Kim Giấu Trong Bông

Chương 1



Đồng nghiệp của Giang Dịch gửi cho tôi một tấm ảnh hắn ta đang ôm thư ký của mình.

“Chị dâu,chị để ý cô ta một chút đi.”

Tôi chẳng bận tâm. Bởi vì Giang Dịch từng cho tôi xem ảnh chụp tập thể của công ty. Giữa một giàn mỹ nữ xinh đẹp, thì cô thư ký kia để mặt mộc, sắc mặt vàng vọt, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Hắn ta cũng không ít lần chê bai cô ta trước mặt tôi: “Anh chưa từng thấy ai ngốc như vậy, chuyện gì cũng làm hỏng. Nhìn thì tầm thường, lại không biết ăn diện, đúng là làm xấu mặt công ty.”

Giọng điệu chán ghét ấy, tôi vẫn nhớ rõ như in.

Thế nhưng sau này, hắn ta lại vì cô gái này mà ra tay đánh vị hôn phu của cô ta, bị tạm giữ 10 ngày.

1

Hết 10 ngày tạm giam, tôi đến đón Giang Dịch. Trước cổng đồn công an, tôi cũng nhìn thấy cô thư ký tên Hà Manh.

Cô ta rụt vai đứng ở một góc, vừa thấy tôi liền né sang bên.

Tôi cụp mắt, coi như không nhìn thấy. Giang Dịch từ bên trong bước ra, lập tức lao về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng.

“Sơ Sơ, em đến đón anh sao… Anh nhớ em lắm.”

Tôi ngước mắt, nhìn qua vai Giang Dịch, bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Hà Manh.

Cô ta nghẹn ngào gọi một tiếng, “Giang Dịch…”

Thân thể Giang Dịch cứng đờ trong chốc lát, nhưng vẫn nắm chặt tay tôi, không thèm liếc nhìn cô ta, kéo tôi đi đến ven đường đón xe.

“Chúng ta về nhà trước nhé, hôm nay em muốn ăn ở nhà hay ra ngoài ăn—”

“Giang Dịch, Giang Dịch…” Hà Manh vừa khóc vừa chạy theo sau, liên tục gọi tên hắn ta. Suốt 4 năm qua, cái tên của cô ta vẫn luôn chen giữa tôi và Giang Dịch.

Giang Dịch vẫn chẳng buồn để tâm, chỉ siết tay tôi chặt hơn.

“Hay là lát nữa mình ghé chợ mua ít cua nhé, em thích nhất là cua mà—”

“Giang Dịch…” Hà Manh vẫn gọi không ngừng.

“Cô làm phiền tôi quá rồi đấy! Tôi không phải không nghe thấy, mà là cố tình không để ý đến cô! Xin cô đừng đi theo tôi nữa được không! Vợ tôi đang ở đây, cô có biết xấu hổ không hả?!” Giang Dịch mất kiên nhẫn, quay người hét lên với Hà Manh.

Cô ta đứng yên tại chỗ, mắt đỏ bừng, nước mắt tuôn như mưa.

“Em chỉ muốn cảm ơn anh… Muốn tặng anh sợi dây bình an.” Cô ta mở lòng bàn tay, trong đó là một sợi chỉ đỏ.

“Tôi nói lại một lần nữa, chuyện tôi ra tay đánh tên đó không liên quan gì đến cô hết! Chẳng qua tôi thấy hắn chướng mắt thôi! Nhìn thấy cảnh đấy cho dù là ai đi nữa, tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ! Giờ cô có thể đi rồi!” Giang Dịch nói xong liền kéo tôi lên xe.

Tôi nhìn bàn tay bị hắn ta kéo mạnh đến đỏ ửng, lặng lẽ cụp mắt.

Hà Manh không chịu buông tha, vẫn luôn chạy theo phía sau xe.

Tài xế nhìn thấy liền hỏi: “Cô gái phía sau hình như đang tìm hai người, có cần tôi dừng lại không?”

Giang Dịch bực bội nói, “Không cần! Cô ta thích đuổi theo thì cứ để cô ta đuổi!”

