Ký Sự Nhặt Phu Quân
Chương 1
1
Ngày tiễn đưa tướng quân Lạc Phong, cả thành đều rơi lệ, nhưng chỉ có tiếng khóc của ta là vang dội nhất.
Người ta khóc vì thương tiếc cho Lạc Phong yểu mệnh, còn ta lại khóc vì phụ thân của mình không đáng mặt làm người.
Ông muốn bán ta, chỉ vì năm mươi lượng bạc. Một tiểu nha đầu vô dụng đổi lấy năm mươi lượng, đừng nói là thân xác ta, đến cả mạng sống ta ông cũng thấy đáng.
Phụ thân nói với ta đó là nơi tốt – kỹ viện lớn nhất kinh thành – nơi ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng rõ ràng tỷ A Tứ nhà bên đã bị gia đình đưa vào đó và chưa qua ba tháng thì đã chếc.
Lúc bị cha ép, đi ngang qua cửa phủ tướng quân, vừa hay gặp đoàn tiễn đưa trở về.
Ta chợt lòng can đảm, liều mình đẩy mạnh phụ thân ra. Như trong tuồng kịch, ta lớn tiếng hô: “Lang quân đã đi, thiếp không thể sống một mình!” rồi đâm đầu vào con sư tử đá ở cửa.
Dù là giả vờ, nhưng ta đã dùng toàn lực. Nếu không thành, ta thà chếc thật còn hơn. Phụ thân sớm đã bị dọa đến hồn bay phách lạc, không dám tiến lại gần.
Có lẽ vì ta da dày thịt thô, chẳng những không chếc, mà ngay cả ngất cũng không. Vậy là ta cứ thế, với đầu đầy m.á.u, túm lấy váy áo của phu nhân đứng đầu đoàn đưa tiễn.
Phu nhân hỏi ta sự tình, ta vừa khóc vừa kể một câu chuyện đầy nước mắt, bịa rằng trước khi Lạc Phong xuất chinh chúng ta đã gặp gỡ, quen biết và định tình với nhau.
Ta lần đầu mới biết mình có thể nói dối trơn tru đến thế: “Nay chàng đã mất, thiếp cũng nguyện theo chàng. Chỉ xin lão phu nhân khai ân, cho thiếp được an táng bên cạnh Lạc lang, để trọn vẹn đoạn tình này.”
Nói xong, ta lấy từ trong ngực ra một túi thơm, hai tay dâng lên trước mặt lão phu nhân.
Thật ra, đây đúng là vật tùy thân của Lạc Phong, bởi vì trước khi chàng xuất chinh, chúng ta thực sự đã gặp mặt.
Ngày Lạc Phong xuất chinh, nửa thành đều kéo nhau ra tiễn biệt. Ta bị đám đông xô đẩy, suýt nữa thì ngã nhào, may mà chàng cưỡi ngựa cúi người xuống, đỡ ta một phen.
Túi thơm chính là lúc ấy rơi ra từ tay áo của chàng. Ta muốn gọi với theo, nhưng chàng hành động nhanh nhẹn, thúc ngựa rời đi và chuyến đi này, chẳng ngờ lại là vĩnh biệt.
Không biết có phải túi thơm ấy đã xác nhận thân phận của ta, hay cú đâm đầu quyết liệt đã làm lão phu nhân mềm lòng, mà bà thực sự bảo người khiêng ta vào phủ chữa thương.
Lạc phủ đưa cho phụ thân ta một khoản tiền và giữ ta lại, để ta làm thiếp của Lạc Phong.
Dẫu chàng giờ chỉ còn là người đã khuất, làm thiếp của Lạc Phong cũng là trèo cao với ta rồi. Chàng mất rồi, tang lễ vừa xong, việc nạp thiếp tự nhiên chẳng cần nghi thức gì.
Thế nhưng, khắp Lạc phủ đều thấy ta trung trinh, đối đãi với ta tốt vô cùng, ăn, mặc, ở đều gấp trăm ngàn lần trước kia.
