Kỷ niệm 6 năm
Chương 1
Mọi chuyện bắt đầu khi anh ta đang tắm, còn tôi thì đang cầm trong tay bức thư nặc danh với tấm ảnh anh hôn một cô gái khác.
Phía sau họ là căn homestay mà chúng tôi đã đặt để kỷ niệm 6 năm yêu nhau.
Tôi không khóc, chỉ lặng lẽ lưu lại bằng chứng. Rồi lau khô nước mắt, bước ra ngoài cùng anh – như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
1
Tiếng nước vừa tắt, Trương Thần bước lại gần, như mọi lần định hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi nghiêng đầu tránh đi.
“Em sao vậy, Mặc Mặc?”
Anh hơi khựng lại, rồi đưa mu bàn tay chạm lên trán tôi.
“Không sốt mà… Kinh nguyệt cũng còn cả tuần nữa… Em thấy khó chịu ở đâu?”
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn tin. Lời lẽ dịu dàng, quan tâm của anh ta như thể đã trở thành bản năng khắc sâu trong xương cốt.
Chỉ tiếc… những thứ được lặp lại quá hoàn hảo, đôi khi không còn là tình yêu – mà là diễn xuất.
Thế nhưng khi nhìn gương mặt ấy – gương mặt tôi từng xem là cả thế giới – tôi lại thấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ đến lạnh người.
Tôi gượng cười, môi run nhẹ như thể từng từ sắp thốt ra đều khó nhọc:
“Có lẽ do dạo này em viết bài nhiều quá nên mệt.”
Trương Thần lập tức xoa bóp vai tôi, động tác thuần thục như một phản xạ lâu năm.
“Anh đã bảo rồi, cứ để chồng nuôi, sao còn phải cố gắng vất vả như vậy làm gì?”
Tôi cúi đầu. Mắt lảng đi, cố nuốt trôi cái cảm giác buồn nôn đang dâng lên tận cổ khi hình ảnh anh hôn người khác vẫn còn in rõ trong tâm trí, nhưng giả vờ như không có chuyện gì.
“Anh tìm ra căn homestay này bằng cách nào thế?”
Bàn tay đang xoa vai tôi khựng lại đúng một nhịp. Rồi như có người bật nút tiếp tục, nó lại nhịp nhàng trở lại.
“Lâm Miểu gửi cho anh. Em còn lạ gì cô ấy nữa, suốt ngày lo chuyện bao đồng giúp tụi mình…”
Chưa dứt lời, điện thoại đầu giường đổ chuông.
Anh ta cầm lên, nghiêng màn hình cho tôi xem. Gương mặt anh vẫn thản nhiên như thể tất cả đều trong tầm kiểm soát.
“Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến thật rồi này.”
Gần nửa đêm. Dù là thư ký cũng chẳng ai gọi giờ này – nếu không thực sự có chuyện quan trọng.
Thế mà giọng anh ta vẫn đùa cợt, vui vẻ.
“Đừng làm loạn, có chuyện gì nói nhanh đi, ông chủ đang hẹn hò đấy, nói thừa một câu trừ lương nhé.”
Trong điện thoại vang lên giọng nữ quen thuộc, Lâm Miểu vừa cười vừa đùa.
Trương Thần vừa nói chuyện, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, chiều chuộng như thể tôi là thứ duy nhất tồn tại trong thế giới này.
Trước kia, cảnh tượng này với tôi từng là định nghĩa của hạnh phúc.
Còn bây giờ, nó khiến tôi chỉ muốn quay đi, buồn nôn.
2
Tôi lấy cớ mệt, lừa Trương Thần đi ngủ sớm.
Lợi dụng lúc anh ta không chú ý, tôi lén vào nhà vệ sinh lục điện thoại.
Anh ta chưa từng giấu tôi điều gì.
Mật khẩu là sinh nhật tôi.
Hình nền là ảnh tôi.
Bài đăng mới nhất trên mạng xã hội là tôi ăn mì trường thọ do anh ta nấu.
Anh ta bận rộn như vậy, nhưng luôn nhớ kỳ kinh của tôi.
Nhớ tôi không ăn hành lá, dị ứng cồn, hay bị loét miệng, luôn làm mật ong chanh dây cho tôi uống.
Anh ta nuông chiều tôi như công chúa, đến mức tôi gần như không thể tự lập.
Một người đàn ông tốt như vậy…sao lại có thể lén lút hôn người khác?
Tin nhắn cũng không có gì lạ, giữa anh ta và Lâm Miểu ngoài công việc thì không hề nói gì thêm.
Toàn là mấy câu trả lời như “ok”, hay “biết rồi”.
Vậy thì ai là người “tốt bụng” gửi bức thư nặc danh đó?
Khiến tôi từ thiên đường của ngày kỷ niệm rơi thẳng xuống địa ngục?
Tôi lục tới lục lui, chợt thấy trong danh sách ứng dụng thường dùng có biểu tượng của TaoBao.
Trương Thần không thích mua hàng online.
Tôi còn nhớ rõ, lần gần nhất anh tải app chỉ vì chọn đồ giúp tôi – mà chuyện đó đã từ mấy năm trước.
Mà chiếc điện thoại anh đang dùng là máy mới. Anh vừa thay vào đầu năm nay.
Có điều gì đó… không đúng.
Tôi nghe theo linh cảm, mở ứng dụng ra.
Càng nhìn, tim tôi càng lạnh.
Trong lịch sử mua hàng là những thỏi son tôi chưa từng dùng – gam màu quá sáng.
Là mỹ phẩm cao cấp, thứ tôi từng dị ứng đến mức nổi mẩn cả mặt.
