Kiều Kiều
Chương 1
Ta là sủng phi chốn hậu cung.
Bởi dáng dấp và dung mạo quả thực quá đỗi diễm lệ.
Hoàng thượng hạ một đạo thánh chỉ.
Ban ta cho vị Thiết Huyết Tướng Quân vừa hồi kinh.
Vị đế vương mà ta đã yêu suốt ba năm dịu dàng nói với ta: “Trẫm không thể không đề phòng nhi tử của Dung gia.
“Kiều Kiều, Trẫm chỉ tin mỗi nàng, nàng phải thay Trẫm trông chừng hắn.”
Về sau.
Ta làm đúng ý người, trở thành phu nhân của vị tướng quân ấy.
Đêm động phòng.
Nam nhân thô dã bất kham, mang vẻ lưu manh ấy giữ chặt lấy eo ta.
Trầm giọng nói: “Về sau, ta quyết không để nàng chịu thêm ủy khuất.”
Vị đế vương xưa nay luôn điềm tĩnh không lộ hỉ nộ ấy, bấy giờ như phát điên.
Hắn siết chặt tay ta, vành mắt đỏ lên, nói rằng: “Kiều Kiều, Trẫm hối hận rồi.”
1
Ta đang nằm trên giường khép mắt dưỡng thần.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng hốt hoảng của a hoàn Thúy Hương:“Nương nương, hỏng rồi.”
Kế đó là một hồi tiếng bước chân dồn dập.
Ta ngồi dậy, mở mắt muốn đứng lên.
Nhưng trước mặt vẫn chỉ một màu đen kịt.
Ta bất giác bật cười.
Phải, ta đã mù suốt ba năm rồi.
So với tình trạng ta lúc này, còn có gì tệ hơn được nữa sao.
Thúy Hương cất giọng cẩn trọng: “Hoàng thượng vừa mới hạ chỉ, đem Người… đem Người ban cho Dung Đại Tướng Quân…”
Giữa tháng sáu nóng như thiêu, ta bỗng cảm thấy khắp người lạnh lẽo.
Thì ra, thật sự vẫn có thể còn tệ hơn thế.
2
Ta xuất thân hèn kém, chỉ vì được đế vương để mắt đến.
Vào cung chưa bao lâu đã trở thành phi tử được hắn sủng ái nhất.
Vì ta, hắn cự tuyệt tuyển tú, suốt hai năm chưa từng đặt chân đến chỗ phi tần khác.
Nhưng ân sủng độc nhất đâu phải ai cũng chịu đựng nổi.
Bấy nhiêu năm qua.
Triều thần trước điện mắng ta là yêu phi.
Phi tần hậu cung coi ta như hồ mị.
Chỉ riêng vị đế vương quyền cao trọng vọng ấy vẫn luôn nâng niu ta trong lòng bàn tay.
Ta dâng trọn chân tình, cùng hắn đi từ kẻ bù nhìn bị giật dây đến bậc quân vương nắm đại quyền.
Suốt chặng đường ấy, ta vì hắn mà nếm độc, đỡ kiếm.
Bị kẻ khác ngấm ngầm hãm hại đến hỏng mất đôi mắt, mất đi một hài tử, thân thể để lại bệnh tật cũng chưa từng oán hận.
Ta cứ ngỡ mình khác với những người khác, may mắn có được chân tâm của đế vương.
Nhưng đến cuối cùng, ta cũng chỉ là một trò cười.
3
Ta khép mắt, giấu bàn tay thoáng run vào trong tay áo, khẽ nói: “Dung Đại Tướng Quân thắng trận trở về, lại đón được Thanh Hà Quận Chúa, ban thưởng cũng phải.”
Giọng Thúy Hương hơi run rẩy: “Nhưng… nhưng mà…”
Dẫu ta là kẻ mù cũng đoán được con bé thích khóc này lại đỏ hoe mắt.
“Ra ngoài đi.” Ta khẽ thở dài.
Thúy Hương cắn răng, rốt cuộc không kìm được mà bật khóc: “Đúng là lập công, dù gì cũng đón được Thanh Hà Quận Chúa mà Hoàng thượng thương yêu nhất hồi cung.
“Đợi thêm ít bữa, vị Quận Chúa tôn quý đó ắt sẽ được phong làm Hoàng hậu.
“Nhưng nương nương Người xưa nay không tranh không giành, đâu có cản trở bọn họ chuyện gì, hà tất phải đem Người gả cho tên sát thần kia.
“Nô tỳ còn nghe nói, vị Dung Đại Tướng Quân kia thân hình năm thước mười thước, cả người toàn cơ bắp, lại để râu quai nón đầy mặt trông chẳng khác gì thổ phỉ, nghĩ đến đoạn tình bao năm nay, Hoàng thượng sao nỡ nhẫn tâm như vậy!”
Ta cau mày quát: “Câm miệng, nếu còn nói càn, cẩn thận ta đánh ngươi ấy!”
Nha đầu ngốc này.
Dám báng bổ Hoàng thượng, cẩn thận mất mạng như chơi.
Nay ta đâu còn được sủng ái như trước, cũng chẳng bảo vệ nổi nó.
Thanh Hà Quận Chúa là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng.
Hai người vốn đã có hôn ước.
Nhưng mười năm trước, biên cương bị xâm phạm.
Tướng lĩnh triều ta toàn lũ hèn kém, ắt không chống đỡ nổi.
Cuối cùng phải cắt hai tòa thành, còn dâng Thanh Hà Quận Chúa đi hòa thân mới được yên bình bấy năm nay.
Nay, Quận Chúa rốt cuộc đã về.
Hẳn trong lòng hắn rất vui mừng phải không.
