HÂN HOAN ĐÓN ĐẠI BẢO BỐI
Chap 1
Tôi kết hôn hợp đồng với ông chủ lạnh lùng và dọn về sống chung với con trai 7 tuổi của anh ấy.
7 giờ sáng.
"Mẹ ơi, bữa sáng con để trong nồi rồi, con gọi xe đi học."
"Mẹ nhớ 8 giờ dậy nhé."
"Chiều tan học con sẽ về nhà nấu cơm tối, mẹ tan làm thì về thẳng nhà, không được ăn đồ đặt sẵn nữa đâu đấy."
Lễ tình nhân.
"Xin lỗi mẹ, ba bận quá, chỉ biết gửi tiền cho mẹ vào ngày này."
"Đúng là người đàn ông khô khan, con gái thích quà có ý nghĩa, chứ không phải chỉ là tiền đâu!"
Thằng bé giơ lên một bó hoa hồng dát vàng thật to.
"Mẹ ơi, nể mặt con, mẹ tha thứ cho ba một lần nhé?"
Thành tích xuất sắc, giỏi việc nhà, dẻo miệng, biết kiếm tiền nuôi gia đình.
Trời ạ.
Để thằng bé làm con trai tôi cả đời cũng được!
Dù chồng tôi có đẹp trai, chung thủy, gia tài bạc tỷ thì tôi vẫn sẵn lòng!
1
Để tránh bị thúc giục kết hôn, tôi ký hợp đồng hôn nhân với ông chủ của mình – Tiêu Hành.
Sau khi kết hôn, anh ấy quyết định mở rộng phạm vi kinh doanh, thành lập chi nhánh mới nên cần ra nước ngoài làm việc một thời gian.
Tôi biết con trai anh ấy hiện đang học lớp 2 ở địa phương, bèn chủ động hỏi: "Vậy thằng bé sẽ do ai chăm sóc?"
"Không cần ai chăm sóc, thằng bé có thể tự lo được."
"Anh đang đùa đấy à?!"
Tiêu Hành nghiêm túc trả lời: "Nếu em không ngại, có thể sống chung với thằng bé. Tiêu Nghiễn không thể ở yên một chỗ, nó không quen chăm sóc người khác."
Tôi: "..."
Lừa tôi trông con thì có!
Mới cưới được một tháng mà anh ta đã lộ đuôi cáo rồi!
Bảo sao hợp đồng hôn nhân này trả tôi tận 30 nghìn tệ một tháng, đúng là không dễ ăn.
Tôi đã xem qua ảnh thằng bé nhưng chưa từng gặp mặt.
Hôm nay vừa thấy tận mắt.
Trời đất! Đẹp trai đến mức làm tôi đứng hình.
Bảo sao trong tiểu thuyết tổng tài chỉ cần nhìn qua là nhận ra con trai mình.
Hai cha con này đúng là cùng một khuôn đúc ra, đường nét sắc sảo, thần thái giống nhau đến kỳ lạ.
Tôi sợ thằng bé không thích mình nên cố tình cười thật ngọt ngào: "Bảo bối chào con, mẹ tên là Nghiêm Sa. Nếu không muốn gọi mẹ, con có thể gọi cô Nghiêm cũng được."
Tiêu Nghiễn lấy ra một đôi dép mới tinh màu hồng rồi cúi xuống đặt ngay ngắn trước chân tôi.
"Mẹ ơi, mời mẹ thay giày."
"Không cần cố tình lấy lòng con đâu, con không phải đứa khó gần đâu."
Thằng bé còn giúp tôi đặt túi xách lên bàn, giẫm lên ghế nhỏ rồi treo áo khoác của tôi lên móc.
"Mẹ à, con rất giỏi chăm sóc người khác. Sau này con có thể lo cho cả hai người. Ba con tự lập tốt lắm, chăm sóc ba chẳng có gì thú vị cả. Còn mẹ thì sao, thói quen sinh hoạt của mẹ thế nào?"
Tôi phấn khích cười lớn: "Vậy thì con lời to rồi! Mẹ của con tay chân vụng về, chẳng biết làm việc nhà, đúng chuẩn vô dụng luôn!"
2
Ban đầu tôi còn hoài nghi về năng lực của thằng bé.
Cho đến khi nó giẫm lên ghế nhỏ, dùng máy pha cà phê DeLonghi pha cho tôi một ly Espresso.
Tôi sửng sốt: "Ba con sai vặt con nhiều lắm đúng không?"
"Chuyện đơn giản thôi, nhìn một lần là biết làm ngay mà."
