Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Kỷ niệm 6 năm
Chương 2
Tôi siết chặt tay, móng tay gần như cắm vào da thịt, tâm lý sụp đổ chỉ cách một nhịp thở.
Từ xa, tôi thấy Trương Thần cúi đầu hôn lên trán Lâm Miểu – nhẹ nhàng, chuẩn xác, thành thạo như một phản xạ.
Như cái cách anh từng làm với tôi, vào mỗi buổi sáng, mỗi lần dỗ tôi ngủ, mỗi lần xin lỗi.
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Dạ dày quặn lên, mùi phản bội tanh nồng tràn vào cổ họng.
Trong vòng tay anh là Lâm Miểu, trong mắt anh là dịu dàng, và trong miệng anh là…
Lời nói giết chết tôi.
“Đừng nhắc đến cô ta nữa. Em nói xem, cô ta đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả. Công việc ngập đầu mà cũng dám xin nghỉ.”
Anh ta vừa xoa má Lâm Miểu vừa đắc ý:
“Nhân viên thế này, anh có nên sa thải không?”
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, cố nén cơn nghẹn:
“Phải, anh muốn sa thải thì cứ làm.”
4
Qua một ngã tư, tôi vẫn kịp liếc thấy ánh mắt dịu dàng của Trương Thần đang nhìn Lâm Miểu.
Ánh mắt ấy… từng là cả thế giới của tôi.
Hoá ra, sự dịu dàng mà tôi vẫn nghĩ là đặc biệt, chưa bao giờ thực sự dành riêng cho tôi.
“Vợ à, em sao thế? Nói chuyện chẳng tập trung gì cả, vẫn còn khó chịu trong người à?”
Trương Thần giả vờ quan tâm, trong khi Lâm Miểu bên cạnh còn đang nhăn mặt kéo tai anh ta.
Trước mặt tôi, cô ta luôn giữ khoảng cách, né tránh từng lần đụng chạm. Còn bây giờ… tay cô ta đặt trên cổ anh ta rất tự nhiên, như thể đã quen từ lâu.
Thì ra, thái độ lạnh nhạt đó cũng là diễn.
Giả vờ suốt ngần ấy năm, chắc cũng mệt cho cô ta.
Làm thư ký cho Trương Thần 5 năm, miệng lúc nào cũng gọi tôi là “chị Mặc Mặc” ngọt xớt.
Cô ta từng chắn rượu thay tôi, nấu nước đường đỏ cho tôi uống.
Tôi cũng từng đi khám bệnh cùng cô ta, giúp cô ta chuyển nhà.
Tôi cứ tưởng bao năm qua, chúng tôi thân thiết như chị em ruột.
“Chắc do đêm qua không ngủ ngon. Anh làm việc đi, đừng đặt cơm tối cho em.”
Vừa đặt chân về đến nhà, tôi cuối cùng không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Có lẽ chứng chán ăn lại tái phát.
Vừa nôn vừa khóc, tôi trông thật thảm hại… một phiên bản rệu rã của chính mình.
Nôn xong rồi, tôi thấy dễ chịu hơn một chút, rồi mệt mỏi thiếp đi.
Giữa giấc ngủ chập chờn, có lúc tôi nghe tiếng chuông điện thoại — là Ba gọi.
Rồi Trương Thần đánh thức tôi.
Anh ta mang theo hơi lạnh vào phòng ngủ, bàn tay anh chạm nhẹ lên trán tôi, dịu dàng nhưng xa lạ.
Tôi chậm rãi mở mắt, đẩy anh ta ra, bảo anh ta đi tắm đi.
Một linh cảm kỳ lạ khiến tôi mở điện thoại. Ngón tay như có chủ ý riêng, mở thẳng WeChat, tìm đến trang cá nhân của Lâm Miểu.
Và đúng như tôi lo sợ - “Con yêu à, chờ thêm chút nữa thôi. Ba nói sẽ cho con một tương lai tốt nhất.”
Bên dưới là bức ảnh một tô mì trường thọ, rắc đầy hành lá.
Cô ta theo Trương Thần năm năm, có lẽ còn hiểu anh ta hơn cả tôi.
Cô ta biết tôi ghét hành lá.
Cũng biết tôi không muốn có con.
