Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
HÂN HOAN ĐÓN ĐẠI BẢO BỐI
Chap 6
Tôi đặt điện thoại xuống, bế con lên.
Nó khóc òa.
Tiêu Hành thử bế.
Con bé khóc to đến cong cả người, như một cánh cổng vòm vậy.
"Thôi để con bế đi."
Tiêu Nghiễn ôm con bằng một tư thế vô cùng thuần thục, vừa vào lòng anh trai, bé liền ngừng khóc ngay.
Tiêu Hành cuối cùng cũng đành chịu thua: "Ba đi hầm canh đây."
Con trai vẫn lải nhải nhắc nhở: "Mẹ ơi, cứ 30 phút phải nghỉ ngơi một lần, đừng để bị hậu sản đấy."
Tiêu Hành nấu xong cơm, quay lại định bế con một lúc.
Kết quả, tiểu thư bé nhỏ ngáp một cái, bắt đầu buồn ngủ.
Tiêu Hành đặt con xuống giường, động tác cẩn thận y như đang tháo gỡ một quả bom.
Vừa rời tay—
"Oa!"
Anh ta vội vàng bế lên dỗ dành, đặt xuống lần nữa, lại khóc.
Không thể đặt xuống, hoàn toàn không thể!
"Ba à, học theo con nè."
Tiêu Nghiễn nhận lấy em gái, vỗ vỗ vài cái rồi đặt xuống giường, chắn hai chiếc gối nhỏ ở hai bên, vỗ nhẹ một cái, em gái liền ngủ ngay.
Một thao tác đơn giản nhưng đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của ông bố trẻ.
Suýt nữa thì bị trầm cảm sau sinh luôn.
20
Con trai chăm em rất giỏi nên Tiểu công chúa lúc nào cũng vui vẻ.
Tôi đặt tên cho bé là Tiêu Du, mong con cả đời an yên tự tại.
Mới vài tháng tuổi, bé đã theo anh trai đọc sách, chưa từng học một lớp giáo dục sớm nào.
Lên mẫu giáo, anh trai chính thức thu nhận em làm học trò, dạy em song ngữ.
Lớp 1 đã đạt chứng chỉ PET, đoạt giải vàng toán học Olympic, chơi Scratch thành thạo, còn biết lập trình EV3…
Ngày nào cũng có phụ huynh hỏi tôi: "Chị dạy con thế nào vậy?"
Tôi thành thật đáp: "Tôi chẳng làm gì cả, toàn do con trai tôi dạy."
Họ lập tức nói tôi giả tạo, không chịu chia sẻ kinh nghiệm.
Con gái tôi trước mặt người ngoài là tiểu nữ thần cao lãnh nhưng sau lưng lại là bé con ngoan ngoãn hay bám mẹ.
Vừa thấy tôi về nhà, lập tức chạy tới nịnh nọt.
"Mẹ uống nước đi ạ!"
"Mẹ ăn dâu tây đi nè!"
"Mẹ ơi, để con bóp chân cho mẹ nhé!"
Tiêu Nghiễn nhướng mày: "Em gái, tránh ra, việc đó để anh làm. Con gái phải được nuôi dạy sung túc, không thì sau này chỉ cần một gói snack là có thể bị người ta dụ đi mất."
Tôi và Tiêu Du vội vàng trao nhau ánh mắt.
May quá!
Hình như nó vẫn chưa phát hiện ra chuyện hai mẹ con tôi đã lén ăn hết năm gói snack trước cổng trường!
Con trai thi đậu Đại học Bắc Kinh, khoa Luật.
Con gái có chút lo lắng: "Nhỡ sau này con không xuất sắc như anh thì sao?"
Tôi nhẹ nhàng dỗ dành: "Con không cần xuất sắc mới xứng đáng được yêu thương. Mẹ yêu con chỉ vì con là chính con, kể cả những khuyết điểm cũng là một phần trong tình yêu ấy."
Con gái chớp chớp mắt: "Mẹ ơi, con đang nói đến chuyện làm việc nhà ấy."
Cuối cùng, Tiêu Hành cũng chờ được đến ngày nắm quyền.
Tổng tài cởi vest, đeo tạp dề, hùng hồn tuyên bố: "Lão cha tôi mười năm mài một kiếm, đợi ngày này lâu lắm rồi!"
21
Con gái chẳng giống anh trai chút nào, tính tình thẳng thắn, vô tư, như một cậu bé vậy.
Mới cầm bình sữa đã biết cầm vô lăng.
Chạy thử mấy trăm vòng đường Bayanbulak trên máy mô phỏng.
7 tuổi lấy bằng đua xe, 8 tuổi tham gia giải đua Rally đỉnh cao thế giới.
Sau đó lại đi học nhảy đường phố, lần đầu tham gia giải đấu cấp tỉnh, bất cẩn giành luôn quán quân.
