Kiếp Này Không Lỡ Nhau

Chương 3



Lúc này hắn vừa hâm xong sách, toan thổi tắt nến nhưng lại ngồi đờ người cầm quyển sách rất lâu.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Ta vươn tay phẩy phẩy trước mặt hắn, bắt gặp ánh nhìn đầy ngạc nhiên trong đôi mắt kia.

“Cô…”

Ta nhướn mày: “Gì?”

Hắn né sang chuyện khác, vẻ áy náy: “Không rõ sau chuyện ban ngày, Lý nương tử có bị trách phạt vì Hứa mỗ chăng?”

“Ta tự chuốc lấy, chẳng can dự đến ngươi.”

Ta đến đây chỉ muốn hỏi một điều: “Ban sáng ngươi nhận lời cưới ta, vẫn còn giữ lời chứ?”

Ta không biết sau khi ta bị giam hắn có thay đổi hay không.

Hắn đưa mắt về cuốn sách cầm trên tay, ngọn nến leo lét chập chờn,

“Nếu cô không hối hận thì Hứa mỗ cũng giữ lời.”

Hắn hỏi thêm, giọng còn vẻ bối rối như ban ngày: “Chỉ là ta với Lý nương tử vốn không quen biết vả lại nhà ta nghèo hèn, cô cũng thấy cả rồi, cớ chi vẫn muốn gả…”

Ta thuận theo lời hắn, đảo mắt nhìn quanh, quả thực tứ bề trống trải.

Bàn đọc sách cũ kỹ loang lổ vết thời gian chẳng biết đã qua tay bao người.

Nhưng nhà cửa lại gọn ghẽ, tường tuy nứt nhưng được vá víu cẩn thận.

Ta nói tự đáy lòng: “Bởi ta thấy ngươi là người tốt.”

Dẫu giàu sang đến đâu, nếu kẻ làm chủ ăn chơi sa đọa, sớm muộn cũng hoang tàn.

Ta đã tự mình nếm trải quá đủ.

Hứa Hoài Thanh nghe, hai mắt khẽ run: “Lý nương tử cũng là một cô nương rất tốt.”

Câu này thật lạ lùng.

Ta chưa từng nghe ai khen mình như thế.

Trong khóe mắt, ta tình cờ thấy một quyển ‘Hiệp Nữ Truyện’ cũ, giấy mực đã sờn, nhìn là biết hắn từng đọc qua.

“Không ngờ ngươi cũng xem loại sách tiêu khiển thế này!”

Ta hơi ngạc nhiên, trước giờ cứ nghĩ hắn chỉ biết đèn sách Thánh hiền.

“Bộ sách này ta cũng từng có, ta rất khâm phục những người như họ.”

Trước khi được đón về Thượng Kinh, ta cũng từng khao khát mình được như những hiệp khách tung hoành sơn hà kia nhưng chung quy chỉ là mộng tưởng, trái ngược hẳn khuôn khổ cõi trần.

“Thật khéo, quyển này ta nhặt được ngẫu nhiên.”

Hắn định đưa sách cho ta.

Ta đưa tay nhận, ngón tay vô tình chạm khẽ tay hắn, cảm giác ấm áp khiến tim ta bỗng đập mạnh, vội vã rụt lại.

Bất giác mặt có chút nóng.

Ôi Lý Tiễn Xuân, leo tường nhà người ta còn không biết ngại mà sao giờ lại nhút nhát.

Ta lén siết tay.

Đầu ngón tay hắn cũng khẽ run, vành tai đỏ bừng, hắn lúng túng đặt quyển sách lên góc bàn: “Ta để sách ở đây, cô có thể tự cầm.”

Ngừng một khắc, đột nhiên hắn nói: “Thực ra Lý nương tử cũng giống người trong truyện, chính là một hiệp nữ.”

Câu vô duyên vô cớ ấy lại khiến ta sực nhớ kiếp trước, định hỏi hắn rằng liệu chúng ta có từng gặp nhau chăng.

Nhưng chưa kịp thốt ra, ngoài sân vang lên tiếng động, ta quay đầu nhìn thì thấy một phụ nhân hiền từ xuất hiện

Chính là mẫu thân của Hứa Hoài Thanh.

