Kiếp Này Không Lỡ Nhau

Chương 1



Ta đã xuyên về đúng ngày Hứa Hoài Thanh đến nhà ta cầu thân.

Mọi người đều nghĩ bổn tiểu thư ngang ngược này ắt sẽ châm chọc hắn, sai người đánh hắn tơi bời.

Hắn cũng chẳng hề cho rằng ta sẽ nhận lời nhưng giữa những ánh mắt hả hê đó, ta chỉ mỉm cười nhìn hắn: “Hứa Hoài Thanh, sính lễ ta đã nhận, ngươi chuẩn bị đón ta về đi.”

1

Ngoài cổng chen chúc toàn kẻ đến xem trò vui.

Đào Âm, nha hoàn thân cận của ta hớt hải chạy vào, chẳng còn dáng vẻ chậm rãi thường ngày, nàng gấp gáp nói: “Tiểu thư, cái tên nghèo túng ấy đến phủ ta cầu thân rồi.”

Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ khinh khi.

Còn ta chỉ ngỡ ngàng trong chốc lát bởi vì ta vừa quay lại từ 20 năm sau, khi chính mình đã bệnh chết.

Trước lúc gần mất, ta mới biết bản thân chỉ là nữ phụ độc ác trong một quyển tiểu thuyết Mary Sue, hiện diện để làm loạn giữa nam nữ chính.

Không ai thật lòng đối xử tốt với ta.

Đến cả phụ mẫu ta cũng chỉ thích cô nương mất phụ mẫu lại bệnh triền miên, được nuôi ở nhà ta – La Ty Ty.

Phụ mẫu thường nói, giá như La Ty Ty là con gái của họ thì tốt biết bao, vĩnh viễn chẳng thấy được ta – đứa con ruột thịt.

Mãi đến lúc ta bệnh chết, họ cũng không tới thăm dù chỉ một lần.

Điều khiến ta bất ngờ hơn cả là kẻ cuối cùng đến tiễn ta lại là Hứa Hoài Thanh.

Chính người đã bị ta trăm bề nhục mạ trong ngày hắn đến cầu thân

Khi ta nuốt ngụm hơi cuối cùng, hắn rơi một giọt lệ trong veo xuống, đọng ngay trên má ta.

Trong gương đồng trước mặt, ở chỗ giọt lệ ấy rơi xuống bỗng hiện lên một nốt ruồi son nhỏ xíu, chói mắt vô cùng.

Tim ta cũng nhói lên một chút.

Nghĩ đến đây, ta liền xốc váy đứng dậy: “Ra ngoài xem thử.”

2

Trước phủ, đám đông kẻ hiếu kỳ hùa nhau cười cợt.

Hứa Hoài Thanh bị vây chính giữa với dáng vẻ ngập ngừng không thoải mái, hắn một thân áo vải thô, tay cầm sính lễ giá trị chưa đến 10 lượng song đã là tất cả những gì hắn có.

“Họ Lý, ta đến cầu thân.”

Hắn nói không lớn, giọng lại trầm thấp.

Nhìn là biết hắn chẳng hề tự nguyện.

Có kẻ cố tình muốn giễu cợt danh dự của ta nên mới mời một kẻ sa cơ như Hứa Hoài Thanh đến làm trò cười.

Trừ nam chính Châu Uyên ra, ta nghĩ chẳng còn ai khác bày ra được chuyện này.

Cả Thượng Kinh đều biết Lý Tiễn Xuân ta suốt ngày chỉ lo chạy theo gót Châu Uyên.

Hắn vì thế mà chán ghét ta vô cùng nhưng cũng thường lợi dụng ta để khiến La Ty Ty ghen, lúc lại sai người gọi ta đến.

Tất nhiên, mỗi lần ta tới đều chưa bao giờ gặp được hắn.

La Ty Ty mỗi khi như thế liền khóc lóc tức giận khiến hắn phải dỗ nàng, đổ hết tội cho ta, đem ta ra mà trút giận.

Ta giống hệt một công cụ, mãi đến lúc chết mới ngộ ra điều này.

Nhưng Hứa Hoài Thanh, vốn là nam phụ được miêu tả khá kỹ trong sách, đáng lẽ cũng phải như những nam nhân khác mà phải lòng nữ chính.