Sau đó lại quay sang nắm tay tôi, hỏi: “Chúng ta mua thêm sườn nhé, em muốn ăn sườn tỏi chiên hay sườn chua ngọt?”

Nhìn qua trông giống như chỉ quan tâm chuyện nấu nướng. Nhưng hắn ta không biết, ánh mắt hắn đã liếc về gương chiếu hậu không biết bao nhiêu lần, tay cũng vô thức xoa nhẹ mu bàn tay tôi.

Đó là thói quen mỗi khi hắn ta cảm thấy bất an.

Tôi cũng nhìn về gương chiếu hậu. Hà Manh vẫn đang cố chấp chạy theo phía sau xe. Có lẽ do chạy quá nhanh, cô ta bất ngờ vấp ngã.

“Dừng xe!” Giang Dịch hét lên.

2

Xe còn chưa dừng hẳn, cửa bên cạnh đã bị mở toang. Giang Dịch lập tức lao xuống, thậm chí không thèm đóng cửa lại.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy hắn ta đỡ Hà Manh đang ngã dưới đất dậy. Cô ta ngồi thụp xuống, ngước nhìn hắn, không rõ đang nói gì, chỉ biết là cứ khóc mãi không thôi.

Giang Dịch khựng lại một chút, rồi giơ tay lau nước mắt cho cô ta. Hà Manh liền nắm lấy tay hắn, nhanh chóng đeo sợi dây bình an vào cổ tay hắn ta. Và Giang Dịch… cũng không có ý định rút tay lại.

Tôi thu ánh nhìn về, đóng cửa xe lại.

“Chú tài xế, chúng ta đi thôi.”

Mười ngày trước, khi nhận được cuộc điện thoại ấy, tôi đã lờ mờ cảm thấy, giữa tôi và Giang Dịch… hình như có điều gì đó đã thay đổi. 

Khi ấy tôi đang làm việc ở công ty, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp của hắn ta: “Tổng Giám đốc Giang xảy ra chuyện rồi, chị dâu mau tới đi!”

Tim tôi thắt lại một nhịp, vội xin nghỉ rồi chạy ngay đến công ty của Giang Dịch. Vừa đến nơi, tôi thấy Giang Dịch đang đè một người đàn ông xuống đất. Gương mặt giận dữ của hắn ta khi ấy, tôi chưa từng thấy bao giờ.

Như một Giang Dịch xa lạ hoàn toàn. 

Người đàn ông kia gần như không còn cử động nổi. Thế mà hắn ta vẫn không chịu dừng tay.

Nếu cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra mất. Tôi đứng bên cạnh gọi tên hắn, nhưng hắn như không nghe thấy.

Tôi chỉ còn cách xông lên kéo hắn lại, “Giang Dịch, dừng tay!”

“CÚT!” — Hắn ta hất mạnh tôi ra.

Tôi không kịp phản ứng, ngã nhào xuống đất, cùi chỏ và đầu gối bị va đến tím bầm, đau đến mức nước mắt trào ra nơi khóe mắt.

Tôi vừa gượng người định đứng dậy, thì thấy Hà Manh khóc lóc chạy từ trong đám đông ra.

“Giang Dịch, dừng lại!” Chỉ một câu ấy, Giang Dịch lập tức dừng tay.

Tôi sững người nhìn hắn, cơn đau ở cùi chỏ và đầu gối như bị ai châm mạnh, tê rát đến tận tim gan.

Hà Manh chạy đến kéo Giang Dịch đứng lên, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng chạm vào vết bầm trên mặt hắn.

“Đau không?”

Giang Dịch như có vẻ mất kiên nhẫn, gạt tay cô ta ra, nhưng vẫn đáp lại: “Không đau, em khóc cái gì, vốn đã xấu rồi, khóc nữa nhìn càng xấu hơn.”

Khoảnh khắc đó, họ giống như một cặp tình nhân.

Còn tôi… chẳng khác nào một tên hề ngã nhào xuống đất. Cảm giác lạnh lẽo và bất an trong lòng dần lan ra khắp cơ thể.

