HÂN HOAN ĐÓN ĐẠI BẢO BỐI

Chap 5



Nước mắt Tiêu Nghiễn bắt đầu rơi: "Nhưng con đã sớm biết, người sinh ra con không cần con nữa. Ba, ba thật sự vĩ đại. Cảm ơn ba. Con nhất định sẽ đối xử tốt với ba, lớn lên sẽ hiếu thảo với ba."

Rồi một lớn một nhỏ, hai người đàn ông đang rơi nước mắt khiến tôi đau lòng run rẩy.

"Mẹ à, con cảm ơn lòng tốt của mẹ. Nhưng con không mong mẹ bịa ra một câu chuyện như thế chỉ để an ủi con. Mẹ là người mẹ tốt nhất, là hình mẫu lý tưởng nhất của con."

Mẹ con ôm nhau khóc rống lên—

"Yêu con, bảo bối!"

"Yêu mẹ, mẹ tuyệt nhất!"

 17

Thật ra, tôi và con trai cũng không hoàn toàn bịa chuyện.

Hồi đại học, tôi từng thích Tiêu Hành thật.

Anh ta vừa là học thần, vừa là nam thần của khoa. Đứng trước anh ta, tôi khó mà không dao động.

Có một lần, tôi đến bệnh viện xếp hàng đăng ký khám bệnh. Tình cờ thấy Tiêu Hành ôm một đứa bé vào phòng cấp cứu.

Y tá hỏi anh ta có phải là cha của đứa bé không.

Anh ta trả lời: "Đúng vậy."

Khoảnh khắc đó, tôi biết rằng...

Duyên trần của tôi chấm dứt từ đây.

Từ đó về sau, tôi không yêu đàn ông, chỉ yêu tiền.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính con trai đã giúp tôi tìm thấy hướng đi đúng đắn của cuộc đời.

So với việc làm "bà Tiêu", tôi thích được người ta gọi là "Giám đốc Nghiêm" hơn.

Chuyện đã là quá khứ, không cần nhắc lại để rồi tiếc nuối.

Nếu con trai nghe được sẽ tự trách, còn chồng nghe được sẽ kiêu ngạo.

Tôi tò mò hỏi Tiêu Hành: "Giám đốc Tiêu, anh bắt đầu thầm thích tôi từ khi nào vậy?"

"Từ khi Giám đốc Nghiêm mới vào lớp 12."

"Cái gì? Sao lúc đó anh không nói?!"

"Sắp thi đại học rồi, không muốn ảnh hưởng đến việc học của em."

"Thế lên đại học sao không tỏ tình luôn?"

"Nhà anh sa sút, hai bàn tay trắng, còn phải nuôi con nhỏ, sao dám liên lụy đến em?"

"Thôi không nói nữa, Giám đốc Tiêu thật chính nghĩa. Mà anh sắp 28 tuổi rồi, lẽ nào chưa từng yêu ai?"

"Anh đây là good boy chính hiệu."

Anh ta to gan kéo tay tôi, mặt đầy gian ý: "Phu nhân đại nhân, xin kiểm tra hàng."

"Không được! Giám đốc Tiêu! Anh thế này là không đúng đâu?! Tôi cũng là cô gái lần đầu lên kiệu hoa đấy nhé! Đừng vội thử thách cấp độ khó!"

Lửa cháy nhà cũ thật đáng sợ.

Tiêu Hành đúng là có sức lực, hơn nữa rất biết cách dùng lên người tôi!

Ngày nào cũng quấn quýt không dứt, còn thích để lại "dấu vết" trên cổ tôi nữa chứ!

Khiến tôi giữa mùa hè vẫn phải mặc áo cổ cao để tránh ánh mắt sắc bén của con trai.

Không biết xấu hổ gì cả!

Tôi cứ tưởng có một đứa con trai như thế  đã là may mắn lắm rồi.

Ai ngờ ông chồng của tôi còn tiềm năng lớn hơn, động lực mạnh mẽ hơn, kỹ thuật đỉnh cao hơn, siêu bền siêu lâu!

Đúng là số tôi tốt quá đi mà!

Chưa hết, để giúp tôi yên tâm hơn, con trai còn tự tay soạn lại một bản thỏa thuận hôn nhân mới.

[Thỏa thuận này được ba thành viên trong gia đình thảo luận và thống nhất, trên nguyên tắc công bằng, đảm bảo sự hòa thuận trong gia đình, vì sự trưởng thành của con cái và trách nhiệm chăm sóc cha mẹ hai bên, cụ thể như sau:]

Toàn bộ thu nhập của hai bên đều do nữ chủ quản lý, có toàn quyền sử dụng. Ai có ý kiến sẽ bị phạt quỳ.

Xét thấy nữ chủ có năng lực làm việc nhà quá kém nên toàn bộ việc nhà sẽ do nam chủ chịu trách nhiệm, con trai giám sát tiến độ và chất lượng.

Do nữ chủ có tính cách bất cẩn, không giỏi chăm sóc người khác, nam chủ tình nguyện chủ động đưa cha mẹ hai bên đi khám sức khỏe định kỳ, nếu phải nhập viện phẫu thuật cũng sẽ do nam chủ chăm sóc. Nữ chủ chỉ cần trò chuyện động viên, không được gây thêm rắc rối.