Vậy mà hắn lại là một ngoại lệ kỳ lạ.

Ta dời ánh mắt về phía Hứa Hoài Thanh, hắn bắt gặp tia nhìn của ta liền lập tức ngoảnh đi.

Tuy nhiên, ta thoáng nhận ra vẻ bối rối nơi đáy mắt hắn.

Ta ngẩng đầu, bước xuống bậc thềm.

Xung quanh vẫn cười đùa không ngớt.

“Cứ đợi mà xem, với cái tính khí chua ngoa của nữ nhi nhà Lý gia, chẳng phải nàng ta từng theo hạng bất hảo ở thôn quê học quyền cước hay sao, nếu không đánh gã này vài gậy chắc ta phải nói Lý Tiễn Xuân đã bị đánh tráo mất linh hồn.”

“Giá mà kẻ nghèo túng ấy đến tìm La cô nương đang ở nhờ trong phủ, La cô nương ắt có lòng nhân từ chứ chẳng hành xử độc ác như con ‘mèo hoang’ Lý Tiễn Xuân.”

Nghe người ta nhắc tới La Ty Ty, quả nhiên Châu Uyên liền bước ra từ đám đông.

Hắn giả vờ vừa khéo đi ngang: “Chà, ta đến không đúng lúc rồi.”

Hừ, diễn trò vụng về thật.

Đâu phải không đúng lúc mà là cố tình nhằm lúc này.

Châu Uyên chắc mẩm ta sẽ như mọi khi, lao đến bên hắn lấy lòng.

Hắn còn cố ý đứng chỗ dễ thấy nhất, chờ xem trò cười của ta.

Nhưng ta chẳng thèm để ý, chỉ làm như không thấy mà đi thẳng đến trước mặt Hứa Hoài Thanh.

Trên mặt hắn thoáng lộ vẻ sửng sốt, hành động của ta vượt xa dự liệu của hắn.

Danh tiếng của ta vốn tệ hại, nếu giờ ta nổi giận tát hắn e cũng rất hợp lẽ thường.

Vậy mà ta lại mỉm cười, dịu giọng nói: “Hứa Hoài Thanh, sính lễ ta nhận, mau chuẩn bị đón ta về.
 ”

3

Hứa Hoài Thanh còn đang kinh ngạc, chưa kịp đáp.

Châu Uyên đã vội kêu: “Không thể!”

Hắn giận dữ vô cùng bởi hôm nay chính hắn bày ra màn kịch này.

Vì đố kỵ với lời khen của phu tử dành cho Hứa Hoài Thanh ở thư viện nhà họ Châu, hắn mới tìm cách bôi nhọ khiến Hứa Hoài Thanh bẽ mặt.

Hứa Hoài Thanh và Châu gia có họ hàng xa, vốn không đủ tư cách học cùng đám con cháu Châu gia song được lão gia nhà họ Châu đặc cách nên người khác cũng không dám dị nghị.

Chỉ riêng Châu Uyên không hài lòng việc đó.

Hôm nay hắn bày kế cũng có thể đồng thời bêu xấu ta, coi như một mũi tên trúng hai đích.

Có điều, việc lại chẳng diễn ra như hắn mong.

“Sao lại không thể?” Ta cau mày: “Đây là hôn sự của ta, chẳng liên quan gì đến ngươi.”

Châu Uyên chắc mẩm rằng ta đang cố ý làm mình làm mẩy vì hôm qua ta vẫn còn chiều ý hắn đủ điều.

“Lý Tiễn Xuân, hắn nghèo xơ xác, mẫu thân già lại bệnh nặng, ngươi gả cho hắn chẳng khác gì đâm đầu vào lửa.

Vả lại, việc hôn nhân cũng không tới lượt một tiểu cô nương chưa xuất giá tùy tiện quyết định!”

Giờ đây, ta thật không hiểu sao Châu Uyên lại nóng nảy đến vậy.

Tương lai của ta thế nào có liên quan gì đến hắn đâu.

Huống hồ, sau này tiền đồ của Hứa Hoài Thanh cực kỳ xán lạn, 15 năm sau còn có thể làm đến chức Tể tướng.