Là đồ dùng cho mẹ và bé – món tôi chưa bao giờ chọn, cũng chưa từng nghĩ đến.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như ai bóp nghẹn ngực mình. Hít thở thôi cũng trở nên nặng nề.
Tôi kéo xuống tiếp.
Một khung chat riêng bật ra như một cú tát vào mặt:
Lịch hẹn hò của anh ta và Lâm Miểu.
Ngày giờ cụ thể.
Địa điểm rõ ràng.
Và những tin nhắn tán tỉnh… trơ trẽn đến mức tôi không thể đọc hết một lần mà không thấy buồn nôn.
Tay tôi run lên, nhưng vẫn giữ chắc điện thoại.
Từng màn hình, từng tin nhắn, tôi chụp lại không sót một chữ, rồi quay về giường, tay vẫn không ngừng run bần bật vì tức.
Trương Thần trở mình, vòng tay ôm lấy tôi trong vô thức.
Hơi thở anh phả nhẹ sau gáy, giọng khàn khàn còn vương giấc ngủ:
“Lại mất ngủ à?”
Ngủ sao nổi?
Trong đầu tôi lúc này không phải là giấc mơ, mà là ác mộng có thật.
Là những đoạn đối thoại nhem nhuốc giữa anh ta và Lâm Miểu, đang tua lại như một cuốn băng hỏng.
Cô ta hỏi:
“Anh còn định để em đợi bao lâu nữa? Ngày mai sinh nhật em, anh ở bên em được không?”
Và anh ta trả lời – dịu dàng, cưng chiều, đầy mật ngọt nhưng rắn độc:
“Em vẫn còn là em bé đấy, mà đã vội muốn sinh cho anh một em bé khác rồi à?”
Những lời đó... không chỉ bẩn thỉu.
Mà còn quen thuộc đến đáng sợ.
Vì trước đây, anh cũng từng thì thầm y hệt với tôi – trong những đêm như thế này.
3
Cả đêm tôi không ngủ.
Mắt mở trừng trừng trong bóng tối, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh không sao xua đi được.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc – bằng chứng rõ ràng nhất của một đêm không yên.
Trương Thần đứng trong bếp, pha cà phê đen cho tôi.
“Uống chút cà phê đi, cho đỡ sưng mắt,” anh nói, tay đưa ly, miệng vẫn cười dịu dàng.
Mọi thứ đều… quá tự nhiên.
Như thể đêm qua không có gì xảy ra.
Như thể tôi vẫn là cô bạn gái bé nhỏ, cần được bảo vệ khỏi từng cơn cảm lạnh.
Anh vừa nhấp môi cà phê, vừa vô cùng tự nhiên nhắc đến việc công ty có sự cố đột xuất.
Nói rằng lát nữa sẽ đưa tôi về nhà rồi phải quay lại tăng ca.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Miểu.
Tôi biết anh ta sẽ đi đâu.
Ngồi trên xe, tôi giả vờ quan tâm:
“Miểu Miểu sắp đến sinh nhật rồi đúng không, mùng mấy nhỉ?”
Trương Thần mắt nhìn thẳng, bóp nhẹ má tôi, mặt không đổi sắc.
“Sao tự nhiên vợ anh lại quan tâm đến con bé đó thế?”
Tôi không muốn để anh ta qua mặt, cố nén cảm giác khó chịu, tiếp tục dò xét:
“Bây giờ cô ấy ở khu nào? Cuối tuần mà anh còn phải đi làm, chi bằng em tìm cô ấy chơi cho vui.”
Bàn tay đang cầm vô lăng khẽ siết lại, nhưng giọng anh ta thì vẫn bình thản:
“Hình như cô ấy chuyển nhà rồi thì phải? Anh cũng không rõ, em hỏi cô ấy là biết ngay.”
Tôi không tiếp tục truy vấn nữa, Trương Thần cũng không nhận ra mình đã để lộ sơ hở.
Lâm Miểu là thư ký của anh ta, sếp tăng ca, chẳng lẽ thư ký lại không đi theo?
Đưa tôi về đến nhà, Trương Thần lái xe rời đi.
Tôi cố giữ bình tĩnh bắt taxi, dặn tài xế:
“Bám sát xe phía trước giúp tôi.”
Cho đến lúc đó, tôi vẫn ôm một tia hy vọng, mong rằng tất cả những gì thấy tối qua chỉ là hiểu lầm.
Nhưng giọng nói nghẹn ngào khiến cổ họng tôi đau rát, còn bác tài thì dường như đã quá quen với mấy chuyện thế này.
Tới khu chung cư nơi Lâm Miểu sống, Trương Thần dừng xe lại bên ngoài, lúc đó điện thoại tôi reo.
“Vợ yêu à, em cũng biết rồi đấy, công ty đang trong giai đoạn then chốt, e là tối nay lại phải tăng ca rồi. Anh đặt bánh bao hấp ở Đỉnh Thái Phong cho em ăn tối nhé?”
Giọng anh ta vẫn dịu dàng như thường lệ, trong khi tôi tận mắt thấy anh ta mở cửa xe bước xuống.
Dạo này tôi bận viết bản thảo, cũng đã hơn 2 tháng không gặp Lâm Miểu.
Tôi thấy cô ta mặc đồ ngủ rộng thùng thình, chạy ào ra nhào vào lòng Trương Thần.
Nếu tôi không nhìn nhầm, bụng cô ta đã hơi nhô lên.
“Miểu Miểu cũng tăng ca à? Cô ấy chẳng trả lời tin nhắn gì cả.”