Huynh Trưởng Cớ Sao Lại Như Vậy

Chương 4



Hai là, Thái tử đức không xứng vị, mê luyến một ả nha hoàn thấp kém, thậm chí thường xuyên lui tới thanh lâu.

Thậm chí, còn có người nói rằng, Sở Vân Nghị vốn không phải huyết mạch của Hoàng đế.

Dân chúng chỉ biết hùa theo lời đồn, quan phủ dù bắt hết nhóm này đến nhóm khác, vẫn không tìm được nguồn cơn câu chuyện.

Lời đồn càng lúc càng lan rộng.

Việc liên quan đến huyết thống hoàng gia, để làm rõ chân tướng, không thể không tiến hành giám huyết nghiệm thân.

Điều này đồng nghĩa với việc, Hoàng đế đã tin vào lời đồn và bắt đầu nghi ngờ thân phận của Thái tử.

Một cú đánh trời giáng vào mặt hắn.

Mẫu thân của Sở Vân Nghị - Ninh Quý phi, vốn là Vương phi của Yến vương, em ruột Hoàng đế.

Cướp thê tử của huynh đệ vốn đã không phải chuyện vẻ vang.

Nay, sau bao năm, lại bị khơi lại vì vấn đề huyết thống.

Dù kết quả giám huyết chứng minh Sở Vân Nghị là con ruột của Hoàng đế, thì địa vị Thái tử của hắn cũng đã lung lay dữ dội.

Thế lực của hắn bị thanh trừng gần hết, Đông cung chỉ còn lại một bộ khung rỗng.

Hôn sự giữa ta và hắn cũng bị trì hoãn vô thời hạn.

Mà Liên Nương - nha hoàn hắn yêu thương - cũng bị Hoàng đế hạ chỉ ban chết.

Tất cả những chuyện này, đều xảy ra trong vòng nửa tháng ngắn ngủi.

Nửa tháng sau, ta cuối cùng cũng gặp lại Giang Hành.

Không biết vì sao, rõ ràng vẫn là gương mặt ấy.

Nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác.

Trước kia, ta chỉ xem huynh ấy là vị huynh trưởng xa cách, khó gần.

Nhưng sau từng đêm, từng đêm đó…

Ánh mắt ta rơi xuống bờ vai rộng cùng vòng eo thon gọn, hơi thở bỗng chốc nghẹn lại, vội vàng dời mắt, cố gắng xua tan những hình ảnh không đứng đắn trong đầu.

Mặt nóng bừng, ta siết chặt khăn tay, giọng nói có phần không tự nhiên.

“Nửa tháng ngắn ngủi, A huynh, rốt cuộc huynh đã làm gì mà làm được?”

Dù thế nào, Sở Vân Nghị cũng là một Thái tử, không phải ai cũng có thể lay động.

Hắn bị tổn thất lớn đến vậy, chỉ vì ngoài chuyện huyết thống, những lời đồn trong dân gian hầu hết đều là thật.

Hoàng đế tra xét, không sót một ai, nên mới nổi trận lôi đình.

Nhưng những chuyện này, trước đây chưa từng có ai tiết lộ.

Giang Hành làm sao biết được, lại còn tung tin đồn khắp nơi?

Huynh ấy không trả lời, chỉ vươn tay nắm lấy tay ta.

Chiếc vòng mã não đỏ trên cổ tay ta, rực rỡ chói mắt.

Cũng giống như hơi ấm trong lòng bàn tay huynh ấy - nóng rực đến mức thiêu đốt người ta.

Mặt ta đỏ bừng, Giang Hành siết chặt tay ta, ép ta nhìn thẳng vào mắt huynh ấy.

Trong đôi mắt sâu thẳm kia, chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng ta.

Ngón tay thon dài lướt qua eo ta, dễ dàng nắm trọn trong lòng bàn tay.

Nhưng vẫn kiềm chế, không hề vượt giới hạn.

Chỉ là, nơi đầu ngón tay lướt qua, liền đốt lên từng vệt lửa.

“Ngoan, A Từ, sao mặt muội đỏ vậy?”

“Muội muốn biết chuyện gì, ta sẽ nói cho muội nghe.”

“Chỉ là…”

“Chỉ là sao?”

Ta bị huynh ấy khơi gợi trí tò mò, vô thức ngẩng đầu truy hỏi.

Không chờ được đáp án.

Ngược lại, ta lại tự dâng mình lên miệng hổ.

Môi lưỡi quấn quýt, thở không ra hơi.

Lâu thật lâu mới buông nhau ra.

Hơi thở hòa quyện, tim đập dồn dập.

Ta bị hôn đến mơ hồ, đầu óc rối bời.

Giang Hành ôm chặt ta vào lòng, như muốn khảm ta vào tận xương cốt.

Giọng nói kiềm nén nhưng vững vàng, từng chữ từng chữ rơi vào tai.

“Chờ đến ngày thành thân, ta sẽ nói cho muội biết tất cả.”

“A Từ, muội chỉ cần đợi ta.”

“Trước khi mọi việc hoàn thành, mọi nguy hiểm… cứ để ta gánh vác.”