Cảm giác buồn nôn một lần nữa trào lên cổ họng.
“Em thấy khá hơn chưa?
Trương Thần từ phòng tắm bước ra, tóc còn ướt, ánh mắt như muốn ôm tôi vào lòng.
Tôi nghiêng người tránh đi, bước đến tắt đèn.
Căn phòng chìm trong bóng tối. Một lúc sau, tiếng thở đều đều vang lên bên cạnh tôi.
Tôi nhìn trần nhà, khẽ nói như một lời tự nhắc:
“Ba nói vài hôm nữa sẽ mời anh đi ăn… Chắc lại tính đến chuyện kết hôn.”
5
Công ty đang trong giai đoạn then chốt, Trương Thần dù muốn tránh mặt tôi cũng không thể không bám lấy Ba tôi để tìm kiếm nguồn lực.
Anh ta có thể giả vờ bận, có thể khéo léo lảng tránh mọi thứ — nhưng lần này, tôi sẽ không cho phép.
Dù Ba tôi có bận rộn đến đâu, tôi vẫn phải tìm được cơ hội để nói rõ mọi chuyện. Không thể để ông tiếp tục bị che mắt bởi những màn kịch đẹp đẽ kia nữa.
Vài ngày sau, Trương Thần đích thân đưa tôi đến buổi hẹn với Ba.
Phải công nhận, lần này anh ta khôn hơn mọi khi — không còn mượn cớ công việc để thoái thác như trước.
Và đúng như tôi đã đoán, trong bữa ăn, ba tôi lại nhắc đến chuyện kết hôn.
Trương Thần nắm tay tôi trước mặt Ba, ánh mắt dịu dàng như thể cả thế giới chỉ còn tôi trong mắt anh ta. Anh ta cười, nói bằng giọng trìu mến:
“Chú à, đừng vội. Cho cháu thêm chút thời gian, cháu muốn chuẩn bị một bất ngờ cho Mặc Mặc.”
Một màn diễn hoàn hảo.
Từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng câu nói đều tính toán tỉ mỉ.
Nhưng lần này, tôi sẽ không tin nữa.
Dù anh ta có diễn giỏi đến đâu, tôi cũng đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật sau bức màn dịu dàng ấy rồi.
Tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, được ba cưng chiều như công chúa.
Cũng chính vì thế, ông đã mất đến sáu năm để thử thách Trương Thần — một người đàn ông mà ông không dễ dàng tin tưởng.
Chỉ đến khi cảm thấy yên tâm, ông mới gật đầu cho tôi "gửi gắm cả đời".
Có lẽ vì được yêu thương quá nhiều, tôi thành người không biết cách chiều lòng ai khác.
Khi đã quen với việc được giữ gìn như báu vật, tôi chẳng còn biết cách làm hài lòng người khác, nhất là những người luôn che giấu ý định thật sau lớp mặt nạ dịu dàng.
Sắc mặt tôi khi ấy chắc hẳn rất tệ, giọng nói cũng chẳng dễ nghe:
“Ba, đừng ép con nữa. Con không kết hôn, cũng không sinh con.”
Bữa cơm lập tức rơi vào im lặng, kết thúc không khí đặc quánh đến mức từng hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Trên đường về, không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở.
Trương Thần đưa tay vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng nhưng đầy thăm dò:
“Mặc Mặc, dạo này em sao thế? Viết bài không suôn sẻ à? Anh thấy tâm trạng em tệ suốt.”
Tôi không đáp.
Không phải vì giận, mà vì đang nghĩ cách rút lui sao cho cả ba tôi và chính tôi đều ít bị tổn thương nhất.
Tôi biết mình không thể chần chừ thêm nữa — phải nhanh chóng thu dọn mọi thứ, và tống tiễn cặp đôi cặn bã kia ra khỏi cuộc đời mình.
Bằng chứng Trương Thần phản bội có thể gom góp.
Nhưng trái tim tôi thì đã tan thành từng mảnh.
“Em muốn đi xem kịch không? Hay stand-up comedy, lát nữa tụi mình cùng chọn nhé?”
Giọng điệu nhẹ nhàng như thể chẳng có gì xảy ra, khiến tôi giận đến mức lồng ngực nghẹn lại.