Miệng thì lúc "đinh đông chi đinh đông chi", lúc "ling gan gu wo cha ling gan gu".
Meme đại sư, cao thủ chơi chữ, biến mọi thứ thành trò vui.
Tiêu Nghiễn từ lâu không còn lo em gái bị mấy tên tóc vàng dụ dỗ nữa.
Vì nó chính là một con nhóc tóc vàng rồi!
Mới lớp 2 đã có ba cậu bạn trai học bá.
Ba nó thở dài ôm lấy anh trai nó, u sầu mà than thở.
Năm con trai lên năm hai đại học, mẹ ruột nó qua đời.
Cả nhà tôi cùng đến nghĩa trang, đứng từ xa nhìn buổi an táng.
Tiêu Du khẽ lẩm bẩm: "Nói thế này có hơi thất lễ, nhưng cũng nhờ cô ấy không có trách nhiệm, em mới có một người anh trai tuyệt vời như vậy..."
Tiêu Hành vỗ vai con trai: "Tạm biệt đi con."
Tiêu Nghiễn thở dài: "Cô đi bình an. Cảm ơn cô đã sinh mà không nuôi, để con có một gia đình tuyệt vời nhất thế giới."
Tôi bước lên ôm nó: "Đừng buồn nữa, mẹ yêu con."
"Em cũng yêu anh!" Tiêu Du nhào vào ôm lấy.
Tiêu Hành cũng hiếm khi thể hiện tình cảm, ôm chặt cả ba mẹ con:
"Yêu gia đình mình nhiều lắm."
22
Sau khi tốt nghiệp, con trai thi vào công chức.
Rồi được bầu làm thị trưởng.
Chính trực, tận tụy, yêu nước thương dân.
Tôi và Tiêu Hành trở thành cha mẹ của thị trưởng, được người người kính trọng, ngưỡng mộ.
Nhưng tôi sợ nhất là phải phát biểu khi được phỏng vấn—
Tôi thực sự không làm gì cả!
Mà tại sao không ai tin tôi thế?!
Học bá là bẩm sinh, chứ không phải do dạy dỗ mà thành!
Con trai tôi giống ba nó, kết hôn muộn, sinh con sớm.
Cô con gái của nó là một bé gái bị bỏ rơi, nó nhặt được trong lúc làm việc, hoàn cảnh đáng thương vô cùng.
Vì đã từng là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nên nó muốn dang tay che chở cho một sinh mệnh nhỏ bé khác.
Sau này nó gặp được người bạn đời tâm đầu ý hợp, người đó cũng rất thương yêu đứa trẻ này.
Cả gia đình ba người định cư ở nơi khác, chỉ dịp lễ Tết mới về thăm chúng tôi.
Con gái út của tôi sau khi tốt nghiệp thì trở thành bác sĩ chuyên khoa não.
Theo chủ nghĩa độc thân, không kết hôn, không sinh con, ngày nào cũng bám lấy cha mẹ.
Nó nói muốn làm một "bố bảo nữ", "mẹ bảo nữ" cả đời.
Tôi nghi ngờ nó chỉ đang lấy cớ để biện minh cho việc đào hoa của mình thôi!
23
Về sau, tôi trở thành một bà lão.
Bị loãng xương, té gãy chân.
Nằm trên giường rên rỉ, vừa đau vừa làm nũng.
Ông chồng tôi bị tôi bắt nạt mà vẫn cười híp mắt: "Vợ tôi là bà lão nhỏ có tính khí tốt nhất thế giới!"
Tôi không thích hộ lý chạm vào người, con gái liền tự tay lau mình cho tôi: "Nào, tắm thơm thơm cho tiểu tiên nữ nào!"
Con trai đã nghỉ hưu, cũng chạy tới giúp bế tôi lên xuống: "Mẹ à, con cõng mẹ ra vườn tắm nắng nhé?"
Cả gia đình xoay quanh tôi một vòng, ai cũng lo lắng chăm sóc.
Ngay cả tôi cũng thấy ngại, được nuông chiều thế này, lỡ mà hư mất thì sao?!
Cắn răng đứng dậy, chăm chỉ tập vật lý trị liệu.
Cuối cùng cũng hồi phục được dáng vẻ ngày nào.
Lại có thể cùng ông chồng đua xe lăn rồi!
Sinh nhật tròn 100 tuổi, tôi đang thay tã cho chắt gái.
Nhóc con thấy tôi tay run run mãi không thay được.
Nó sốt ruột bật dậy, giật lấy cái tã tự thay luôn.
Tôi hoảng hốt, lắp bắp hỏi: "Con... con là chắt vàng nhà ai mà giỏi thế?!"
Nó bĩu môi, giơ bàn tay mũm mĩm lên chỉ thẳng vào Tiêu Nghiễn.
Ồ,
Thế thì không sao rồi!
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!