Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
HẢI ĐƯỜNG VẪN VẬY
Chương 5
Ta liếc nhìn Vương gia, chỉ thấy ngài vẫn điềm nhiên cầm chiếc chén ngọc xanh, mím môi cười nhẹ.
“Đại nhân Yến, nghe nói hiện ngài đang có hỉ sự, ta thật muốn chúc mừng.”
“Nghe đâu tiểu thư của Đại Tư Nhạc phủ Thái Thịnh sắp đến kỳ sinh nở, chúc mừng ngài sắp đón quý tử.”
Phụ thân của Doãn Thanh Nguyệt đã tuyệt tình đoạn tuyệt quan hệ với nàng vì chuyện nàng chưa cưới đã có thai.
Không nơi nương tựa, nàng bị mẫu thân của Yến Đĩnh Chi lén đưa về Yến phủ chờ ngày sinh.
Chuyện này đối với cả nhà họ Yến lẫn nhà họ Doãn, đều là điều không lấy gì làm vẻ vang.
Yến Đĩnh Chi suýt nữa làm đổ cả chén trà, hắn thở dài một hơi thật sâu.
“Vương gia, giữa ta và Thư Du chỉ là hiểu lầm hơi lớn.”
“Xin ngài cho chúng ta chút không gian, để ta có thể nói chuyện riêng với nàng.”
Vương gia mỉm cười.
“Đại nhân Yến, Thư Du mới là chủ nhân của Tuyết Lư. Ngài nếu có việc cần bàn bạc với nàng, lẽ ra nên sai người đến thông báo trước khi ghé thăm. Đừng quên, nàng đã hòa ly với ngài rồi.”
Nói xong, Vương gia đặt chén trà xuống, rời khỏi Tuyết Lư.
Yến Đĩnh Chi mắt đỏ hoe nhìn ta, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu.
“Thư Du, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, nàng đã có thể quên hết ba năm tình nghĩa của chúng ta sao?”
Ta khẽ cười.
“Đại nhân Yến, nam tử đứng trong thiên hạ, từ trước đến nay luôn tự tin hơn nữ tử rất nhiều.”
“Trong suy nghĩ của họ, nữ tử từng thuộc về mình, cả đời này cũng không thể quên mình được.”
“Nhưng ta lại thấy, từ cổ chí kim, nữ tử vốn không hề si tình như vậy.”
“Chẳng qua chỉ vì họ có quá ít lựa chọn, trong tay không có đủ sức mạnh để so với nam tử mà thôi.”
Ta đặt tách trà trong tay xuống.
“Nếu ta gả cao, vào cung làm phi tần của thiên tử, ta cũng sẽ không có đường để chọn.”
“Nhưng phụ thân, mẫu thân yêu thương, bảo vệ ta, đã cho ta tự do được gả thấp.”
“Ngài cùng ta thành thân ba năm, vậy mà vẫn không hiểu rõ tính cách của ta.”
“Nam tử nếu không chung thủy, dù có tài cao bát đấu, dung mạo tựa Phan An, Tông Thư Du này cũng chẳng thèm nhìn thêm một lần.”
“Huống chi là ngài?”
8
Chiếu lệnh xá tội cho phụ thân được ban xuống vào tháng Chín.
Tân chính tuy tốt, nhưng không chống lại được lòng tham của các quan lại ở nhiều cấp, khiến dân chúng phải chịu cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hoàng đế lại trọng dụng phụ thân ta làm Tể tướng, còn Yến lão thì bị cách chức, phải về quê nhà trú ẩn.
Trước cổng Tông phủ lại một lần nữa hiện lên cảnh phồn hoa rực rỡ, khách đến chật nhà.
Nhưng chỉ có chúng ta hiểu rõ, nhà họ Tông đã phải trải qua những đêm tối không ánh sáng như thế nào.
Đến mùa thu, Hoàng cung tổ chức yến tiệc Mẫu Đơn hằng năm, các công hầu vương phủ, quan viên cao cấp và nữ quyến đều ăn vận lộng lẫy tham dự.
Doãn Thanh Nguyệt mang bụng bầu tám tháng xuất hiện chính thức trên trường xã giao, bên cạnh là Yến Đĩnh Chi tháp tùng.
Vừa nhìn thấy họ, ta liền nghe sau lưng vang lên một tràng cười sảng khoái.
“Thư Du tỷ tỷ!”
Quay lại, ta thấy một thiếu nữ khoác áo choàng đỏ rực, vòng qua đình khúc thủy, tiến về phía ta.
Đôi mắt sáng như sao, hàm răng trắng như ngọc, đôi môi đỏ thắm.
Không phải ai khác, chính là Nhị tiểu thư Trịnh Như Nhan của phủ Hộ Quốc Tướng quân.
“Muội muội!”
Nhà Trịnh tướng quân và phủ Trấn Quốc Công vốn có giao tình qua nhiều đời.
Ta và Minh Nhan, Như Nhan là đôi bạn thân từ thuở nhỏ.
Chỉ là Minh Nhan, tỷ đã vào cung làm Hoàng hậu bốn năm trước, còn Như Nhan thì theo phụ thân đến Thục du ngoạn, chúng ta đã hơn một năm chưa gặp.
Nàng thân thiết nắm lấy tay ta, ánh mắt lấp lánh niềm vui: “Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ đến chếc!”
