Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
KỊP THỜI NGỪNG LỖ
Chap 6
“Cô biết tôi biết về cô từ bao giờ không? Sau khi Trần Kỳ làm hỏng dự án, gây phiền phức lớn cho tôi, tôi mới biết rằng khi anh ta theo đuổi tôi, anh ta vẫn còn một bạn gái.”
Những lời cô ta nói không khiến tôi ngạc nhiên.
Tôi đã nhìn thấy đoạn video đó và trong đó, cô ta không hề chấp nhận lời tỏ tình của Trần Kỳ.
Chắc hẳn Trần Kỳ định lừa cả hai đầu. Nếu cô ta đồng ý, anh ta sẽ lập tức chia tay với tôi.
Nhưng khi chưa nhận được câu trả lời, anh ta vẫn tiếp tục giả vờ trước mặt tôi.
Dù thế nào, anh ta cũng không bị thiệt.
“Giống những việc anh ta có thể làm,” tôi nói.
Cô ta thở dài: “Biết mình là người thứ ba, tôi đã đá anh ta ngay lập tức.
Hôm đó, tôi lướt qua trang cá nhân của cô. Nếu không có chuyện rắc rối với Trần Kỳ, có lẽ chúng ta đã có thể làm bạn.”
“Tôi vốn không định làm phiền cô, nhưng nghe nói anh ta đến quấy rầy cô, tôi lo anh ta lại dùng lời hoa mỹ để lừa gạt cô. Nhưng giờ xem ra, cô rất hiểu rõ con người anh ta. Vậy tôi không nói nhiều nữa.”
“Coi như tôi xui xẻo, nhìn lầm người.” Cô ta cười nhạt, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tôi không ngờ cô ta đến đây chỉ vì chuyện này. Điều đó khiến tôi nhớ đến cuộc gọi đầu tiên tôi dành cho Tiểu Vũ.
Mục đích cũng tương tự, nhưng kết quả giờ đây lại hoàn toàn khác.
Tôi nghĩ một lát, rồi hỏi: “Mấy dự án đó, các cô có thể giải quyết không?”
Cô ta nhún vai: “Không sao. Tôi nhìn nhầm người, hậu quả tôi tự gánh. Lỗ thì không tránh được, nhưng...”
Cô ta hạ giọng: “Vị chủ nhiệm Châu kia đúng là người cứng rắn. Có lẽ phải làm lại từ đầu.”
Tôi mỉm cười. Tôi không biết rõ người mà cô ta nói, nhưng lời cô ta không sai.
Nếu không có Trần Kỳ, có lẽ chúng tôi đã quen nhau vì một chuyện khác và đúng như cô ta nói, chúng tôi có thể là bạn.
11
Chuyện giữa tôi và Trần Kỳ xem như hoàn toàn kết thúc.
Nghe nói các dự án anh ta làm hỏng đã thua lỗ rất nhiều, tất cả đều bị hủy và phải làm lại từ đầu.
Công ty trước đây khuyên anh ta nghỉ việc và cuối cùng Trần Kỳ chọn quay về quê.
Người từng dốc lòng muốn có chỗ đứng trong thành phố này, rốt cuộc vẫn không thể trụ lại.
Đến tuổi lập nghiệp, mục tiêu anh ta đã phấn đấu từ khi tốt nghiệp cuối cùng lại quay về vạch xuất phát.
Tôi nghĩ, anh ta không còn đủ dũng khí để bắt đầu lại.
Tiểu Vũ đã sinh một cô con gái đáng yêu và đăng rất nhiều ảnh lên mạng xã hội.
Có lẽ, cô ấy cũng đang hạnh phúc.
Tôi nhấn “thích” bài đăng của cô ấy, nhưng ngay sau đó điện thoại lại nhận được vài tin nhắn.
Ảnh đại diện của cô ấy vẫn là bức ảnh tôi chụp cho cô ngay sau khi tốt nghiệp, hình ảnh một cô gái đơn thuần và non nớt, nay đã trở thành một người mẹ.
[Vi Vi, Giang Tranh ngày nào cũng về rất muộn. Sau khi tôi mang thai, anh ấy như biến thành một người hoàn toàn khác, không còn quan tâm đến tôi nữa.]
[Tôi sinh con, anh ấy không xuất hiện. Đến khi hết tháng ở cữ, tôi mới thấy mặt anh ấy. Tôi biết mình thật ngu ngốc, chẳng đáng được thông cảm.]
[Nhưng cậu nói xem, liệu giờ tôi còn cơ hội bắt đầu lại không?]
Những tin nhắn cứ liên tiếp gửi đến.