9

Gần đây, kinh thành dậy sóng.

Nha hoàn mà Sở Vân Nghị sủng ái vốn dĩ bị ban chết.

Nhưng trước khi chết, nàng ta cầu xin được lập công chuộc tội.

Cung khai vô số chuyện xấu mà Thái tử từng làm sau lưng Hoàng đế.

Bao gồm cả kế hoạch hủy hoại danh tiết của ta vào đêm cập kê.

Chuyện có một nam nhân xa lạ chết trong khuê phòng của ta.

Hôm ấy, rất nhiều khách khứa từng ở lại, đều có ấn tượng sâu sắc.

Dù trong cung nhanh chóng phong tỏa tin tức, nhưng vẫn có vài lời đồn lọt ra ngoài.

Giang gia đời đời trấn thủ biên cương, trung liệt không đổi, uy vọng trong triều cực cao.

Phụ thân ta vì bảo vệ giang sơn, suốt năm năm chưa từng hồi kinh.

Tin tức lan truyền, khiến không ít trung thần thất vọng.

Hình tượng của Sở Vân Nghị trong mắt triều thần cũng rớt xuống đáy vực.

Không xứng làm Thái tử.

Giang Hành dẫn ta vào cung, thỉnh cầu Hoàng đế ban chỉ hủy hôn.

Lúc này, Thái tử đã hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm.

Thời cơ không thể thích hợp hơn.

Hôn ước giữa ta và Sở Vân Nghị chính thức bị hủy bỏ.

Lúc rời đi, ta ngoảnh lại nhìn.

Cũng xem như chấm dứt mười lăm năm qua.

Sở Vân Nghị cô độc đứng giữa đại điện.

Bóng lưng tiêu điều.

Còn Liên Nương, dù chỉ là một nha hoàn, nhưng dung mạo lại vô cùng xuất chúng.

Lần này, nàng ta lập công chuộc tội, không những giữ được mạng, còn lọt vào mắt xanh của Hoàng đế.

Tối hôm ấy, được phong làm Quý nhân, được Hoàng đế sủng hạnh.

Giờ đây, nàng ta đang hầu bên long ỷ, ngón tay trắng muốt bóc một trái nho, đưa đến miệng Hoàng đế, dáng điệu yêu kiều vô hạn.

Người tình ngày nào, chỉ qua một đêm đã phản bội, lại còn trở thành kế mẫu của hắn.

Không biết lúc này, Sở Vân Nghị có suy nghĩ gì trong lòng.

Giang Hành nắm chặt tay ta.

Lòng bàn tay nóng rực, giọng nói lại lạnh lẽo.

“A Từ, đừng nhìn hắn nữa.”

Ta giật mình, theo bản năng rụt tay về.

Cung nhân tới lui đông đúc, nếu bị người ta nhìn thấy, không biết sẽ bị đồn đại thành thế nào.

Giang Hành lại chẳng quan tâm.

Trước khi đám cung nữ thái giám chú ý, huynh ấy đã ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng tung người, mang ta vào rừng trúc nhỏ phía sau.

Thế giới xoay vần.

Ta hoảng loạn bám lấy huynh ấy, cố gắng đứng vững.

Huynh ấy giữ chặt eo ta, giọng nói khẽ khàng nhưng lại mang theo vài phần uất ức khó nhận ra.

“Hắn có gì đẹp đâu.”

“A Từ, để ý đến ta một chút, có được không?”

10

Vì các hoàng tử khác còn quá nhỏ, ngôi vị Thái tử của Sở Vân Nghị tạm thời chưa bị phế.

Nhưng trên thực tế, đó cũng chỉ là một danh hiệu hữu danh vô thực.

Hắn bị giam lỏng trong Đông cung, ngày ngày mượn rượu giải sầu.

Ngược lại, người mà hắn thà hủy hoại ta để đưa lên hậu vị - Liên Nương, lại sống sung sướng hơn hắn gấp bội.

Nàng ta nhận được sự sủng ái vô biên, chỉ mới nhập cung không bao lâu, Hoàng đế đã có ý sắc phong làm Phi.

Hoàn toàn không để tâm đến việc nàng ta từng tư tình với Thái tử.

Thậm chí, vì nàng ta, Hoàng đế còn giáng cấp Ninh Quý phi - mẫu thân của Sở Vân Nghị.

Triều đình xôn xao.

Quần thần tranh cãi kịch liệt, đồng loạt yêu cầu xử tử yêu nữ họa quốc.

Nhưng Hoàng đế đều bỏ ngoài tai, suốt ngày chỉ đắm chìm trong tửu sắc.

Song, so với triều đình rối loạn, biên giới còn hỗn loạn hơn.

Vương đình Mạc Bắc cấu kết với hàng trăm bộ lạc du mục, ý đồ phản công.

Phụ thân gửi thư về, thúc giục Giang Hành mau chóng quay về biên cương.

Nội loạn ngoại xâm cùng lúc xảy ra, tình thế càng thêm hỗn loạn.

Trước khi lên đường, Giang Hành khoác chiến bào bạc, phong thái như ngọc, đứng trước mặt ta dặn dò:

“Chờ ta trở về.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...