Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Huynh Trưởng Cớ Sao Lại Như Vậy
Chương 2
Tim đập loạn nhịp.
Thế giới trước mắt bỗng nhiên xoay chuyển, tà váy bay tán loạn.
Giang Hành bế ta lên giường, động tác vừa dịu dàng kiềm chế, lại vừa lưu luyến không rời.
Bàn tay thon dài khẽ áp lên trán ta.
Hầu kết khẽ trượt:
“A Từ, muội nóng quá.”
“Lẽ nào bị bệnh rồi?”
3
Ta khó chịu lắc đầu.
Thuốc càng kéo dài, dược tính càng dữ dội.
Cơn sóng dục vọng dày xéo đến mức ta không sao thở nổi, chỉ có thể nức nở cầu xin:
“A huynh…”
“Ta muốn… muốn…”
Lý trí và cảm giác giằng co, nước mắt từng giọt rơi xuống, sáng lấp lánh như chuỗi trân châu dưới ánh trăng.
Giang Hành nhìn ta, cổ họng nghẹn lại.
Đầu ngón tay chai sần vì từng trải nơi chiến trường đặt lên cổ tay ta bắt mạch.
Làn da mềm mại ma sát, khiến người ta tê dại đến tận đáy lòng.
Một lát sau, huynh ấy buông tay, hơi thở cứng lại, thân hình bỗng nhiên áp sát.
Hương tùng trầm lạnh vây quanh, bóng dáng cao lớn phủ xuống tạo thành một mảng tối.
Mà ta, trong vòng tay huynh ấy, mềm nhũn như nước mùa xuân.
“A Từ, muội trúng xuân dược rồi.”
“Dược tính quá mạnh, nếu không nhanh chóng giao hoan, e rằng sẽ tổn hại đến tính mạng.”
Giọng nói trầm khàn như một khúc nhạc mê hoặc, dụ dỗ người ta trầm luân.
Ta không còn tâm trí để nghe huynh ấy nói gì, tất cả sự chú ý đều đặt lên đôi môi mỏng kia.
Màu sắc nhạt nhòa, thế nhưng lại mê hoặc đến cực điểm.
Chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, là có thể chạm vào…
Ta nuốt nước bọt, đưa tay vòng lấy cổ Giang Hành, làn da trắng ngần như tuyết, mềm mại như không xương.
Từ trong đôi mắt sâu thẳm của huynh ấy, ta nhìn thấy trâm ngọc trên tóc mình rơi xuống, mái tóc dài đổ xuống giường như suối chảy.
Hệt như một yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Khác xa vẻ đoan trang thanh nhã thường ngày.
Tiếng rên khe khẽ thoát ra, mềm mại như tơ.
“A huynh, ta…”
“Muốn…”
Giang Hành một tay đỡ lấy eo ta, đôi mắt tối lại.
Bàn tay còn lại khẽ vuốt ve bờ môi, rồi đến vành tai ta.
Từng động tác đều như đứng trên bờ vực lý trí.
Gương mặt lạnh lùng do năm tháng sa trường rèn giũa, lúc này lại vương đầy dục sắc.
Như lửa sắp thiêu rụi hết thảy.
“Sau đêm nay, có hối hận cũng không kịp nữa.”
“Ngoan, A Từ.”
“Muội muốn gì, tự mình lấy đi.”
4
Y phục rơi vương vãi đầy đất.
Giang Hành vẫn còn đang say ngủ.
Nhìn xuống thân mình đầy vết tích ái muội cùng đóa hồng mai chói mắt trên giường, ta cắn chặt môi, thân thể không kìm được mà run rẩy.
Nhớ lại chuyện đêm qua, chỉ thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Dược tính quá mạnh, gần như giày vò ta suốt một đêm.
Xem ra, Sở Vân Nghị thật sự quyết tâm hủy hoại ta, để dọn đường cho tâm can bảo bối của hắn - Liên Nương.
Không ngờ, vị hôn phu mà ta hằng tâm niệm bấy lâu, lại tàn độc đến vậy.
Càng không ngờ rằng, một Giang Từ luôn giữ mình trong sạch, được người đời ca ngợi, dưới tác dụng của xuân dược, lại có thể phóng túng như thế này.
Huống chi, người cùng ta dây dưa suốt một đêm lại là huynh trưởng năm năm chưa gặp…
Mạng đã giữ được, nhưng sau này còn mặt mũi nào đối diện với huynh ấy đây?
Còn Sở Vân Nghị… lại phải giải quyết thế nào?
Trong đầu rối như tơ vò.
Ta run rẩy mặc lại y phục, rón rén xuống giường, không dám kinh động người bên cạnh.
Ngoài sân đã có không ít tiếng động.
Sáng nay, khi nha hoàn vào phòng để hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, lại phát hiện một nam nhân xa lạ chết ngay bên giường ta.
Cổ hắn còn cắm cây trâm ta mang trên tóc ngày hôm qua.