Có người bên cạnh khẽ nhắc nhở: “Tổng Giám đốc Giang, chị dâu đến rồi.”

Giang Dịch quay đầu, gương mặt lập tức lộ rõ vẻ hoảng loạn.

Hắn ta vội chạy đến đỡ tôi dậy: “Em đến từ khi nào vậy? Sao lại ngã? Có đau không em?”

Tôi bỗng bật cười, nhưng càng cười nước mắt lại càng tuôn rơi. Trước đây, dù Giang Dịch có giận cỡ nào, chỉ cần tôi xuất hiện, hắn đều sẽ nghe lời tôi, đều sẽ bình tĩnh lại.

Hắn từng ôm tôi và nói: “Sơ Sơ, mỗi lần anh mất kiểm soát, người khác gọi thế nào anh cũng không nghe, chỉ có giọng em là anh nghe thấy.” Hắn còn nói: “May mà có em ở bên.”

Vậy mà bây giờ thì sao?

Bây giờ…Người khiến hắn bình tĩnh lại… lại là Hà Manh. Là Hà Manh – người suốt 4 năm qua, hắn vẫn luôn chê bai trước mặt tôi.

3

Hà Manh là trợ lý đã đi theo Giang Dịch suốt 4 năm trời. Năm đầu tiên cô ta vào công ty, tôi và Giang Dịch đang hẹn hò, chưa kết hôn. Khi ấy, Hà Manh còn có vị hôn phu. 

Năm đó, tôi thường xuyên nghe Giang Dịch mắng cô ta: “Học mỗi kỹ thuật lấy dữ liệu đơn giản mà cũng không học nổi, còn dám nói là tốt nghiệp đại học, không hiểu sao cô ta lại tốt nghiệp được nữa.”

“Đã nhắc bao nhiêu lần là khi đi gặp khách hàng phải ăn mặc gọn gàng, cô ta thì vừa xấu lại còn không chịu trang điểm, chỉ biết làm mất mặt công ty.”

“Tôi không thể giữ lại một trợ lý vừa ngốc lại vừa không chú trọng hình tượng thế này được. Ngày mai báo nhân sự cho cô ta nghỉ việc đi.”

Thế nhưng, Hà Manh vẫn được ở lại.

Năm đó, tôi và Giang Dịch kết hôn. Trong danh sách khách mời hôm đó hoàn toàn không có tên Hà Manh. Sau khi tiệc cưới kết thúc, Giang Dịch vào phòng tắm, tôi vô tình nhìn thấy điện thoại hắn để trên bàn sáng lên.

Lúc ấy có một tin nhắn của Hà Manh gửi đến. Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn mở ra xem.

Cô ta viết: “Tổng Giám đốc Giang, hôm nay em đã hủy hôn ước rồi.”

Tôi nhíu mày, không hiểu tại sao việc cá nhân như hủy hôn lại phải báo cáo với cấp trên. Hơn nữa, lại còn chọn đúng ngày cưới của tôi và Giang Dịch để nói ra chuyện đó.

Giang Dịch bước ra khỏi phòng tắm.

Tôi cầm điện thoại hỏi hắn: “Hà Manh hủy hôn ước, sao lại báo với anh?”

Giang Dịch lúc đó cũng ngán ngẩm ra mặt: “Anh làm sao mà biết được. Có lẽ cô ta rảnh rỗi quá, hoặc do đầu óc có vấn đề.”

Hắn lấy lại điện thoại, lướt xem tin nhắn rồi tiện tay vứt sang một bên, giọng nói đầy chán ghét: “Người thì bình thường thôi đã đành, mắt nhìn còn tệ hơn. Vị hôn phu của cô ta là một tên mê cờ bạc, không có tiền thì ngày nào cũng đến công ty đòi tiền cô ta, làm loạn hết cả lên.”

Nhìn hắn chẳng buồn để tâm đến cô ta như thế, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi thêm. Nhưng mọi chuyện dường như đã âm thầm thay đổi.

Bắt đầu từ năm thứ ba sau khi Hà Manh vào làm.