4
Hoàng thượng rất nhanh đã tới.
Ta đã mù nhiều năm, sớm quen thuộc tiếng bước chân của hắn.
Hắn vừa đến gần.
Ta liền đứng dậy hành lễ.
Hắn nắm lấy tay ta, dịu dàng nói: “Mắt nàng không tiện, không cần hành lễ.”
Nói rồi, hắn kéo tay ta, ngồi xuống mép giường.
Tuy ta không nhìn được nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt áp bức kia một mực đè nén trên người ta.
Chẳng rõ lặng im bao lâu, hắn mới cất tiếng: “Kiều Kiều, dung mạo nàng đích thị cực kỳ lộng lẫy, hậu cung của Trẫm bao phi tần cộng lại cũng chẳng bì được một phần vạn của nàng.”
Ta hỏi hắn: “Vậy Thanh Hà Quận Chúa thì sao?”
Hắn khẽ thở dài, thấp giọng đáp: “Nàng ấy khác người thường, năm xưa là Trẫm có lỗi với nàng ấy.
“Về sau, không thể để nàng ấy chịu uất ức thêm nữa.
“Kiều Kiều, xưa nay nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại giúp Trẫm một lần này nữa, được chăng?
“Tiên đế nói không sai, con cháu Dung gia đều là nhân tài kiệt xuất.
“Trẫm không yên tâm về Dung Thừa Diệp, Kiều Kiều, Trẫm chỉ tin mình nàng, nàng phải giúp Trẫm trông coi hắn.”
Bấy lâu nay, ta chưa từng cự tuyệt hắn lần nào.
Lần này càng không có lựa chọn, chỉ đành đem nỗi đắng chát nuốt vào, ngoan ngoãn gật đầu.
“Hoàng thượng đã dặn dò, thần thiếp nào dám không tuân chỉ.”
Hoàng thượng là bậc quân vương tốt.
Ngài tại vị mười năm, ngày đêm hết lòng vì nước.
Nước nhà yên bình, muôn dân an cư lạc nghiệp.
Nhưng ngài cũng mang mầm bệnh ăn sâu của bậc đế vương, ấy là quá đa nghi.
Dung Thừa Diệp chính là tên thật của Dung Đại Tướng Quân.
Một nhà Dung gia đều là những nhân vật có tiếng.
Gia gia của chàng từng là Trấn Quốc Công.
Bách chiến bách thắng, gìn giữ cương thổ hơn hai mươi năm, khiến ngoại bang không dám xâm phạm.
Ông khuất núi, triều đình chẳng còn người tài, biên ải loạn lạc triền miên nên đành cắt đất cầu yên.
Phụ thân của Dung Tướng Quân vốn đã thành thân với Công chúa.
Dẫu Tiên đế từng phá lệ cho phò mã vào triều làm quan, ông vẫn chối từ rằng không học được kĩ năng của phụ thân, nên muốn ẩn mình.
Cả đời như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hiếm khi lưu lại kinh thành.
Mãi đến khi Dung Thừa Diệp thượng trận, cục diện gian nan mới được xoay chuyển.
Chàng không chỉ giành lại hai tòa thành năm xưa đánh mất mà còn đón Thanh Hà Quận Chúa về, khiến địch quân không dám xâm phạm nữa.
Chỉ tiếc, dù Tiên đế phòng bị Trấn Quốc Công suốt đời, Hoàng thượng vẫn dè chừng Dung gia như cũ.
5
Sau khi Hoàng thượng đi, ta phát bệnh đau đầu, nằm bệt trên giường chẳng dậy nổi.
Căn bệnh này là di chứng từ khi ta bị mất đi hài tử.
Nó đeo bám ta nhiều năm, mỗi lần trong lòng ngổn ngang sẽ bộc phát.
Ta nằm uống thuốc suốt hai ngày.
Tới ngày thứ ba, ta không thể nằm nữa.
Vì Hoàng thượng sai người đến.
Nói rằng phủ Dung gia hôm nay sẽ đến đón ta, bảo ta thu dọn hành lý để đi.
Hẳn trong lòng hắn thấy áy náy nên ban cho ta không ít thứ.
Ta vốn xuất thân bần hàn, khi vào cung tay trắng.
Sự xa hoa nơi đây đều là hắn ban tặng.
Ta chẳng mang theo thứ gì.
Chỉ dẫn theo Thúy Hương cùng hai bộ y phục con bé tự tay may cho ta, ngồi lên tiểu kiệu.
Hoàng thượng không đến tiễn ta.
Người tiễn là Trần phi, kẻ xưa nay chẳng ưa gì ta.
Giờ ta không còn là phi tử của Hoàng thượng nữa nên gặp nàng ta vẫn phải hành lễ.
Đáng tiếc ta nay mù lòa, chẳng thể thấy được vẻ kiêu ngạo ngang ngược của nàng ta, trong lòng còn hơi tiếc.
Trần phi khẽ cười nhạt: “Được rồi, đứng dậy đi, sau này ngươi cũng không cần hành lễ với ta nữa.
Dăm bữa trước Hoàng thượng hạ chỉ, chúng ta – những kẻ chưa từng được thị tẩm – đều có thể rời cung để dọn chỗ cho người mà ngài trân trọng nhất.
Bổn cung thấy hoàng cung cũng chẳng có gì hay, định rời đi, ngày sau chưa chắc thua kém phu nhân của tướng quân như ngươi.”
Ta cúi đầu lặng thinh.
Nàng ta lại tự nói một hồi: “Ngươi quả thật sinh ra dung nhan kiều diễm, bổn cung sống bấy nhiêu năm cũng chưa gặp ai đẹp hơn ngươi.