Vậy nên, Sở Vân Nghị vốn dĩ phải rời đi từ sớm, nhưng hắn lại chần chừ không đi, lấy danh nghĩa lo lắng cho vị hôn thê mà kiên quyết muốn tra rõ tung tích của ta.
Cho đến khi ta đích thân xuất hiện, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, vô số ánh mắt nghi hoặc dồn về phía ta.
Tay áo khẽ run.
Ta chỉ có thể giữ vững bình tĩnh, ứng đối thản nhiên.
Nếu không thể giải thích rõ ràng, danh tiết của ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Sở Vân Nghị nhìn ta, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc cùng nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ quan tâm dịu dàng.
“Giang tiểu thư, tối qua nàng đã đi đâu? Có bị thương không?”
Ta bình thản đáp:
“Đêm qua vẫn ở trong phủ, không bị thương, đa tạ Thái tử quan tâm.”
“Ồ?”
Giọng điệu Sở Vân Nghị chợt thay đổi, mang theo ý tứ sâu xa.
Nha hoàn bên cạnh lập tức hiểu ý, sai người mang thi thể kia ra.
Thi thể tái nhợt, rõ ràng là mất máu mà chết.
Cây trâm trên cổ hắn vẫn còn sáng lấp lánh.
Vậy thì, chuyện này muốn giấu cũng không được nữa.
“Nếu Giang tiểu thư thực sự không có chuyện gì, vậy tại sao lại không nhắc đến người này?”
“Nàng là vị hôn thê của cô, có chuyện gì uất ức cứ nói ra, cô nhất định sẽ làm chủ cho nàng.”
Uất ức?
Nếu ta thừa nhận bị uất ức, chẳng phải là mặc nhiên chấp nhận đã từng bị người kia làm nhục sao?
Sở Vân Nghị khẽ nhếch môi cười, ánh mắt không buông tha bất cứ biểu cảm nào trên mặt ta.
Ta suy nghĩ cẩn thận, vừa định mở lời…
Một giọng nam trầm ổn chợt vang lên từ phía sau.
Bóng dáng cao lớn như tùng trúc vững vàng, mang theo sát khí nơi đao kiếm, thản nhiên đứng trước mặt ta, chắn đi tất cả những ánh mắt dò xét không mấy thiện ý.
Chỉ một câu nói, liền khiến lòng người an tâm.
“Muội muội tối qua bị kinh sợ, may mắn không có gì đáng ngại, đã được ta sắp xếp ở Bắc Uyển, hạ nhân đều có thể làm chứng.”
“Còn về tên vô lại này, đêm khuya bất tiện kinh động người khác, nên để lại đến sáng nay xử lý. Không biết Thái tử còn điều gì muốn hỏi?”
5
Giang Hành cao tám thước.
Ta bị huynh ấy chắn phía sau, ánh mắt rơi vào đường nét chiếc đai ngọc thắt quanh eo, bỗng dưng nhớ lại chuyện đêm qua.
Cổ họng không khỏi khô khốc.
Sở Vân Nghị nhếch môi, không dễ dàng từ bỏ.
Phủ Đại tướng quân trấn Bắc có công với triều đình, là trọng thần hàng đầu.
Hơn nữa, lời đồn ta mang thiên mệnh phượng hoàng đã ăn sâu vào lòng dân chúng, nếu hắn chủ động từ hôn, đối với hắn chỉ có hại mà không có lợi.
Chỉ khi danh tiết của ta bị hủy hoại, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận từ bỏ hôn ước, sau này cưới Liên Nương về làm chính thất.
Vì vậy, hắn tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
Giọng điệu càng trở nên châm chọc:
“Quả nhiên là dòng dõi nhà võ tướng, Giang tiểu tướng quân tuổi trẻ đã có chiến công hiển hách, vị hôn thê của cô cũng không hề thua kém, một nữ tử yếu mềm mà có thể đâm chết kẻ xấu rồi an toàn rút lui.”
“Chỉ là, không biết vì sao, đêm khuya sương lạnh, Giang tiểu tướng quân lại tình cờ bắt gặp sự việc này?”
Lời này vừa thốt ra, không khí xung quanh lập tức căng thẳng.
Ai cũng biết, Giang Hành chỉ là dưỡng tử của Giang gia, không phải huynh ruột của ta.
Dù có quan hệ huyết thống, cũng cần kiêng kỵ.
Nếu để Sở Vân Nghị gán cho ta tội danh tư thông giữa đêm khuya, lời đồn đại sẽ càng lúc càng khó nghe.
Nhưng nếu phủ nhận, thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Lúc đó, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội danh.
Huynh trưởng lại chẳng hề tỏ ra bối rối.
Vẫn điềm nhiên, dáng đứng ngay thẳng.
Ánh mắt ôn hòa nhìn ta, sâu thẳm như đầm nước mùa thu, như muốn nhấn chìm ta vào trong đó.
Ngón tay thon dài khẽ cong, ra hiệu ta đưa tay ra.