Tôi không biết liệu phía sau những dòng chữ này có ẩn chứa nước mắt của cô ấy hay không.
Nhưng khi đọc xong, tôi lại cảm thấy rất bình thản.
Có những người không phải là “thay đổi,” mà là bản chất bị phơi bày.
Ngay từ khi Giang Tranh dễ dàng cùng Trần Kỳ lừa gạt tôi, lẽ ra cô ấy nên tỉnh ngộ.
Vì một người bình thường sẽ không giúp bạn mình làm những chuyện như vậy.
Tôi suy nghĩ rất lâu xem nên trả lời Tiểu Vũ như thế nào.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể nói thật.
[Đối với chính cậu, bắt đầu lại lúc nào cũng là “kịp thời.”]
[Nhưng đối với đứa trẻ trong vòng tay cậu, tôi không biết lựa chọn này là đúng hay sai. Dù cậu có thể bù đắp, nhưng con bé từ lúc sinh ra đã phải sống trong một thế giới tan vỡ.]
Cô ấy đã để hậu quả của lựa chọn sai lầm của mình đổ lên một sinh linh vô tội nhất trên đời, dù rằng đó không phải là ý muốn của cô.
Tiểu Vũ “đang nhập” rất lâu, nhưng cuối cùng cô không trả lời tin nhắn của tôi.
Lần này, tôi đã chọn xóa cô ấy khỏi cuộc đời mình.
Thật ra, từ rất lâu rồi, chúng tôi đã không còn có thể làm bạn nữa.
12
Khi năm này kết thúc, tôi nhận được tin nhắn từ biên tập viên vẫn thường hợp tác.
Anh ấy nói rằng vài bức tranh tôi gửi trước đây khá đặc biệt, khác hẳn với phong cách trước giờ của tôi.
Tôi xem lại và nhận ra đó là những bức tranh tôi vẽ vào khoảng thời gian vừa chia tay.
“Trước giờ phong cách của cô thường nghiêng về sự ấm áp, nhưng mấy bức này lại có chút 'xương sống' của hiện thực. Nhưng cũng rất hay, thử nghiệm mới này hiện tại trông khá thành công.”
“Đã nghĩ đến việc ra mắt một tập tranh chưa?”
Khoảng thời gian đó, Trần Kỳ quả thực đã mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Những cảm xúc đó đã vô thức đi vào từng nét vẽ của tôi.
Nhưng may mắn thay, tôi đã biến những cảm xúc tồi tệ mà anh ta mang đến thành dưỡng chất, để nở ra những bông hoa mới.
Tuy nhiên, tôi không chắc liệu đây có chỉ là khoảnh khắc cảm hứng thoáng qua hay không.
Nếu không thể tiếp tục vẽ ra những tác phẩm tương tự, tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của mình.
Vì vậy, tôi trả lời rằng mình cần thêm thời gian suy nghĩ.
Đến Tết âm lịch, có một loạt hàng tết cao cấp được gửi đến nhà tôi.
Chỉ riêng những hộp cherry nhập khẩu loại 5J cũng đã vài thùng.
Người gửi họ Châu, nhưng không ghi rõ tên, chỉ ký là “ông Châu.”
Khi nhận hàng, mẹ tôi cầm cái xẻng từ bếp ló đầu ra hỏi:
“Ai gửi đấy?”
Tôi mím môi, không nói gì.
Mẹ nhìn vẻ mặt tôi, lập tức hiểu ngay.
“Bày ra cái biểu cảm ấy làm gì. Vứt đi thì phí của, biết bao người ngoài kia còn chẳng có mà ăn.”
Tôi cong khóe miệng, đáp:
“Con cũng nghĩ vậy.”
Tuy nhiên, sau đó, tôi vẫn nhắn tin đến số điện thoại lạ từng gọi cho tôi từ rất lâu trước đó.
Tôi bảo ông ấy không cần gửi gì nữa, vì với tôi và mẹ, những điều đó chỉ khiến mọi chuyện thêm phiền phức.
Đầu dây bên kia chỉ trả lời một chữ: “Được.”
Có lẽ vì năm nay ông ấy tìm lại được cách liên lạc, nhưng dù ông làm những việc này với tâm lý nào, tôi cũng không còn là cô bé từng ôm lấy ông và khóc ngày nào nữa.
Khi tiếng chuông giao thừa vang lên, pháo hoa bừng nở trên bầu trời, tôi bất chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, tôi đã đồng ý thử ra mắt một tập tranh.
Một năm mới, một khởi đầu mới.
Hoa tự nở, người tự say.
Mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất.
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!