Ta khẽ gõ nhẹ vào sống mũi nàng, trách yêu: “Sang năm là muội tròn mười sáu rồi, sao vẫn cứ như trẻ con thế này?”
Nàng không bận tâm, chỉ mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên rõ nét, vẻ đáng yêu rực rỡ. Khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy lòng mình bừng sáng.
“Thư Du tỷ tỷ, tỷ giỏi thật!”
Nàng ghé sát, hạ giọng thì thầm.
“Minh Nhan tỷ tỷ nói, trong thiên hạ, ngoài tỷ ra, chẳng có nữ tử nào dám làm được những việc như vậy!”
Ta khẽ mím môi.
“Ta không phải là tấm gương tốt, các nữ tử thiên hạ đừng nên học theo ta.”
Như Nhan ánh mắt kiên định, nói: “Vì chẳng ai dám nghĩ rằng nữ tử có thể sống như vậy, nên mới ngưỡng mộ tỷ đó!”
Nói xong, đôi mắt nàng đỏ hoe.
“Phụ thân và huynh trưởng ta đã góp công xây dựng giang sơn cho họ nhà Hoàng đế thì sao chứ? Hoàng đế cưới Minh Nhan tỷ làm Hoàng hậu, cũng từng bên nhau mặn nồng nhiều năm. Cuối cùng, chẳng phải vẫn là trái một Quý phi, phải một Chiêu nghi.”
“Minh Nhan tỷ làm Hoàng hậu thì sao, chẳng phải vẫn sống trong cảnh đi trên băng mỏng, suốt ngày phải đấu đá trong hang hùm miệng sói đó sao!”
Như Nhan vừa nói, nước mắt đã thấm ướt cả vạt áo.
Ta đưa tay lau nước mắt, dỗ dành nàng: “Chúng ta đã lâu không gặp, sao vừa gặp mặt muội đã khóc như mèo ướt thế này?”
“Muội là đang thấy ấm ức thay tỷ tỷ và Minh Nhan tỷ!”
Ta cười nhẹ: “Minh Nhan tỷ là Hoàng hậu, tỷ ấy có trách nhiệm của mình. Còn ta… ta không thấy ấm ức, nhưng nếu muội đã vì ta mà đau lòng, ta đành giúp muội hứng vài giọt kim đậu vậy.”
Nói rồi, ta giơ chiếc quạt tròn đính lụa thêu hình đom đóm trước mặt nàng để hứng nước mắt.
Như Nhan bật cười khúc khích: “Cả Thịnh Kinh này chỉ có tỷ là tệ nhất, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng trêu muội.”
Thấy nét mặt nàng tươi tỉnh trở lại, ta mới cảm thấy nhẹ lòng.
Không xa chỗ chúng ta, Yến Đĩnh Chi vừa ngâm tặng Doãn Thanh Nguyệt một bài từ, khiến những người xung quanh không ngớt lời tán thưởng.
Như Nhan lộ vẻ giễu cợt: “Tỷ tỷ, muội nghe nói Yến Đĩnh Chi chỉ cho Doãn Thanh Nguyệt danh phận thiếp thất, vậy mà nàng ta cũng chịu được.”
Ta khẽ nhếch môi.
“Người quý ở chỗ biết tự trọng. Nếu nàng ta không hiểu được đạo lý này, thì người ngoài cũng chẳng giúp được gì.”
Ta nhìn những tờ giấy treo trên cây, tìm câu đố của yến tiệc Mẫu Đơn hôm nay, đó là khúc bài mang tên Cửu Trương Cơ.
9
Doãn Thanh Nguyệt vì đi nhiều nên mệt, Yến Đĩnh Chi cùng mẫu thân của hắn đưa nàng vào Đức Phong đình nghỉ mát.
Những ngày này, tình hình thế lực trong triều đình đã có sự biến đổi long trời lở đất.
Nhà họ Tông tái lập vinh quang, còn Yến Đĩnh Chi thì bị cản trở khắp nơi trong quan trường, cuộc sống chẳng dễ dàng gì.
Ánh mắt của hắn bất giác dừng lại trên người ta, Tông Thư Du.
Ta vẫn rực rỡ như ánh dương, khiến mọi người trước mặt ta đều trở nên mờ nhạt.
“Yến lang, chàng đang nhìn gì thế?”
Yến Đĩnh Chi nhấp một ngụm trà, đáp: “Không gì cả, lát nữa chúng ta xem những câu đố của yến tiệc Mẫu Đơn không?”
“Yến lang là tiến sĩ đường đường chính chính, còn thiếp chỉ biết đôi chút chữ nghĩa. Nhìn sổ sách thì được, chứ làm thơ hay viết phú thì e là khó lòng.”
Khuôn mặt Yến Đĩnh Chi thoáng chút thất vọng, Doãn Thanh Nguyệt chỉ đành rót trà cho hắn, nhẹ nhàng mỉm cười.
Khi nàng ngẩng đầu, ánh mắt chợt thấy Thập Nhị Vương gia đang tiến về phía ta.
Lông mày của Doãn Thanh Nguyệt nhíu chặt:
“Vị Thập Nhị Vương gia này, ai mà không biết chứ?
Dung mạo tuấn tú, khí chất xuất trần, sống đời nhàn tản, không màng chính sự.
Ngài là em trai cùng mẹ với Hoàng đế, được ban tước vị thân vương tôn quý nhất, lại sở hữu lãnh địa giàu có nhất ở Nam Lâm.