Chỉ là hiện tại hắn hãy còn nghèo mà thôi.

Ta càng không hiểu, vì sao 20 năm sau hắn lại đến thăm ta, người đã bị đuổi khỏi nhà rồi chết trong am miếu đổ nát.

Trong ánh mắt ta ngập tràn nghi hoặc khiến Hứa Hoài Thanh cũng ngỡ ngàng.

“Họ Lý…”

“Ngươi tin ta đi, ta nghiêm túc đấy, mau đưa hôn thư cho ta.”

Ta nở nụ cười.

Hắn mím môi, “Hôm nay ta không mang theo.”

Chẳng phải không mang mà căn bản không viết vì hắn chưa từng có hi vọng.

“Vậy giờ hãy viết luôn.”

Ta cố tình làm khó hắn, liền đưa 50 văn cho một vị tiên sinh viết chữ ven đường để mượn bút mực giấy nghiên.

Hứa Hoài Thanh cúi xuống nhìn ta, môi mỏng khẽ bặm lại: “Số 50 văn này, ta sẽ trả lại.”

Ta cười: “Được thôi, thành thân xong trả cả vốn lẫn lời cho ta.”

Hắn nghiêm túc gật đầu như thể đang hứa hẹn chuyện hệ trọng.

“Họ Lý, ta hạ bút đây.”

Hắn vẫn lưỡng lự vì thái độ của ta, dẫu sao danh tiếng ta quá tệ, quả thực không phải người nương tử lý tưởng.

Cũng có thể, hắn sợ ta đổi ý chăng.

Nghĩ vậy, ta bất giác cười thầm trong dạ.

Lý Tiễn Xuân à, ngươi với hắn đâu qua lại nhiều, chuyện hôm nay chỉ vì Châu Uyên ép buộc.

Đúng là nghĩ ngợi quá nhiều.

Song, ta vẫn ngẩng lên đón ánh mắt hắn, mỉm cười nói: “Được, ta có nghe danh ngươi học hành giỏi giang, sau này ta muốn làm phu nhân của Trạng nguyên.”

Châu Uyên hãy còn đứng đấy liền xen vào chế giễu: “Ngươi kỳ vọng vào hắn, khác gì kẻ điên!”

Ta lườm hắn rồi quay sang Hứa Hoài Thanh: “Ngươi có thể…?”

Hứa Hoài Thanh suy nghĩ hồi lâu, lại chậm rãi gật đầu: “Được.”

Toàn bộ quá trình hắn vẫn bình thản nhưng pha lẫn chút ngơ ngác.

E rằng chỉ thuở bần hàn này hắn mới như vậy.

Đến 15 năm sau, dưới một người mà trên muôn người, thiên hạ ắt phải ngước nhìn hắn.

Chẳng biết ta làm thế có tính là ‘thừa nước đục thả câu’ không.

Nhưng muốn giữ dáng vẻ chính nhân quân tử ư.
 Ta, một kẻ như thế, thật chẳng làm nổi.

4

Hứa Hoài Thanh còn chưa dứt lời, biểu tỷ của ta – La Ty Ty – đã bước ra.

Gần đây nàng nhiễm bệnh nên phải có nha hoàn đỡ, dáng tựa liễu yếu trước gió, môi trắng nhợt, sắc diện tái nhợt, ho mấy tiếng: “Biểu muội, muội lại làm khó người ta nữa ư?

Ta nghe tiếng, ngoảnh lại cười với nàng: “Không, ta đang bàn chuyện chung thân đại sự.”

Ta không ưa nàng.

Không ưa nàng vì vừa đến đã cướp hết sự yêu thương của phụ mẫu ta.

Không, không phải cướp mà vốn dĩ vốn liếng yêu thương ít ỏi đó đều dồn hết cho nàng.

Ta cũng chẳng ưa thái độ ‘thánh nữ’ muôn đời của nàng, đứng cạnh nàng, người ta chỉ ví von nàng là tiên tử còn ta là ác quỷ.

Tồn tại của ta chỉ để làm nền cho hào quang nữ chính.

Nơi đáy mắt ta chẳng giấu được nỗi oán hờn.

Chương tiếp
Loading...