Bà hỏi tường tận sự tình rồi bảo hắn xin lỗi ta:
 “Là lỗi của Hoài Thanh, chuyện nhân duyên thế này, tự ý đến nhà người ta vốn không hợp lẽ, để khuê nữ nửa đêm tìm đến lại càng sai.”

Tiếp đó bà quay sang ta: “Không biết cháu là tiểu thư nhà nào, xưa nay con ta không lỗ mãng như vậy.

Nếu môn đăng hộ đối, ta ắt sẽ lo đủ tam thư lục lễ, nhờ người mai mối hẳn hoi.”

Nhà họ sa sút, khi Hoài Thanh còn nhỏ, phụ thân hắn đã đỗ đạt nhưng yểu mệnh, tiền bạc điền sản bị thúc phụ cưỡng chiếm.

Nay nghe bà nhẹ nhàng dạy dỗ, ta bất giác rơi nước mắt.

Bởi lẽ phụ mẫu bình thường vốn nên thế này, chỉ ra chỗ sai cho con, chỉ cho con đường đúng đắn, tìm cách giải quyết rõ ràng.

Nhưng từ nhỏ ta chỉ nghe hai loại thanh âm, một là lời trách mắng, hai là câu bâng quơ “Mặc nó.”

Đến khi bà nói xong, lệ ta đã tuôn đầy mi.

Ta ngây người thốt: “Thật hâm mộ ngươi, Hứa Hoài Thanh.”

7

Song cho đến lúc rời đi, ta vẫn chưa thể hỏi hắn chuyện kiếp trước.

Vì nếu là hắn của hiện tại, ắt chẳng rõ điều gì, còn e sẽ nghĩ ta ma quỷ nhập hồn.

Ta đành ngậm ngùi nín lặng.

Về đến nhà, Đào Âm liền thì thầm báo tin.

La Ty Ty từng tới phòng tìm ta nhưng Đào Âm lấy cớ chối khéo, xưa nay ta vẫn chẳng ưa nàng nên La Ty Ty cũng không nghi ngờ.

Khi ta gặp nàng, hương thuốc thoang thoảng xộc vào mũi.

Đáng thương thay, bệnh của nàng lại nặng thêm, thế mà vẫn tới khuyên ta xuất giá.

“Từ xưa, chuyện hôn sự đều do phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, mấy chuyện ầm ĩ hôm nay cũng không ai bận tâm đâu, muội chớ làm họ thêm giận.”

“Thật ư?

Có ai để tâm đến cảm nhận của ta không?”

Ta lạnh lùng cười.

“Ngươi có biết ta ghen tỵ ngươi đến nhường nào không.

Khi còn bé, ta từng thấy ngươi cùng Nhị thẩm, họ quan tâm ngươi, luôn nhắc nhở dạy dỗ, chỉ cho ngươi phân biệt thiện ác.”

Thứ ánh sáng hiếm hoi ấy cũng từng rọi vào ta, họ cũng từng tận tâm dạy ta, chỉ là quá ngắn, không đủ uốn nắn một kẻ vốn đã lệch lạc.

Ta dừng một chút, tiếp lời: “Ngươi không thể hiểu nỗi lòng ta.

Từ sau khi nhị thúc và nhị thẩm của ngươi qua đời, phụ mẫu ta rước ngươi đến, đôi lúc ta còn ngỡ các ngươi mới là một nhà.”

“Họ đón ta lên kinh, chê ta khó dạy nên chẳng buồn tốn công.

Còn ngươi tới, họ bèn vội mời thầy giỏi.

Khi ấy ta mới biết nhiều chữ mình đã học sai.

Há chẳng phải họ sớm biết thầy cũ là kẻ bất tài, chỉ là họ thấy việc dạy dỗ ta không còn cần thiết nữa nhưng ngươi thì khác.”

Thậm chí quyền đọc sách cũng là do ta năn nỉ xin, chỉ vì nghe người dạy võ ở quê bảo ta nên học chữ để người đời đỡ khinh khi, thế mà người nhà vẫn chỉ ậm ừ.

“Rõ ràng chúng ta cùng tuổi vậy mà họ muốn gả ta cho một kẻ quanh quẩn lầu xanh, trong khi lại chọn phu quân vô cùng kỹ lưỡng cho ngươi, sợ thấp kém thì không xứng môn đăng, sợ cao quá thì ngươi chịu ấm ức…”

Về sau, do vài thủ đoạn, Châu Uyên cũng cưới nàng.