Lão phu nhân mỗi ngày đều đến thăm ta, lão tướng quân đã hy sinh sa trường, bà tự mình thủ tiết bao năm, càng nhìn ta lại càng thấy đồng cảnh ngộ.
Lúc đầu ta còn lo khi nhắc đến Lạc Phong sẽ khiến mình sơ hở, nhưng mỗi khi nói đến chàng, lão phu nhân lại nghẹn ngào không thốt nên lời, giúp ta dễ dàng lấp liếm qua mắt bà.
Cứ thế, ta ở trong Lạc phủ đã được nửa năm, ngày ngày đối diện với bài vị của Lạc Phong.
Làm chuyện thất đức lớn như vậy, ta đương nhiên sợ ma đến gõ cửa. Đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, nếu ta mất rồi, còn bị gã Bát Cẩu trong thôn rêu rao là tình nhân của hắn, thì nhất định ta sẽ đội mồ sống dậy, bóp chếc hắn!
Ta đối diện bài vị của chàng, bái lại nhiều lần: “Lạc tiểu tướng quân, thật xin lỗi, ta không nên lấy oán trả ơn. Ta thực sự không muốn bị bán đi, cũng không muốn quay lại chịu đòn của phụ thân, không muốn ngày ngày ăn đồ ôi thiu, cũng không muốn gánh chịu những món nợ cờ bạc không bao giờ trả hết. Xin lỗi, xin lỗi…”
Cuộc sống thủ tiết này chẳng khác nào như con lợn, tỉnh dậy thì ăn, mệt thì ngủ. Một hôm, ta còn đang cuộn tròn trong chăn thì nghe bên ngoài ồn ào hẳn lên.
Dường như có người ngoài kia hô hào gì đó như "Đại công tử" và "chúc mừng".
Ta không để tâm lắm, trở mình ngủ tiếp.
Khi bị một bàn tay lay tỉnh, trời vừa hửng sáng. Ta mơ màng mở mắt, lại thấy tiểu tướng quân hôm đó đã kéo ta trên lưng ngựa đang đứng ngay trước mặt, nhìn ta đầy thích thú.
Rõ ràng là ngày nào cũng lo ngay ngáy, nhưng khi thực sự thấy chàng, ta bỗng chẳng còn sợ nữa. Ta nghĩ, tiểu tướng quân là người đã vì bảo vệ dân chúng mà hy sinh nơi sa trường, nên dẫu hồn ma của chàng có hiện về cũng sẽ không làm hại ta.
Ta cúi đầu bái Lạc Phong: "Tiểu tướng quân, ta có lỗi với chàng. Ta không chiếm lấy danh phận này vô cớ. Nếu chàng không chê, ta nguyện giữ trọn tiết hạnh một đời, ngày ngày thắp hương dâng lễ. Nếu có lúc nào không yên phận, xin chàng để thiên lôi đánh chếc ta!"
Ta nghe thấy phía trên có tiếng cười nhẹ: "Thiên lôi chỉ đánh kẻ xấu, chứ không đánh kẻ ngốc. Ngốc thì ngốc thật, nhưng tiểu cô nương như ngươi, thiên lôi có lẽ cũng không nỡ."
Ta giật mình ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời chiếu vào, rõ ràng Lạc Phong có bóng, là người sống!
2
Trong khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy như có thiên lôi giáng xuống, bổ ta thành hai nửa.
Một nửa mừng thầm vì chàng còn sống, nửa kia lại xót xa vì lời nói dối của mình đến đây là kết thúc.
Rõ ràng trận chiến ấy khốc liệt đến mức chàng không thể trở về toàn vẹn, thậm chí trong quan tài cũng chỉ là quần áo. Chàng làm sao mà thoát được cõi chếc?
Lão phu nhân vừa đuổi theo Lạc Phong bước vào, vừa lau nước mắt, nắm chặt tay ta: "Con thật là phúc tinh của ta. Con thật sự đã mong chàng trở về. Con ta không chếc, tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ!"
Nước mắt ta tuôn trào còn nhiều hơn cả bà. Lạc Phong vẫn bình an trở về, nhưng số mệnh của ta lại sắp hết rồi.