Đúng là tôi đã lâu không ra ngoài giải trí.
Deadline dồn dập, tôi gần như không còn thời gian cho bản thân.
Nhưng giờ nghĩ lại… liệu những lần anh ta đưa tôi đi xem kịch, có phải đều là những vở mà anh ta từng xem với Lâm Miểu?
Tôi quay đi, giọng khàn khàn vì tức giận kìm nén:
“Tôi không muốn đi đâu hết. Đừng làm phiền tôi.”
Nếu không biết lý do, hẳn tôi sẽ bị xem là người vô cớ nổi nóng.
Nhưng Trương Thần vẫn kiên nhẫn — tôi đoán anh ta nghĩ mình có lỗi, hoặc sợ mất đi lợi ích từ mối quan hệ này.
Đèn đỏ dừng lại, anh ta nhẹ nhàng xoa má tôi.
Giống hệt mấy ngày trước, khi tôi nhìn thấy anh ta làm thế với Lâm Miểu.
Giọng anh ta cố gắng giữ vẻ bình thường:
“Mặc Mặc, em thật sự không muốn kết hôn với anh sao?”
Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Chẳng lẽ anh thật sự muốn?”
6
Tôi quen Trương Thần đã 8 năm, yêu nhau được 6 năm.
Lần đầu tiên tôi rung động với anh là trong buổi lễ trao giải cuộc thi khởi nghiệp cấp thành phố.
Hôm đó, anh đại diện trường đại học của chúng tôi lên sân khấu phát biểu. Dáng vẻ ấy—tự tin, sắc sảo, rạng rỡ dưới ánh đèn—đã in sâu trong tâm trí tôi từ giây phút đó.
Khi nhóm dự án mới thành lập, chỉ có hai người: tôi và anh.
Không có giảng viên nào muốn hướng dẫn, vì ý tưởng của chúng tôi bị cho là quá mơ hồ, viển vông.
Nhưng tôi tin Trương Thần.
Anh có một tinh thần không khuất phục, dám nghĩ, dám làm. Sự nhiệt huyết trong anh giống như một ngọn lửa, khiến tôi bị cuốn theo lúc nào không hay.
Chúng tôi thức đêm sửa đề án, làm kế hoạch, cật lực gây sự chú ý với các thầy cô và tiền bối.
Quãng thời gian ấy thực sự rất đơn thuần và vui vẻ.
Cuối cùng, đề án của chúng tôi được thông qua, được giáo sư Vương dẫn dắt, nhóm cũng dần lớn mạnh hơn.
Lúc đó tôi còn ngây thơ, chỉ một lòng lo cho dự án, xem Trương Thần như anh em thân thiết.
Nhưng đến ngày nhận giải, giữa sự cổ vũ ồn ào của thầy cô và bạn bè, Trương Thần ôm một bó hoa hồng đỏ thật lớn quỳ xuống trước mặt tôi.
Anh tỏ tình.
Tôi bị dọa đến mức không biết phản ứng thế nào.
Chỉ có thể mím môi nhịn cười, còn trêu hoa anh tặng quê quá.
Từ trước đến giờ tôi là kiểu người “rất muốn”.
Muốn mạnh mẽ, muốn thể diện.
Ngay cả khi đã yêu anh, tôi cũng không cho phép mình buông lỏng.
Trước và sau khi tốt nghiệp, chúng tôi được các tổ chức lớn để mắt đến.
Ba tôi và bạn thân Dư Quân Văn cũng ra mặt hỗ trợ.
Cuối cùng tôi và Trương Thần mở rộng studio thành công ty riêng.
Thời gian đó, chúng tôi bận đến không có nổi một hơi thở.
Năm đầu tiên, anh đi tiếp khách, tôi viết kế hoạch, suốt ngày xoay vòng giữa cổ đông và các dự án.
Chính thời điểm ấy, tôi mắc chứng mất ngủ và chán ăn, áp lực khởi nghiệp đè nặng đến mức tôi không chịu nổi.
Trương Thần thương tôi, bảo tôi nghỉ ngơi ở nhà, nghỉ một cái là suốt 5 năm.
Mà trong 5 năm đó, công ty phát triển mạnh.
Cô em khóa dưới của anh – Lâm Miểu – cũng xuất hiện.