Một buổi tối, tôi nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp của Giang Dịch: “Chị dâu, chị nên để ý cô ta một chút đi.”

Trong bức ảnh tôi nhìn thấy, người đang được Giang Dịch ôm chính là Hà Manh. Trước đó, hắn từng cho tôi xem ảnh tập thể của nữ nhân viên trong công ty.

Trong số những cô gái trẻ trung xinh đẹp ấy, thì Hà Manh để mặt mộc, làn da vàng vọt, nhan sắc bình thường đến không thể bình thường hơn.

Giang Dịch không thiếu người theo đuổi. Hắn tốt nghiệp trường danh tiếng, ngoại hình ổn, lại có công việc tốt, những cô gái muốn tiếp cận hắn không hề ít, đều là người có nhan sắc và khí chất. Nhưng hắn chưa từng để tâm đến ai.

Mỗi lần từ chối họ xong, hắn đều ôm tôi nói: “Vợ anh mới là người tuyệt vời nhất.”

Tôi cũng không thua kém hắn. Tốt nghiệp đại học 985, công việc và ngoại hình đều xứng đôi với hắn. Nên tôi từng tin chắc rằng, hắn không thể nào thích Hà Manh được.

Hơn nữa, trước đó Giang Dịch còn nói trước với tôi rằng công ty có tiệc liên hoan, sẽ chơi trò chơi “thật lòng hay thử thách”.

Tôi nghĩ, bức ảnh kia chắc chỉ là anh bị phạt trong trò chơi thôi. Nhưng sự việc đó, vẫn như một chiếc gai nhỏ, cắm sâu vào trong lòng tôi.

Sau đó, tôi đã đến công ty của Giang Dịch. Hà Manh đúng là giống như trong ảnh, không trang điểm, chỉ mặc áo thun và quần jeans đơn giản, da dẻ vàng vọt. Ngồi giữa nhóm đồng nghiệp xinh đẹp, cô ta thật sự chẳng nổi bật.

Vừa thấy tôi, cô ta liền rụt người trốn xa như chuột gặp mèo. Khi đến rót nước mời tôi, tay cô ta run đến mức nước tràn cả ra bàn.

Cô ta đỏ cả mắt, nghẹn ngào xin lỗi liên tục: “Xin lỗi cô Thẩm, em không cố ý…”

Giang Dịch thấy vậy liền chửi cô ta té tát: “Vụng về! Chút việc nhỏ cũng làm không xong! Cút ra ngoài!”

Hà Manh vừa khóc vừa chạy khỏi tầm mắt tôi.

Từ trước đến nay, Hà Manh luôn là kẻ bị mắng. Cô ta nhút nhát, tầm thường, không có bất kỳ điểm sáng nào, chính là kiểu người dễ bị lãng quên nhất giữa đám đông.

Tôi từng nghĩ, Giang Dịch thật sự rất ghét cô ta.

Nhưng tại sao…khi đến năm thứ tư, Giang Dịch lại vì cô ta mà mất hết lý trí, ra tay đánh người? Sau này tôi mới biết được mọi chuyện.

Người bị đánh là Trần Nam – vị hôn phu cũ của Hà Manh, sau khi hủy hôn vẫn cứ quấy rầy cô ta. Gã ta vì thua bạc quá nhiều nên đến tìm Hà Manh đòi tiền. Hà Manh không chịu cho. Gã liền tát cô ta một cái, đến nỗi mặt sưng lên.

Giang Dịch biết chuyện, lập tức xông đến, đánh cho Trần Nam một trận thừa sống thiếu chết.

Trần Nam không cam tâm, đi báo cảnh sát. Giang Dịch bị tạm giam hành chính 10 ngày.

Trước khi vào trại, hắn ôm tôi thật chặt: “Sơ Sơ, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu. Đợi anh ra rồi, anh sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho em.”

Thế nhưng, lời giải thích của hắn là gì? Là cuống quýt bỏ tôi lại một bên để chạy đến đỡ Hà Manh khi cô ta ngã? Là bình thản đeo sợi dây bình an do cô ta tặng?

Chương tiếp
Loading...