Không được dùng lý do “Mẹ ơi, con muốn có em gái”, “Mẹ chỉ cần sinh, bọn con sẽ nuôi”, “Giận dỗi”, “Khóc lóc” để ép buộc nữ chủ sinh thêm con. Nếu ép buộc, thỏa thuận sẽ mất hiệu lực.

Việc giáo dục con cái do con tự quản lý (tạm lược). Nữ chủ có thể chơi game với con vào cuối tuần để giúp con thư giãn.

Thỏa thuận có hiệu lực ngay khi ký kết, mỗi bên giữ một bản. Nếu nữ chủ không hài lòng có thể chấm dứt bất cứ lúc nào. Nam chủ không được làm loạn, nếu vi phạm sẽ ra đi tay trắng. Thỏa thuận này có hiệu lực trọn đời.

Tôi mới chịu ký tên vào.

Trước đây, tôi không muốn kết hôn.

Bởi vì một cuộc hôn nhân tồi tệ có sức hủy diệt khủng khiếp, có thể biến một người phụ nữ hiền thục thành một người phụ nữ chanh chua, làm lu mờ một người từng tỏa sáng.

Tôi sợ cuộc sống lặt vặt, bừa bộn, và đặc biệt... tôi ghét làm việc nhà!

Nhưng bây giờ, tôi đã thay đổi suy nghĩ.

Một người bạn đời giống như người dẫn đường trên dãy núi tuyết Himalaya, dù phải kéo hay bế bạn, họ vẫn sẽ giúp bạn chinh phục đỉnh cao.

Một gia đình tốt giống như một viên pin sạc dự phòng dung lượng lớn, có họ ở bên, tôi có thể chạy mãi về phía trước mà không cần lo lắng gì cả.

 18

30 tuổi.

8 chiếc xe, 10 căn nhà, không nợ nần, tiền gửi ngân hàng 80 triệu.

Không dựa vào ai.

Tất cả đều nhờ con trai.

Sau khi trò chuyện nhiều lần với nó, tôi mới nhận ra muốn kiếm tiền không thể chỉ dựa vào kinh doanh mà còn phải biết đầu tư.

Dù tuổi còn nhỏ nhưng mắt nhìn của nó cực kỳ sắc bén, mỗi dự án đầu tư đều sinh lời.

Đi theo con ba năm, tôi đã hoàn toàn tự lo được tài chính.

Dần dần, tôi cũng học cách "nằm yên hưởng thụ", biết tận hưởng cuộc sống hơn.

Cuộc đời này, hạnh phúc vừa đủ là viên mãn.

"Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ!"

"Chúc vợ anh tuổi 30 tràn đầy niềm vui! Món quà nhỏ, mong em nhận cho."

Miệng thì nói: "Sao lại làm thế này, em đã bảo không cần lãng phí rồi, nếu cứ thế này em sẽ giận đó..."

Tay thì mở túi quà, nhét ngay chiếc dây chuyền kim cương 10 carat và chìa khóa Ferrari vào túi xách.

Từ ngày Tiêu Hành vào bếp, tay nghề nấu nướng của anh ta ngày càng tiến bộ.

Dạo gần đây, khẩu vị tôi càng lúc càng kén chọn, những món thanh đạm con trai nấu không còn hứng thú nữa, suốt ngày đòi Tiêu Hành làm món cay nồng.

Thấy vậy, con trai nghiêm túc bắt mạch cho tôi.

Bấm bấm một lúc, mắt nó sáng rỡ: "Bẩm mẫu thân, mạch của mẹ là hỷ mạch!"

"Thật không? Đại phu kiểm tra lại lần nữa đi?"

"Kiểm tra rồi." Con trai cố nén sự kích động, hít sâu một hơi: "Là em gái!"

Ông bố Tiêu Hành còn vui hơn, hai cha con sợ làm tôi giật mình liền chạy ra ban công, gào thét y như thể vừa có hai con ngựa hoang xông vào khu dân cư.

Bà nội cũng sang bắt mạch rồi khăng khăng nói là con trai.

Còn bảo: "Nếu là con gái, bà lì xì ngay một triệu tệ!"

Kết quả, sinh ra đúng là một tiểu công chúa.

Tuyệt quá!

Lại thêm một bảo bối đến để báo ân!

 19

Trước khi sinh, tôi từng lo lắng về việc khó lòng cân bằng tình cảm giữa các con.

Nhưng không ngờ, người tranh nhau "cân bằng" lại là hai cha con Tiêu Hành và Tiêu Nghiễn.

"Chương trình tiểu học không nặng, con có dư thời gian chăm em."

"Không cần, đây là trách nhiệm của ba mẹ, con là học sinh, nên chuyên tâm vào việc học."

"Ba nói thế sao được, mẹ đang ở cữ, đây là lúc yếu ớt cần người yêu thương chăm sóc nhất."

Tôi, người đang nằm trên giường há miệng cười, tay lướt điện thoại, lập tức rút sạc, xoay người lại, tiếp tục xem điện thoại trong tư thế quay lưng.

Bé con thức giấc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...