Thằng bé đúng là có mắt quan sát nhạy bén.
Trong lúc tôi nhâm nhi cà phê, nó đã lau sạch tay gạt bột và vòi pha rồi.
Tôi lặng lẽ mở ứng dụng đặt hàng, hủy hết đống phiếu giảm giá cà phê đã tích trữ.
Cà phê con trai tôi pha ngon quá đi mất!
Tối đó tôi quyết định ở lại.
Xắn tay áo định gọi đồ ăn ngoài cho con trai.
Không ngờ thằng bé chỉ vẫy tay một cái đã làm xong hai món mặn, một món canh.
"Chỉ cần con còn ở đây, thực phẩm chế biến sẵn sẽ không bao giờ bước vào nhà này."
Khí phách ghê!
Hu hu.
Cơm cũng quá ngon luôn!
Tối đến thằng bé đưa bài tập cho tôi ký tên.
"Trước đây ba con đã nói với cô giáo, vì hoàn cảnh đặc biệt, ba thường xuyên vắng nhà nên bài tập của con không cần phụ huynh ký tên. Nhưng giờ con có mẹ rồi, mẹ ký giúp con nhé."
Tôi xúc động ký tên cạnh nét chữ gọn gàng của thằng bé.
Trong chớp mắt, tôi không phân biệt được ai mới là học sinh tiểu học, ai mới là phụ huynh nữa.
"Con không có bài tập Toán à? Không cần ký tên sao?"
"Có chứ, sửa lại bài kiểm tra, ai dưới 90 điểm thì phải viết bài kiểm điểm 100 chữ."
Thằng bé thản nhiên đáp: "Nhưng con được điểm tối đa, mẹ ký 'đã xem' là được rồi."
Tôi: "..."
Làm mẹ của một học bá là cảm giác như thế này sao?!
3
Buổi tối sấm chớp vang rền.
Một mình tôi ở nhà mới nên không dám ngủ.
Phòng ngủ của chồng mới toàn một màu đen, mang đậm phong cách tổng tài bá đạo.
Tắt đèn rồi thì chẳng khác gì địa phủ, tối om không thấy gì.
"Tiêu Nghiễn, con ngủ một mình có sợ không?"
Tôi gõ cửa bước vào phòng trẻ con, hỏi thử: "Có cần mẹ ngủ cùng không?"
"Không ổn đâu mẹ ơi, con trai lớn rồi, phải giữ khoảng cách với mẹ."
Tôi: "..."
Một tia sét lóe lên, tôi giật bắn cả người.
"Trời ơi, sấm to quá, mẹ sợ quá đi mất!"
Tiêu Nghiễn ôm lấy chiếc chăn nhỏ của mình, chớp mắt nói: "Mẹ ơi, con có thể ngủ với mẹ không?"
Quả nhiên, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Tôi giúp con ôm chăn, nhưng khi đi ngang hành lang, lỡ vướng chân vào góc bàn làm rơi chiếc bình hoa cổ xuống sàn.
May mà chưa vỡ.
Tôi sợ đến mức tim như ngừng đập.
Bởi vì chiếc bình này chính là món đồ ông chủ cử tôi đi đấu giá về.
Không ai hiểu rõ giá trị của nó hơn tôi cả.
Chắc mặt tôi lúc ấy nhợt nhạt lắm.
Tiêu Nghiễn lập tức kiểm tra xem tôi có bị thương không, sau đó còn ôm lấy tôi an ủi: "Không sao đâu mẹ, đừng sợ. Mẹ không cố ý mà. Lẽ ra con không nên đặt bình hoa ở góc bàn như thế, làm mẹ hoảng sợ như vậy, con mới là người có lỗi."
Tôi thật sự muốn khóc luôn rồi.
Hồi nhỏ, chỉ cần làm vỡ một cái bát thôi là tôi đã bị mẹ mắng là vụng về, làm gì cũng không nên hồn, đúng là vô dụng.
Vậy mà giờ đây, nỗi ám ảnh thời thơ ấu lại được con trai mới của tôi chữa lành chỉ trong phút chốc.
4
Tôi nhắn tin cho Tiêu Hành: [Anh có biết con trai mình sợ sấm chớp không? Vậy mà anh vẫn để thằng bé ở nhà một mình!]
Kết quả, Tiêu Hành trả lời: [Không thể nào, sấm càng to nó càng ngủ ngon.]
Tôi: "..."
Bị cảm động bất ngờ rồi nè!
Thói quen trước khi ngủ của tôi là lướt điện thoại đến khi mắt díp lại rồi mới tắt đèn ngủ.