Còn lòng phụ mẫu ta thì đặt trọn nơi nàng rồi.

La Ty Ty ngoảnh mặt đi, lặng thinh không nói.

Ta vẫn cất tiếng hỏi: “Nếu kẻ phải lấy là ngươi, ngươi có gả chăng?”

Nàng cũng nghe qua chuyện Trương Tứ, cúi đầu nghĩ một thoáng: “Hôn nhân đại sự, chúng ta chẳng thể làm chủ.”

Ta cười khẩy.

Kiếp trước, ta cũng ngoan ngoãn chấp nhận như vậy rồi từng bước rơi xuống vực sâu, chẳng thể thoát.

Giờ đây, ta dứt khoát nói: “Nhưng ngươi thích sông núi, thích thảo dược, ngươi tinh thông y lý.

Nếu là ta, ắt sẽ dấn bước khắp nơi, chữa bệnh cứu người.”

Nàng ốm triền miên từ trong thai, chẳng thể tự chữa cho mình nhưng thỉnh thoảng vẫn lén đến y quán phụ giúp.

Nếu không phải do chân tình, hẳn nàng chẳng hao sức như thế.

La Ty Ty hơi ngỡ ngàng: “Ngươi… sao biết được?

Ta hiếm khi kể với ai.”

Ta nhún vai.

Vì ta ghét một người nên từng lặng lẽ dõi theo kẻ đó, tất nhiên biết nhiều thứ.

“Chẳng can hệ tới ta.”

Nàng khẽ lắc đầu: “Nhưng a di cùng di phụ đã định ngày cưới, muội có trốn cũng không thoát.”

Ta lặng lẽ nghĩ, nếu không thoát nổi cũng phải thoát.

Chuyện do ta chọn, dù vào nước sôi lửa bỏng ta cũng nguyện bước.

Chuyện không phải ta chọn, dẫu có chết thêm lần nữa ta cũng chẳng đặt chân.

8

Nửa đêm gió bỗng nổi, đập ào ào vào cửa sổ phát ra những tiếng “cót két” rợn người.

Mơ màng trong giấc ngủ, ta lại thấy cảnh đời trước.

Trước lúc chết, thân thể ta đã lở loét, máu mủ cùng thịt xương thối rữa hòa lẫn vào nhau vậy mà Hứa Hoài Thanh vẫn nhất mực ôm chặt lấy ta, chẳng hề buông, mãi đến khi ta trút hơi thở cuối cùng.

Trên chiếc áo trắng thuần của hắn vấy đầy huyết nhơ song dường như hắn không hề hay biết.

Ánh mắt hắn chất chứa nỗi bi thương chân thành tựa như đã quen biết ta từ rất lâu, chậm rãi thốt ra một câu: “Lại lỡ mất nhau rồi.”

Hắn giúp ta thu liệm di thể.

Dẫu ta chỉ còn là một kẻ đã chết, hắn vẫn cố chấp nối lại gân tay bị chặt của ta rồi hành hạ tên Trương Tứ đã bán rẻ ta đến nỗi sống không bằng chết, vẻ kiên quyết của hắn là điều ta chưa từng thấy nhưng ta lại chẳng chút sợ hãi.

Tại linh đường nơi quan tài ta quàn tạm, tuyết bắt đầu rơi, trời lạnh cắt da, chẳng mấy ai tới lui.

Hắn còn… tìm bằng được c

Phụ mẫu ta – những người đã sớm rũ bỏ ta – “mời” họ đến dự tang lễ.

Cả hai nhăn nhó khó coi cũng chẳng dám thở mạnh, “Nữ nhi đã gả đi rồi như bát nước hất đi, chúng ta sớm chẳng còn qua lại, sao còn bắt lão già này đến hứng chịu khổ sở.”

Từ khi Trương Tứ phá sản, cả nhà cao cửa rộng ấy sụp đổ hoàn toàn, bọn họ không còn nơi nào để bám víu nữa bèn đoạn tuyệt với ta.

Trước khi bị bán, ta từng tìm họ xin giúp đỡ.

Thiên hạ có bao kẻ thương nữ nhi, sẵn sàng đón nữ nhi đã xuất giá về nhà nhưng họ thì không.

Họ chỉ lạnh lùng nói, ta đã có trượng phu rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...