Ngay lúc ta còn đang nghĩ xem Lạc Phong sẽ phơi bày bộ mặt thật của ta ra sao, thì chàng lại tiến đến, kéo ta đứng nép bên cạnh: "Mẫu thân, hình như người dọa thê tử của con sợ rồi."
Chàng nghiêng đầu nhìn ta, cố ý chậm rãi hỏi: "Nghe nói… là do con chếc lên chếc xuống, bám lấy nàng, nàng mới đồng ý với con.
Có phải vậy không, phu nhân?"
Ta đã sợ đến ngẩn ngơ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ biết rằng dường như ta không phải chếc nữa, hắn lại một lần nữa cứu ta.
Cuối cùng, mọi việc cũng đã an bài, đến khi chỉ còn hai ta đối diện, ta bỗng quỳ phịch xuống đất.
Lạc Phong đưa tay xoa trán, rót một chén trà, rồi hỏi: "Tên gì?"
Ta không dám nói dối: "Ta... Ta tên Triệu Thính Thư, là con gái của người tá điền ở phía tây thành."
Hắn gật đầu: "Ôn nhu, tình tính dễ thương, vì nghe giọng đọc mà lòng thêm nồng. Tên cũng không tệ, xem ra lệnh tôn cũng từng là người đọc sách."
Ta thành thật mà đáp: "Ta có cái tên này, là vì năm xưa khi mẫu thân ta sinh ta trong cơn nguy hiểm, phụ thân lại còn an nhàn nơi thành, lãng đãng trong quán trà nghe người ta kể chuyện, vậy nên ta mới gọi là ‘Thính Thư’.
"Khi nghe xong chuyện, ông ấy còn vui vẻ đi dạo thêm mấy vòng sòng bạc, rồi thua sạch tiền trong nhà, nên không mời nổi bà đỡ, nghe nói mẫu thân khó sinh mà qua đời, đến quan tài cũng không có để lo liệu."
Lạc Phong thoáng sững lại, hiển nhiên không ngờ hoàn cảnh của ta lại như vậy.
Phường Hoa muốn bỏ ra năm mươi lượng bạc để mua ta, có thể nói rằng dung mạo của ta chắc chắn phải xinh đẹp. Nếu không, phủ họ Lạc cũng chẳng tin vào câu chuyện ta bịa ra về việc Lạc Phong "vừa gặp đã yêu" ta.
Ta trông cũng không tệ, tên lại êm tai. Hắn vốn tưởng ta hẳn là cô nương nhà lành, ít nhất cũng không nên có một người cha mê cờ bạc hèn mọn.
Thật là nực cười. Nhưng nếu sống sung túc, ai lại muốn đi làm thiếp cho người đã khuất chứ?
Lạc Phong trầm tư: "Thì ra là vậy, chẳng trách ngươi phải nói dối. Cũng phải công nhận ngươi lợi hại, đến cả mẫu thân ta cũng bị ngươi lừa. Khi ta vừa trở về nghe tin có thêm một thê tử, thật sự cũng không khỏi bất ngờ."
Hắn đưa tay ra với ta: "Đứng lên đi, dưới đất lạnh lắm."
Ta không dám nắm tay hắn, tự mình đứng dậy, hỏi điều mà ta bận tâm nhất: "Tướng quân, ngài làm sao mà trở về từ chiến trường được?"
Lạc Phong tỏ vẻ trầm ngâm: "Chuyện này à, tất nhiên là bị quân địch bắt giam, ta lấy một chống muôn ngàn, chém giếc giữa vạn quân, vượt qua năm ải, đánh lui sáu tướng, liều mạng mới trở về được."
Ta vội vã vỗ tay tỏ vẻ kinh ngạc: "Thật sao?"
"Là giả đó! Ta đương nhiên phải nói vậy với người ngoài chứ."
Ta nuốt nước miếng, tò mò càng khiến gan cũng lớn hơn, lại thử hỏi: "Vậy... sự thật là gì?"