bảo vệ ta.
Trong lúc kinh hãi, ta nhanh chóng cắt dây buộc trên xe hàng, xoay người nhảy lên một con ngựa, rồi giục ngựa chạy trốn.
Ta ngỡ rằng có thể thoát khỏi nguy hiểm, nhưng phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa ngày một gần.
Quay đầu nhìn lại, thì ra tên đầu lĩnh thổ phỉ cũng leo lên ngựa, đuổi theo sát phía sau.
Đêm nay tập kích thất bại, hắn nhất định muốn bắt ta để trút giận.
Ta siết chặt dây cương, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc.
Nếu bị hắn bắt được, e rằng ta không toàn mạng.
Nhưng ta vốn cưỡi ngựa không giỏi, sao có thể sánh với những kẻ sống trên lưng ngựa như bọn chúng.
Khi hắn gần đuổi kịp, liền vung roi dài làm ngựa của ta vấp ngã.
Theo tiếng hí thảm thiết, ta ngã nhào xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại.
Chưa kịp cảm nhận cơn đau, ta đã thấy tên đầu lĩnh thổ phỉ nhảy xuống ngựa, vác đại đao tiến về phía ta, ánh mắt dữ tợn.
"Không ngờ ngươi, đồ đàn bà thối tha này, lại xinh đẹp thế. Đúng lúc để lão gia đây hưởng thụ, xong việc sẽ mang đầu ngươi về nấu canh cho huynh đệ."
Lần đầu tiên trong đời, ta cảm nhận được cái c.h.ế.t gần kề đến vậy.
Nhìn thấy hắn từng bước áp sát, ta chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đất, khó nhọc lùi về sau.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn tóm được mắt cá chân ta, cảm giác ghê tởm lập tức dâng tràn toàn thân.
Ta siết chặt con dao găm trong tay, thầm nghĩ rằng, dù có phải c.h.ế.t đêm nay, ta cũng phải kéo hắn chôn cùng.
Khi bàn tay hắn bắt đầu di chuyển lên cao hơn, ta chớp lấy cơ hội, dồn hết sức lực cầm dao đâm mạnh về phía trước.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, sắc đỏ tràn trên lưỡi dao, nhỏ giọt dọc theo cánh tay ta.
Thế nhưng, nhát dao của ta không xuyên thấu được ngực hắn như mong muốn.
Hắn phản ứng cực nhanh, tay không tóm lấy lưỡi dao, ngăn cản thế tấn công của ta.
Ta chỉ kịp cứa một vết sâu trên lòng bàn tay hắn, thì đã bị hắn mạnh mẽ quăng ngã xuống đất.
Miệng ta phun ra m.á.u tươi, từng giọt văng xuống trước mắt tựa như những cánh hoa đỏ rực.
Hắn dường như đã mất kiên nhẫn với ta, sau khi chửi mắng vài câu, liền nhặt lấy thanh đao bên cạnh, giơ cao nhắm vào ta mà bổ xuống.
Ta nhắm chặt mắt, trong khoảnh khắc sinh tử, bất chợt nhớ tới lời Mục Chân.
Hắn từng nói rằng, nếu ta là tân nương do Vương thượng lựa chọn, hẳn sẽ được thần linh che chở, gặp dữ hóa lành.
Ta nghĩ, nếu điều đó là thật, thì giờ đây, ta thành tâm cầu nguyện thần linh, ban cho ta một tia hy vọng sống.
Đúng lúc này, tiếng thanh đao rơi xuống đất vang lên bên tai.
Ta mở mắt, liền thấy trên ngực tên thủ lĩnh thổ phỉ là một mũi tên xuyên tâm.
Hắn đã c.h.ế.t, ánh mắt còn đầy hoảng sợ.
Theo hướng ánh nhìn cuối cùng của hắn, ta trông thấy một người cưỡi ngựa cao lớn tựa như từ trên trời giáng xuống.
Dáng đứng thẳng tắp, oai nghiêm như tùng bách.
Sau khi xác nhận ta không sao, hắn nhẹ nhàng thu cây cung dài bên cạnh, động tác tao nhã, khí chất ung dung.
Nhưng khiến ta chú ý hơn cả, là chiếc mặt nạ đáng sợ với cặp mắt dữ tợn và nanh vuốt hùng hổ mà hắn đang đeo.
Người này, chẳng lẽ là...
04
Ta còn chưa hoàn hồn, người đó đã cưỡi ngựa đến dừng ngay bên cạnh.
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía trên:
"Ngươi, bị thương rồi?"
Cơ thể ta đau nhức khắp nơi, nhưng ta lo lắng cho những người trong đoàn thương nhân hơn, liền chỉ tay về phía trước, vội vã nói:
"Thương nhân của Lăng Đô bị thổ phỉ phục kích. Binh sĩ của đô phủ e rằng khó cầm cự, ngài mau tới cứu họ đi!"
Dưới lớp mặt nạ, ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
"Leo lên!"
Hắn đưa tay về phía ta, giọng nói đầy thúc giục:
"Chẳng lẽ ngươi định ngồi đây chờ c.h.ế.t sao?"
Khi hắn nói, âm thanh của tiếng sói tru vang vọng trong đêm khiến ta toàn thân run rẩy.
Không nghĩ ngợi thêm, ta đặt tay vào bàn tay hắn, lập tức bị một sức mạnh kéo lên ngựa.
Ta ngồi giữa hắn và dây cương, cố giữ khoảng cách, nhưng khi hắn thúc ngựa phi nhanh, ta không tự chủ được mà ngả vào lòng hắn.
Lồng ngực người đàn ông này vững chắc, mạnh mẽ, khiến ta trong phút giây hoảng loạn lại cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Chỉ trong chốc lát, chúng ta đã quay lại nơi đoàn thương nhân đóng trại.
Phía trước đang diễn ra cuộc giao chiến ác liệt, thổ phỉ dường như sắp giành thế thượng phong.
Người đàn ông vội trao dây cương cho ta, chỉ nói ngắn gọn:
"Tránh xa ra."
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đạp lên lưng ngựa, bay thẳng vào giữa trận địa.
Hắn rút từ bên hông một thanh kiếm mềm, thân ảnh tựa rồng bay, nhanh nhẹn lướt qua giữa đám thổ phỉ.
Chẳng mấy chốc, tất cả bọn chúng đều nằm gục trên mặt đất, không còn hơi thở.
Đây chính là chiến thần Yến Bắc trong truyền thuyết sao?
Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả thực phi thường!
Những người được hắn cứu sống nhận ra thân phận của hắn, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Khi đó, một người trong thương đội nhìn thấy ta ngồi trên ngựa, kích động chạy đến, nói với ta vài câu bằng thứ tiếng mà ta không hiểu.
"Công chúa không hiểu tiếng Yến Bắc."
Một giọng nói vang lên, và làm ta kinh ngạc nhìn về phía người đang nói.