Nếu Có Thể Quay Lại Ngày Hôm Ấy

Chương 1



01

Cửa phòng khép hờ, câu nói ấy không chút che giấu mà truyền ra.

Tôi đứng ngay ngoài cửa, ngước mắt nhìn vào căn phòng trọ, nơi đặt cây kẹo đường mà tôi tự tay làm cho anh.

Trong phòng, Lạc Dã và vài cậu ấm quyền quý đang cười cợt. Một đôi giày họ đi cũng đủ bằng lương tôi tích góp cả năm.

Nghe thấy lời Lạc Dã, bọn họ càng cười lớn hơn:

"Mấy món đồ vặt cô ta tặng cậu chẳng đáng một xu. Tôi mà nhét vào túi cũng thấy vướng tay!"

"Đúng là buồn cười thật, nhưng cậu nói cũng có lý."

Tôi siết chặt món quà đã chuẩn bị suốt ba tháng, cũng là thứ giá trị nhất mà tôi có thể dành cho anh.

"Cậu định chơi đến khi nào thì chia tay?"

Lạc Dã hơi nhíu m à y, vẻ mặt mơ hồ.

Tôi không nhìn thấy anh, chỉ nghe được giọng điệu thờ ơ vọng ra:

"Đính hôn thôi mà, đâu cần chia tay. Cô ấy chẳng phát hiện được đâu."

Trong phòng lại vang lên một tràng cười.

"Đúng là cậu cao tay thật, lừa cô ta xoay mòng mòng."

"Nhưng còn tiểu thư nhà họ Tống thì sao? Cậu chịu nổi cô ta chắc?"

Tôi đã từng nghe đồng nghiệp nhắc đến cái tên này. Một thiên kim tiểu thư chính hiệu, chưa bao giờ thiếu đàn ông theo đuổi.

Nghe nói lần này cô ta nghiêm túc, hai nhà môn đăng hộ đối, mục tiêu là kết hôn.

Lạc Dã nghe thấy tên cô ta, nhưng chẳng có chút cảm xúc gì.

Anh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy: "Nói xong rồi chứ? Tan cuộc đi."

 

2.

Đám người kia rời đi.

Tôi đứng ở góc khuất, lắng nghe tiếng bước chân của họ vang vọng trong con hẻm nhỏ chật hẹp và tồi tàn.

Rồi lại nghe họ nói, tiệc đính hôn giữa hai nhà sẽ diễn ra vào tháng sau.

Tháng sau.

Trong cái nóng oi bức của mùa hè, tôi lại thấy lạnh đến run rẩy.

Chậm rãi nhớ lại từng chuyện đã qua.

Thì ra, người mà nhà họ Lạc tìm về rầm rộ một năm trước, chính là Lạc Dã.

Tôi vẫn nhớ khi ấy, tôi đứng trong bếp nhìn anh, tiếc nuối hỏi:

"Đều mang họ Lạc, tại sao không phải là anh?"

Lạc Dã bật cười, hỏi ngược lại tôi: "Tại sao phải là anh?"

Tôi không chớp mắt mà nhìn anh, nghiêm túc nói:

"Bởi vì anh thật sự rất khác biệt."

Anh không biết.

Từ ngày mẹ tôi tái giá và đưa tôi đến trấn nhỏ đó, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi đã nghĩ—
Anh không thuộc về nơi này.

Anh thông minh, lạnh lùng, nhưng đẹp đẽ đến lạ thường.

Hoàn toàn không giống với người cha dượng chỉ biết say xỉn và bạo lực kia.

Lạc Dã khi ấy không nói gì thêm.

Nhưng ngay đêm đó, bài đăng kia đã bị xóa sạch sẽ.

Từ đó về sau, bất cứ tin tức nào liên quan đến nhà họ Lạc cũng không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.

Người mà tôi yêu suốt tám năm, hóa ra đã sớm rời xa tôi từ khi ấy.

Gió đêm lạnh lẽo len qua con hẻm nhỏ, bóng tối vô tận như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Tôi bỗng nhiên muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, đi đâu cũng được.

Tôi không muốn đối mặt với Lạc Dã.

Nhưng vừa bước ra khỏi góc khuất, ngay giây phút đó—

Ánh mắt tôi chạm phải ánh nhìn của anh, người đang đứng trước cửa.

 

3.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lạc Dã đã đoán ra được điều gì đó.

Nhưng vẻ mặt anh không hề có chút áy náy hay hối hận nào như tôi tưởng tượng.

Anh bật cười, để lộ một biểu cảm quen thuộc—không rõ là phiền phức hay đau đầu.

Ánh mắt ấy, tôi quá quen thuộc rồi.

Giống hệt khi xưa, lúc cha dượng giơ tay định đ á n h tôi mà vô tình bị Lạc Dã bắt gặp—

Mệt mỏi, thiếu kiên nhẫn, nhưng không thể không đối mặt.

Khi đó, anh chỉ lạnh nhạt liếc tôi một cái, hoàn toàn không có ý định tiến lên.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn kéo tôi ra sau lưng mình.

Rồi sau đó, anh lại bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác, dù gương mặt luôn lạnh như băng.

Anh khi đó vẫn còn rất nhỏ, sức lực không thể chống lại một người đàn ông trưởng thành.

Vậy nên, lúc nào trên người anh cũng đầy vết thương.

Tôi từng ôm chặt lấy anh, khóc đến mức nửa người anh đều ướt đẫm.

Anh là người duy nhất bảo vệ tôi sau khi mẹ qua đời.

Lạc Dã luôn nói tôi vô dụng.

Nói rằng nếu tôi rời khỏi anh, thì sẽ sống thế nào đây?

Nhưng anh chưa bao giờ nói rằng sẽ bỏ rơi tôi.

Ký ức và hiện thực hòa vào nhau.

Tôi nhìn thấy Lạc Dã thở dài một hơi, sau đó bước về phía tôi, vẫn giống như năm đó.

Thực ra, tôi sợ đến phát run.

Giây phút này, tôi thậm chí còn trách mình vì đã không trốn kỹ hơn.

Tôi muốn trốn tránh, muốn né đi tất cả những gì đang diễn ra.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn ngước mắt lên nhìn Lạc Dã, đối diện với ánh mắt anh, ngốc nghếch hỏi:

"Anh sắp đính hôn rồi sao?"

 

4.

Cùng với tiếng mưa rơi tí tách, giọng nói trầm thấp của Lạc Dã vang lên.

Anh cúi đầu nhìn tôi, thản nhiên thừa nhận:

“Đây là cuộc hôn nhân do gia tộc sắp đặt, anh không thể từ chối.”

“Họ cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một người không có giá trị như em bước vào nhà họ, em hiểu chứ?”

“Nhưng A Thu, anh sẽ không rời xa em.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi.

“Anh vẫn sẽ bảo vệ em, như trước đây, chẳng có gì thay đổi cả.”

Tôi chợt nhận ra điều gì đó không đúng.

“Ý anh là gì?”

Không rời xa tôi?

Chẳng có gì thay đổi?

Đôi mắt của Lạc Dã tối đen, sâu thẳm như một màn đêm không đáy.

Tôi nhìn vào đôi mắt ấy, phản chiếu chính mình đầy bi thương và đáng thương.

Thực ra, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi.

Nhưng đến tận lúc này, tôi lại chẳng thể thốt ra được một lời nào.

Tôi nhìn anh chằm chằm, giọng nói khàn đặc, từng chữ như khứa vào tim mình:

“Lạc Dã, anh muốn tôi làm kẻ thứ ba sao?”

Chương tiếp
Loading...